Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 809

Chỉ vài giây sau, ánh trăng đã tự khuất mình lại như hạt sương chỉ khẽ đậu trên phiến lá rồi tan đi trong tia nắng đầu ngày, để lại khoảng trống long lanh nỗi nhớ mong.

Nero đã trở lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày. 

Hắn khẽ phất tay: “Báo cáo tình hình.”

Không ai từng tưởng tượng nổi cảnh tượng trước mắt: — vị hoàng đế vừa phân hóa thành Omega, đang trong kỳ mẫn cảm, khuôn mặt vẫn còn ửng hồng; vậy mà nhóm người nào là nguyên soái, tể tướng chiến tranh, đại học sĩ hoàng gia cùng thủ lĩnh quân đoàn Lạng Kỵ phải đứng ngoài hành lang, cách một cánh cửa ngăn chặn tin tức tố, trình bày chiến sự.

Hai chiến dịch quét sạch trùng đàn đã gần kết thúc. 

Hơn tám phần lãnh thổ đế quốc cơ bản ổn định, vừa chống địch vừa xử lý hậu quả. 

Do Thánh tử vẫn đang trong tình trạng hôn mê, đàn trùng mất kiểm soát, nhưng quy mô đã bị sụt giảm nghiệm trọng, không còn để lại nguy cơ đáng sợ như trước. Heydrich cũng đã kịp thời điều chỉnh biên trận hạm đội, nhanh chóng dọn sạch tàn dư. 

Vấn đề còn lại chỉ là thời gian.

“Khoan đã.” Nero ngẩng đôi mắt đỏ, cắt ngang: “St. Lophis hôn mê?”

“Vâng, bệ hạ.” Heydrich đáp khẽ, vừa báo cáo vừa lạnh lùng liếc hai người còn lại. 

“Xét thấy trước đây từng có binh sĩ tận mắt chứng kiến đối phương nổi điên, ta đã lệnh cho quân đoàn cơ giới đưa Thánh tử về Thánh cung, dùng người máy y tế và khoang trị liệu chăm sóc. Bố trí quanh Thánh cung đã hoàn tất. Nhưng… dù đã thực hiện công tác che dấu, vẫn không ngăn được một số người dân đã chứng kiến. Việc kiểm soát dư luận sau chiến tranh e rằng sẽ là thách thức lớn nhất.”

“Trước và sau khi hôn mê, hắn có biểu hiện dị thường gì không?” Nero hỏi, giọng trầm. 

“Hắn ngất do mất máu, hay vì kiệt quệ thể lực?”

Heydrich đáp: “Bệ hạ, người máy trị liệu vẫn đang kiểm tra nguyên nhân. Còn về những dị trạng…”

Dù chưa hiểu vì sao Nero luôn nhấn mạnh “bất thường”, Diệp Tư Đình lập tức mở hồ sơ chiến sự từ các tinh hệ, nhanh chóng lọc ra điểm khả nghi: 

“Sau khi Thánh tử điện hạ hôn mê, đàn trùng vốn bị khống chế bỗng chốc cuồng bạo, nhiều quan chỉ huy tinh hệ trở tay không kịp, dẫn đến một số khu vực chịu tổn thất nặng. Trong đó, Delphi – nơi Thánh Điện cư ngụ – chịu sự hủy hoại nghiêm trọng. Thánh Điện hoàn toàn sụp đổ, dãy Thánh sơn Olympus cũng gần như bị san phẳng trong giao tranh giữa hạm đội và trùng đàn.”

Nero khẽ cụp mắt, hàng mi trắng rung nhẹ, mày chau lại. 

Ở một nơi sâu thẳm của Thánh sơn, từng cất giấu một công trình bí mật của Thánh Điện — bí mật chỉ mình hắn biết. 

Nếu ngọn núi đó đã bị phá tan, vậy thì tất cả đã vĩnh viễn chôn vùi dưới lớp tro tàn, không bao giờ được thấy ánh mặt trời.

“Chỉ có Delphi là nghiêm trọng nhất… hay các tinh hệ khác cũng vậy?” giọng hắn chậm rãi truy hỏi.

“Các tinh hệ khác cũng ghi nhận thiệt hại, thưa bệ hạ,” Diệp Tư Đình đáp, ánh mắt vẫn rà soát từng báo cáo. 

“Bản ghi hình cho thấy phần lớn là do đàn trùng đột ngột thoát khỏi khống chế, hạm đội không kịp phản ứng. Delphi đặc biệt nghiêm trọng chỉ vì nơi ấy gắn bó trực tiếp với Thánh tử. Như Nguyên soái đã nói, sau chiến tranh, tôn giáo trong đế quốc chắc chắn sẽ rung chuyển dữ dội — có lẽ đây mới là cục diện khó khăn nhất để đối phó.”

Sau đó, hắn tiếp tục báo cáo các vấn đề hậu chiến: dân tị nạn, vật tư khan hiếm, áp lực tái thiết dồn nặng… 

Nero ban đầu cố gắng kìm nén. 

Ý chí từng được rèn trong vô số cơn cuồng loạn giúp hắn cưỡng ép bản thân tập trung, không để thân thể chịu sự chi phối. 

Nhưng khi tin chiến thắng đã gần như là chắc chắn, căng thẳng trong lòng dần nới lỏng, thì sự khó chịu lại bắt đầu lan khắp cơ thể.

Áo ngủ lẽ ra mềm mại, nay hóa thành ngọn lửa rát bỏng thiêu đốt làn da. 

Thiếu niên liên tục đổi tư thế, muốn né tránh cảm giác phiền nhiễu, nhưng càng làm thì dường như lại càng vô ích.

Ngay cả Eva cũng nhận ra, khẽ nhắc: “Bệ hạ, ngài đang ở giai đoạn nhạy cảm. Có lẽ nên tạm dừng công vụ, nghỉ ngơi 5 đến 7 ngày sẽ tốt hơn…”

Nero chỉ liếc màn quang bình, đáp gọn: “Không sao. Ta từng xử lý công vụ ngay cả trong thời kỳ phân hóa, thì 5 hay 7 ngày này có đáng gì? Đế quốc vừa trải qua một trận chiến nặng nề, ta không thể mặc kệ mà bỏ mặc tất cả mọi thứ, lãng phí ngần ấy thời gian được.”

Nhưng vừa dứt lời, một góc chăn thô ráp bất ngờ chạm phải ngực hắn. 

Âm giọng lạnh nhạt của thiếu niên khựng lại, biến đổi. 

Heydrich vốn đang tường trình cũng lặng im ngay tức khắc.

Cần cổ trắng muốt của tiểu hoàng đế ửng đỏ, hắn hít mạnh một hơi, kéo vạt áo ra xa, đôi mắt đỏ mở lớn đầy kinh ngạc. 

Hắn không tin nổi, chẳng hiểu nổi cảm giác bị k*ch th*ch vừa rồi ập đến là từ đâu.

“Bệ hạ… cơ thể của Omega… vốn không giống Alpha…” Amir khổ sở tìm cách nói vòng vo. “Có lẽ… ngài cần chút thời gian để làm quen…”

Ngoài hành lang, ba vị tướng lĩnh hàng đầu của đế quốc đã hoá thành tượng đá, lặng thinh bất động. 

Một hồi lâu, chỉ còn một tiếng “ực” vang lên khe khẽ trong yết hầu — có ai đó đã phải lặng lẽ nuốt khan.

“…” Gagne thầm nghĩ: “Ta điếc rồi, không nghe thấy gì hết.”

Bình Luận (0)
Comment