Cũng lúc ấy, kẻ có thể nói là gián tiếp tạo ra tình huống này thong thả bước vào, dáng vẻ ung dung, nhàn nhã như chẳng liên quan gì đến mình.
Diệp Tư Đình, trong bộ lễ phục thanh nhã như cái tên, mái tóc dài màu bạc được buộc gọn bằng dải lụa mềm mại dáng vẻ thường ngày của vị quan bí thư nhã nhặn, điềm đạm lúc nào cũng sẵn lòng giúp đỡ mọi người.
Thế nhưng, trong mắt nguyên soái, từng cử động của con hồ ly xảo nguyệt trước mắt đều là dáng vẻ đầy toan tính.
Chiến tranh vừa kết thúc, vị bí thư quan ngày nào giờ đã thẳng tiến bước lên vị trí tể tướng vốn còn đang thiếu người tiếp quản, trở thành một trong những tể tướng trẻ nhất trong lịch sử đế quốc.
Diệp Tư Đình hành lễ với thiếu niên hoàng đế, sau đó nhanh nhẹn ngồi xuống, bàn tay đặt hờ chống cằm, vừa khéo che đi ánh mắt đang dõi về phía Nero.
Sau chiếc găng tay là khóe môi khẽ nhếch, để lộ một nụ cười chế giễu lạnh lùng hướng về Heydrich vẫn còn đang chật vật:
“Ngươi lại định làm trò hề gì nữa sao, Heydrich?”
Nero cũng nghiêng mắt liếc sang, giọng điệu có chút bất đắc dĩ:
“Ta không nhớ từ bao giờ… việc tranh ghế cũng được coi như một nghi thức trong nghị triều.”
Heydrich nhắm mắt, hít một hơi sâu.
Giữa lựa chọn kề cận tiểu hoàng đế hay giữ lấy phần lý trí ít ỏi, hắn cuối cùng vẫn chọn lùi một bước không muốn để lộ dáng vẻ mất mặt trước một số người ở đây.
Ghế bên trái được nhường cho vị tể tướng mà Nero rất mực tin cậy, còn vị nguyên soái đành ngồi xuống chỗ phụ phía sau.
Khoảng cách hai mét giúp hắn thoát khỏi sự tra tấn ngọt ngạt đầy ngạt thở kia, nhưng mùi hương phát ra từ vị hoàng đế tóc bạc vẫn khiến tim hắn đập loạn, khó mà hoàn toàn bình ổn tâm trí.
…
Bạch Lang vẫn đứng yên sau lưng Nero nhận thấy ánh nhìn khó chịu của một vị đại thần khoa học quốc phòng đang khó chịu chau mày.
Ông ta, kẻ hiếm hoi sống sót sau trận huyết tẩy nghị triều lần trước, vừa liếc qua đã lập tức phát hiện Eva và Amir — hai Omega thấp hèn xa lạ đang ngồi ở ghế bàng thính, ngay lập tức đứng bật dậy giọng đầy bất bình:
“Bệ hạ, vì sao lại có Omega xuất hiện tại đây?”
Nero vẫn chăm văn bản tổng hợp của các đại thần, không buồn ngẩng đầu:
“Họ là người hỗ trợ của Đại học sĩ Gagne. Đại học sĩ sức khỏe không tốt, không thể tham dự, nên ta cho phép họ dự thính để nắm tiến độ và kịp thời báo cáo cho ngài ấy.”
Vị đại thần thoáng do dự, giọng vẫn mang sự ngần ngại:
“Nhưng… để Omega tham dự chính sự… e rằng không thích hợp. Đây vốn là cuộc họp nghị triều chính thức…”
Amir nghe đến đó, không kiềm nổi, bật dậy, tay nắm chuôi bạc kiếm run lên. Nhưng Eva nhanh chóng giữ chặt, ánh mắt nàng sắc bén, gương mặt điềm tĩnh lạnh lùng hệt như vị huynh trưởng của mình. Một chút lực ở tay cũng đủ khiến Amir phải ngồi xuống.
“Nơi này là phòng nghị sự, không phải tẩm cung của bệ hạ.”
Giọng Eva thấp và lạnh: “Đừng để kẻ khác dễ dàng kích động, làm tổn hại đến uy nghi của bệ hạ.”
Bạch Lang kỵ sĩ sau lưng Nero cũng siết chặt nắm đấm. Hắn hiểu đây chỉ là những định kiến cổ hủ của giới quý tộc, ông ta hoàn toàn không hay biết bí mật của chủ nhân. Nhưng cho dù thế nào, hắn cũng không thể chấp nhận việc có kẻ cả gan chỉ trích chủ nhân của mình, dù có là vô tình hay cố ý.