Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 832

Amir bất ngờ bị điểm tên, hoảng loạng đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Trong cơn bấn loạn con người ta dễ dàng bật ra những lời thật lòng nhất.

“Bệ hạ… chuyện này… khó lắm…!"

“Bọn họ vốn khinh thường Omega từ trong máu tuỷ. Một khi ngài công khai việc này, đám người đó sẽ ngay lập tức bêu rếu, sẽ nói ngài không xứng đáng ngồi trên ngai vàng… thậm chí còn tệ hơn thế nữa…”

"Tôi… tôi không muốn nghe ai nói ngài như vậy! Thà rằng ngài cứ giữ bí mật này, để nó mãi mãi chôn vùi theo thời gian…”

Giọng Amir nghẹn lại. 

Vì Nero bỗng bật cười khẽ, ngăn những lời nói thiếu suy nghĩ của cậu ta bằng một tiếng cười nhẹ như dao lướt qua gió.

“— Một năm trước, khi ta cùng Lang Kỵ tiến đánh đế đô, bọn họ cũng nói rằng đế quốc đã hoàn toàn rơi vào tay Rupert, còn kẻ hoàng tử nghèo túng không có gì ngoài dòng máu của “Vua Điên” này sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được.”

Giọng Nero chậm rãi vang lên, mang theo thứ kiêu ngạo lạnh lùng đặc trưng: “Khi ta tấn công vào Thái Dương Cung và chém đầu Rupert, bọn họ lại nói rằng — một người thừa kế còn chưa phân hoá thì không thể đăng cơ, phải lập hội đồng nhiếp chính để giám quyền."

“Khi đó ta còn bị trọng thương sau khoảng thời gian dài lưu vong, đôi chân không còn lành lặn, phải nhờ Bạch Lang dìu đi từng bước, bọn họ liền nói ta là kẻ tàn phế, không đủ tư cách gánh vác vận mệnh đế quốc.”

“Khi ta đội vương miện, ngồi lên ngai tường vi, bọn họ lại bảo ta rồi sẽ điên rồ như phụ vương mình — rằng ta sẽ khiến đế quốc rơi vào hỗn loạn và máu lửa.” 

“Khi ta đề xuất cải cách thuế quan, lập bộ luật mới, họ bảo ta tham lam, bóc lột dân chúng, thậm chí còn cấu kết với đám tinh tặc Hạt Vĩ để g**t ch*t ta.”

“Nhưng rồi — sau cuộc chiến với Trùng Tộc, sau cuộc chiến tranh đẫm máu đó, đế quốc vẫn đứng vững, quyền lực vẫn nằm trong tay ta.” 

"Vậy ngươi đoán thử xem, bọn họ bây giờ ở đâu?”

Nụ cười của Nero sâu thêm một tầng, giọng hắn hạ thấp, lạnh đến mức rọc cả không khí: “— Đại đa số trong số họ, đều đang treo mình trên cột đá của Tòa Thẩm Phán rồi.”

Phòng nghị sự chìm vào tĩnh lặng. 

Ánh hoàng hôn nhuộm vàng khung cửa, trải dài lên mái tóc bạc của người ngồi nơi ghế chủ tọa. 

Đôi mắt đỏ rực của hắn sáng lên như viên hồng ngọc đang bốc cháy — thứ ánh sáng khiến người ta không dám thở mạnh, chỉ có thể cúi đầu trước uy nghiêm ngút trời.

Ánh sáng ấy khiến cả những Alpha kiêu hùng nhất cũng phải cúi đầu — một lần, rồi lại một lần — bị khí thế của hắn ép đến không thể ngẩng lên.

“Đây chính là sự thật, Amir.” Giọng Nero trầm thấp, từng chữ như khắc vào không khí: “Khi kẻ thù đã định sẵn muốn cản đường ngươi, thì dù ngươi có làm gì đúng, họ vẫn sẽ tìm cách biến nó thành sai. Họ biết rõ việc phân hoá thành Omega không phải là cái tội, nhưng chỉ vì nó thuộc về ta — họ sẽ khiến nó thành tội lỗi của ta."

"Ta không cần phải giải thích. Cũng chẳng cần giả vờ làm Alpha để chứng minh mình mạnh mẽ. Chiến trường dạy ta một điều cách đối phó tốt nhất, là khiến kẻ địch tin rằng hắn đã nắm được điểm yếu của ngươi — rồi để hắn hiểu ra, đó mới chính là cái bẫy dẫn đến mồ chôn của chính hắn.”

Nero đặt ly sữa xuống, đầu lưỡi khẽ l**m đi vệt trắng còn vương nơi môi. 

Động tác ấy, dưới ánh nhìn của đôi mắt đỏ rực, vừa lạnh lùng lại vừa gợi nên một thứ cảm giác nguy hiểm đến mê hoặc — khiến vài Alpha gần đó phải vô thức nuốt khan.

“Đương nhiên” hắn nói, giọng nhẹ tựa gió nhưng từng chữ đều rơi nặng “Đó là chuyện của tương lai.”

Hắn ngẩng đầu, giọng nói bình thản mà vững như thép: “Sau cuộc chiến thảm khốc vừa rồi, đế quốc cần ít nhất mười, thậm chí hai mươi năm để hồi phục. Trong thời gian này, đều phải tránh phát sinh các biến động lớn. Và khi thời cơ đã chính mùi — ta sẽ khiến từng kẻ dám phản đối hiểu rõ rằng, lý do duy nhất ta chưa trừng phạt họ… là vì ta thương tiếc đế quốc này, chứ không phải vì ta nhân từ với họ.”

Bình Luận (0)
Comment