Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 884

Trong lúc Nero tiếp kiến các ứng viên phối ngẫu tiếp theo, bốn kênh liên lạc vốn ngày nào cũng ồn ào như một khu chợ giờ lại im lìm đến lạ. 

Trên bảng danh sách là từng bức chân dung chuyển sang sắc xám, gương mặt mỗi người đều nặng nề.

Tuyệt đối trung thành, độ tương thích cao — tất cả những gì Nero cần ở một người bạn đời đã được phơi bày quá rõ trong buổi nghị sự hôm đó.

Người có thể dùng biện pháp cực đoan để đảm bảo kết quả thì chỉ có một; nhưng kẻ nắm giữ chìa khóa quyết định thật sự… lại là người khác.

Nếu độ tương thích không đáp ứng, thì cho dù có tự nguyện quỳ bên chân Nero, dâng dây xích lên tay ngài cũng chưa chắc đã đủ tư cách.

Mọi chuyện như quay về thời điểm trước khi Nero phân hóa — đêm đầu tiên hai chữ “bạn đời” được thốt ra.

Đêm ấy, mưa xám phủ kín vương đô. Heydrich đứng bên cửa sổ trong phủ đệ, xuyên qua màn mưa nhìn về Thái Dương Cung.

Ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc rồi để nó tự cháy dở, tàn thuốc trắng xám đọng lại trước mặt. Tay còn lại cầm bản dữ liệu chớp sáng, đầy những báo cáo nghiên cứu về độ tương thích.

Hắn hiểu rõ — Nero vốn là người không quan tâm đến hai chữ “yêu đương”.

Có là nhẫn hay lời đường mật đều không thể chạm đến ngài; thậm chí còn khiến vị hoàng đế càng thêm phiền toái.

Thứ ngài “thích” vốn rất rõ ràng: quyền lực, sự kiểm soát, và… một người thừa kế hoàn hảo.

Mà để “người thừa kế hoàn hảo” ra đời, phối ngẫu cũng phải sở hữu độ tương thích cao nhất. 

Nhưng chính con số ấy lại chứa trong nó những dao động khó lường — cũng chính là thứ cảm xúc mơ hồ mà vị hoàng đế ghét cay ghét đắng.

Heydrich dụi tàn thuốc lên khung cửa sổ. 

Hắn biết Nero cần gì và tin rằng chỉ có bản thân mình mới là người có thể mang đến điều đó. 

Hắn chỉ cần sắp xếp mọi thứ thật khéo, thật hoàn hảo, để ngài tự nhận ra — trên đời này, chẳng ai thích hợp đứng bên ngài hơn vị nguyên soái mà tự tay ngài dệt thành.

Để rồi dù là lý trí hay cảm xúc… cũng không thể có lựa chọn nào khác.

Đôi mắt lam của gã nam nhân lóe sáng trong màn đêm tối — như ánh nhìn của con sói đang chực sẵn để vồ lấy con mồi của mình.

“Nhìn xem, lão đại lại ngồi đơ ra kìa.”
“Lại thất tình à? Từ ngày không thấy hắn đem cái hộp nhỏ kia ra nghịch nữa là biết rồi.”

Tại sân huấn luyện, đội tinh nhuệ Quyền Trượng Đế Quốc vẫn tập luyện hăng say. Tia lửa b*n r* theo từng cú va chạm của các khối cơ giáp khổng lồ, nhưng ánh mắt mọi người lại dõi về người đang ngồi thừ trên một cánh tay cơ giáp bị tháo rời — Sát Thần, Asachar.

Asachar hiểu rõ bản thân không thể giống như Heydrich, người luôn có sự ăn ý hoàn hảo với Nero trên chiến trường; cũng không giống Bạch Lang Kỵ, kẻ mang quá khứ không thể thay thế; càng không giống Diệp Tư Đình, người chỉ cần vài câu nhẹ giọng đã khiến Nero giãn mày.

Hắn mang trong mình một nửa dòng máu dị loại, xuất thân từ Sàn Đấu Thú vốn không phải là nơi của con người.

Ngoài việc đem toàn bộ mạng sống này hiến cho chủ nhân, hắn chẳng có gì.

Bởi vậy khi Heydrich và Bạch Lang Kỵ cạnh tranh, hắn chỉ biết đứng một bên lặng lẽ nhìn. 

Trong lòng chứa đầy nỗi mặc cảm rằng bản thân vĩnh viễn không xứng với thái dương.

Nhưng những gì Nero nói trong buổi nghị sự lần trước đã khiến hắn chấn động.

Nếu việc kế hoạch “bạn đời” tiếp tục thất bại, Nero sẵn sàng dùng chính cơ thể mình làm vật thí nghiệm — điều đó khiến Asachar không thể nào chịu được.

Hắn cố gắng kìm nén nhưng trong thâm tâm một giọng nói lại vang lên.

“Nếu ta là bạn đời của chủ nhân… ta sẽ làm mọi cách, nếu có thể liều cả cái mạng này để khiến độ tương thích giữa chúng ta tăng lên, để chủ nhân không bao giờ phải tự làm mình bị thương bao giờ nữa thì tốt biết mấy.”

Bình Luận (0)
Comment