Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 824

Nero khẽ nâng tay, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên thành khoang chữa trị.

“cốp, cốp.”

Đôi mắt vàng dưới lớp băng vải chậm rãi xoay lại, nhìn thẳng vào hắn.

Điều lạ là trong đó chẳng hề có lấy một tia kinh ngạc. Ngược lại, chỉ như là phản xạ – đôi mắt khẽ chớp, rồi thẫn thờ khép lại.

“…” Nero hơi nhíu mày, lại gõ thêm lần nữa.

Hắn vốn không bận tâm chuyện chiến sĩ của mình vì mình mang thương tích mà không hành lễ với hoàng đế. Nhưng thái độ ấy của Asachar thật sự có chút ngoài dự đoán: — lẽ nào phóng xạ đã tổn thương đến não bộ của hắn sao?

Đôi mắt vàng lần nữa hé mở.

Đúng lúc ấy, Bạch Lang Kỵ vừa đứng lên bên cạnh Nero, thế là ánh nhìn kia khựng lại, hết nhìn kỵ sĩ rồi lại sang Nero.

Rồi lại nhìn kỵ sĩ.

Rồi lại nhìn Nero.

… Tròng mắt bắt đầu lia qua lia lại giữa hai người với tốc độ chóng mặt.

Nero bất giác bật cười, nét mặt thoáng bừng sáng, trong trẻo hiếm thấy: “Ngươi còn muốn nhìn bao nhiêu lần nữa?”

Nhưng chưa kịp dứt lời, máy giám sát nhịp tim bỗng réo lên cảnh báo dồn dập.

“Chuyện gì xảy ra?!”

Tiểu hoàng đế chưa kịp phản ứng thì đã bị Bạch Lang Kỵ bế vội sang một bên. Trước mắt hắn, các y quan lao vào như gió cuốn: cáng cấp cứu, máy sốc tim, CPR… mọi thao tác khẩn cấp diễn ra dồn dập, nghẹt thở.

Sau một hồi giành giật với cửa tử, nhịp tim Asachar cuối cùng cũng ổn định trở lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, nam nhân dưới lớp băng vải bỗng bật mở mắt, thân thể giãy giụa trong khoang trị liệu, gấp gáp phát ra những tiếng khàn khàn đứt quãng.

Đại thần khoa học kỹ thuật quốc phòng vội bước tới phiên dịch: “Bệ hạ, ngài ấy nói… vừa rồi cứ ngỡ mình đang còn trong mộng. Xin bệ hạ tha thứ cho sự thất lễ này.”

Nero lặng nhìn nam nhân trước mặt. Băng vải đã lại thấm đỏ máu. 

Trong lòng hắn dấy lên một nỗi áy náy dồn dập:

“Có lẽ lúc này chưa thích hợp để thăm bệnh. Ta nên quay lại lần khác… phải không?”

Đôi mắt vàng ướt đẫm, cổ họng chỉ phát ra tiếng nghẹn ngào. Asachar không ngừng lắc đầu, thê thảm đến mức chỉ như cầu xin: 

— Đừng bỏ rơi tôi.

Ánh mắt Bạch Lang Kỵ lóe sáng, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Trời sinh chính trực, hắn cuối cùng vẫn đặt Nero ngồi lại ghế thăm bệnh, còn bản thân lặng lẽ đứng sang bên, không chen vào thêm một lời.

Nero đặt tay lên tấm pha lê của khoang trị liệu, trầm giọng nói: “Xin lỗi… vì một số việc phát sinh khiến ta đã chậm trễ. Lẽ ra ta phải đến sớm hơn để gặp ngươi.”

Giọng hắn chậm rãi, nặng trĩu: “Chính nhờ sự dũng cảm của ngươi mà đế quốc giành được thắng lợi cuối cùng. Ta muốn ngươi biết rằng đế quốc giờ đã an toàn.”

Ngực Asachar phập phồng dữ dội, không nói nổi một lời. Đôi mắt vàng kia chỉ mở to, si mê dõi theo từng hơi thở của chủ nhân.

“Ngươi vẫn luôn làm rất tốt. Giống như ta vẫn luôn kỳ vọng ở ngươi.”

Âm thanh của Nero nhẹ đến mức như một lời thì thầm, khẽ lay động không khí trong phòng bệnh.

“Ta chỉ hy vọng… ngươi sớm bình phục, để trở lại bên ta.”

Bình Luận (0)
Comment