“…Quả thực là phiên bản đèn diệt ruồi khổng lồ cấp vũ trụ!” các tướng lĩnh tại Vương Đô nhìn đến há hốc mồm: “Đàn cá voi dùng để đối phó đàn côn trùng cũng quá thuận lợi đi? Giống như được thiết kế riêng vậy…”
Dứt lời, chính họ cũng sững sờ.
Cuộc giao chiến đầu tiên với Trùng tộc đã khiến các tướng lĩnh không có thời gian bận tâm nhiều. Giờ đây, khi chiến cuộc chiếm ưu thế, họ mới nhớ ra và quay lại nhìn vị Nguyên soái Đế quốc với khuôn mặt lạnh lùng.
“Nguyên soái Heydrich, xin hỏi… sao Bệ hạ vẫn luôn không trực tuyến vậy?”
“Bệ hạ chắc chắn biết tin tức Trùng tộc xâm lấn. Đổi lại ngày thường, Bệ hạ bây giờ đã —”
Heydrich ngắt lời: “Bệ hạ đang tiến hành bố trí bí mật. Không cần chuyện gì cũng ỷ lại vào ngài, hãy chuyên tâm vào chức trách của mình.”
“…Ồ.”
“Cũng đừng quá lo lắng, Đế quốc đã sớm không còn là Trái Đất của 2000 năm trước. Dù là công nghệ hay sức chiến đấu, đều không thể bì với Đế Quốc hiện tại”
Có một tướng lĩnh lạc quan phân tích: “Sức chiến đấu của chúng ta đã trải qua giai đoạn phát triển thăng cấp, chênh lệch với Trùng tộc cũng sẽ không còn rõ ràng như trước đây. Nhiều lắm là so với các dị tộc khác, cần huy động thêm một phần binh lực mà thôi.”
“Đúng vậy.” Giọng Heydrich nhàn nhạt: “Trong tình huống lạc quan nhất, chúng ta sẽ giành chiến thắng cuộc chiến này trước khi 40% tinh khu của Đế quốc thất thủ.”
“…4…40%??”
Asachar dẫn đầu Quyền trượng Đế quốc đến khu vực giao chiến. Để tránh trường lực hấp dẫn của Leviathan, họ cũng giống như hạm đội Đế quốc, tạm thời rút về tuyến hai, cảnh giác quan sát.
Không biết vì sao, từ khoảnh khắc tiếp cận đàn trùng, tinh thần lực của Asachar luôn có một sự dao động mơ hồ. Dao động này chưa đến mức gây nhiễu sự tập trung khi hắn thao túng cơ giáp, nhưng lại ít nhiều khiến người ta phải bận tâm.
Asachar nắm cần điều khiển, nheo đôi mắt vàng, tập trung cảm giác một lúc.
Hắn phát hiện, dao động phát ra từ những con công trùng sắp chết. Nếu muốn so sánh với những điều con người đã từng thấy, hắn cảm thấy nó có chút giống tín hiệu điện thần kinh trong não bộ.
Những tín hiệu thần kinh dày đặc phát ra từ những con công trùng gần chết, sau đó hội tụ thành chùm sóng, truyền về phía bên kia của lỗ đen.
Hắn đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức ngồi thẳng người, muốn khởi động kênh liên lạc với Nero. Nhưng rất nhanh, liền nhớ đến tình trạng tồi tệ hiện tại của Bệ hạ.
Bàn tay to lớn do dự một lát trên bảng điện tử, rồi từ từ nắm chặt.
Cuối cùng, vẫn bấm vào cái “nhóm nhỏ bốn người” khiến người ta bài xích kia.
“Đàn trùng dường như luôn phát ra một loại tín hiệu tinh thần lực nào đó.” Asachar khàn giọng nói.
Chủ nhân đang bị bệnh điên quấn thân, hắn chỉ có thể giao tiếp với những người có ích nhất cho tình hình hiện tại: “Tôi có thể cảm nhận được một vài thông tin rất mơ hồ.”
“— Cái gì?”
Ngoài Bạch Lang Kỵ luôn trong trạng thái ngoại tuyến, hai người còn lại đều sững sờ.
“Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh bày binh bố trận của hạm đội Đế quốc, hình ảnh phát động tấn công của Leviathan. Cấu tạo hạm đội, sóng gợn của lá chắn phòng hộ… đều rất chi tiết.”