Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 875

Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy lóe lên, một giọng nói lạnh lùng, nghiêm khắc liền vang lên trong tâm trí.

(Không được dao động, Nero. Mọi thứ đều là vì Đế quốc. So với trọng trách duy trì huyết mạch, khao khát của ngươi chẳng đáng nhắc tới.)

Thanh âm ấy đã theo hắn suốt bao năm — khi hắn lao vào vùng phóng xạ truy đuổi vương trùng, khi tự tay đeo Asimov lên cổ, khi viết di chiếu cho Gagne, những đêm tỉnh giấc trong cơn đau đớn, hay trong vô số lần thất bại đến tuyệt vọng.

Đó là tín niệm cực đoan, tàn khốc, nhưng cũng là thứ đã nhào nặn nên một Nero của ngày hôm nay.

Bởi vậy, hắn lại một lần nữa nhấc bước, hướng đến nơi là trách nhiệm của mình.

“Buổi sáng tốt lành, công dân của đế quốc.”

Giọng hắn vẫn bình thản như lần gặp trước.

Sau vài câu xã giao, Nero nhận ra dưới cánh tay Noel đang kẹp một quyển sách. Tuy người kia chưa kịp che tiêu đề, nhưng chỉ cần thoáng nhìn qua kiểu bìa đặc chế cùng phong thư, hắn đã nhận ra — đó là Tinh Tế Kỳ Duyên, một tác phẩm văn học nổi tiếng, sánh ngang với “Dân Du Cư Hào”.

Hắn nhớ rõ, thuở nhỏ từng lén lấy quyển này trên giá sách của Diệp Tư Đình, rồi bị phạt đến phát sốt phải đắp túi chườm đá, nước mắt lưng tròng nghe anh trai đọc truyện .

Mãi sau này hắn mới biết — Tinh Tế Kỳ Duyên là một câu truyện đầy bi kịch. Vị vương tử trong truyện, sau muôn vàn gian khổ, cuối cùng lại vô tình g**t ch*t chính mẫu thân mình.

Nhưng khi ấy, Diệp Tư Đình đã kể cho hắn một cái kết khác: — vương tử báo thù thành công, cha mẹ đều sống sót, cả gia đình đoàn tụ trong nước mắt hạnh phúc.

Nero khi trưởng thành mới hiểu — anh trai đã sửa kết cục của câu truyện chỉ để dỗ đứa em trai nhỏ nín khóc.

Ôm theo chút hoài niệm, Nero cất lời: “Ngươi đang đọc “Tinh Tế Kỳ Duyên” sao? Trùng hợp thật, hồi nhỏ ta cũng từng được anh trai đọc cho nghe.”

Hắn khẽ liếc bìa sách: “Là quyển thứ ba à? Hẳn ngươi mượn từ thư viện vương đô. Quyển này là phần nhẹ nhàng nhất trong cả bộ, ta còn nhớ—”

Chưa kịp nói hết, Noel đã chen lời, giọng đầy phấn khích: “Đúng vậy, thưa bệ hạ! Thần đang đọc quyển thứ ba. Có điều… suy nghĩ của thần có chút khác biệt, mong ngài đừng chê cười."

“Thần cho rằng vương hậu trong truyện không hề ngây thơ như nguyên tác miêu tả, mà là người có tâm cơ rất sâu. Ngài xem đi — nàng thân là Omega, lẽ ra nên giữ khoảng cách với vương tử, nhưng lại cố ý để tin tức tố lan ra, khiến người nảy sinh cảm tình vượt giới hạn. Thời điểm ấy lại quá khéo, ai dám nói đó không phải là sắp đặt?”

"Hơn nữa, khi quốc vương vừa mất, nàng cần một chỗ dựa mới mà quanh nàng chẳng có Alpha nào đáng tin cậy cả. Vậy nên nàng mới—”

Noel đột nhiên khựng lại.

Không phải vì Nero cắt ngang, mà bởi không khí quanh hắn bỗng trầm xuống. Tựa như trước mặt là một dã thú đang kìm nén cơn giận, Noel rùng mình, toàn thân nổi da gà.

Cảm giác như tin tức tố mạnh mẽ của Alpha cấp S chỉ trong thoáng chốc đã lan ra toàn bộ khu vực, bóp nghẹt từng hơi thở.

Noel sợ hãi đến mức cắn mạnh đầu lưỡi, suýt quỳ sụp xuống.

Bình Luận (0)
Comment