Bạch Lang Kỵ nhếch môi, giọng điệu mỉa mai: “Ta tới đây để mang dinh dưỡng tề và glucose cho bệ hạ. Đồng thời cũng nhắc vài người nhớ rằng — bất kể bệ hạ phân hoá thành Alpha hay Omega, việc đảm bảo an toàn của tẩm cung vĩnh viễn là trách nhiệm của Lang Kỵ."
"Còn ngươi – nguyên soái thủ tịch của đế quốc – bỏ mặc toàn bộ chiến sự hậu phương, cố chấp xông vào tẩm cung… thật sự là vì ‘đại nghĩa’ sao? Hay là nhân lúc ta không thể bảo vệ bệ hạ, muốn thừa cơ làm loạn? Nói thẳng đi, chẳng phải trong lòng ngươi vẫn đang ngầm hả hê sao?”
Gagne vội ôm ngực, run rẩy: “… Xin lỗi, bệnh tim của ta… hình như lại sắp phát tác.”
Ông trời ơi, nếu thượng tướng Asachar mà có mặt thì tốt biết bao! [V: Are u sure :))))]
Lão đế sư tuyệt vọng nghĩ.
Mấy lần họp bàn trước, ông ta vẫn cảm thấy Asachar thượng tướng tuy lúc nào cũng trầm mặc nhưng vô cùng đáng tin, vững chãi. Ít nhất, nếu hai Alpha trước mắt có lỡ mất kiểm soát, bệ hạ cũng không phải chỉ còn trông cậy vào hắn cùng hai Omega chân yếu tay mềm này ra mặt chống đỡ.
“Cho nên, ngươi đã hiểu lý do ta phải ở lại đây chính là xích bọn họ lại.” Diệp Tư Đình lạnh giọng, mặt không chút biểu cảm.
Hắn đưa vòng cổ ức chế trong tay cho Eva: “Ta sẽ hướng dẫn ngươi từ xa cách sử dụng. Xin hãy cực kỳ cẩn thận… tuyệt đối đừng làm tổn thương đến cổ của bệ hạ.”
… Khi Nero mở mắt.
Ánh nhìn chạm phải tấm màn giường quen thuộc, cả người chợt khựng lại.
Trước khi ý thức sụp đổ, hắn chỉ kịp nghe hệ thống gào thét: “Là 6 phút, không phải 9 phút!”
Còn chưa kịp lên tiếng chửi mắng chửi, hắn đã bị cuốn vào vực sâu hôn mê.
Thế nhưng lúc này, lại thấy bản thân tỉnh dậy trong chính tẩm cung của hoàng đế — hoàn toàn ngoài dự liệu.
Nero cố cử động. Thân thể mềm nhũn, bụng dưới bỏng rát từng cơn, phía sau cũng ướt đẫm khó chịu.
Không có thịt nát xương tán, không dấu hiệu biến dị, chỉ còn lại cảm giác nóng hừng hực như lửa thiêu.
… Lại là tác dụng phụ của “thánh hôn” của Thánh tử sao?
Ngón tay hắn siết chặt gối, lưng khẽ cọ vào đệm, hơi thở bật ra khàn đục.
Cảm giác này còn khó chịu hơn bất kỳ di chứng nào trước đây, như thể hàng ngàn sợi lông thép đang cào cấu khắp trong ngoài cơ thể.
Không lối thoát. Không điểm tựa.
Nhưng Nero từng đối mặt với chứng điên. Hắn tàn nhẫn như muốn cắn nát ngón tay, dồn hết sức giữ tỉnh táo.
Tính theo thời gian, đây vừa đúng mấy ngày sau khi kết thúc kỳ phân hoá.
Có lẽ hắn đã thực sự bước vào dễ cảm kỳ của Alpha.
Alpha. Phân hoá. Cuồng bạo. Chứng điên.
Những từ khóa ấy nện thẳng xuống óc như sấm sét.
Phản ứng đầu tiên của Nero: đưa tay sờ lên cổ.
Vòng cổ bạc vẫn ở đó, nhưng ướt đẫm mồ hôi.
Thế nhưng… “Ý chí đế quốc” vốn khống chế thân thể hắn, nay đã im bặt.
Nếu vòng cổ đã mất tác dụng… mà hắn lại đang ở giai đoạn dễ cảm kỳ Alpha, vậy thì—