Bạch Ngọc cạn lời đối với hệ thống nhà mình rồi.
Nhất thời không biết làm thế nào mới được?
“ Thôi em dứt khoát bỏ biệt danh Tiểu Mơ Hồ đi, chuyển sang hệ thống Hố Nhỏ cũng được đấy.”
[ A...anh...anh, người ta thật sự không phải cố ý màaa ]
Bạch Ngọc vươn bàn tay bưng kín mặt mình, không hề muốn đáp lời, lần này thật sự bị bẫy đến thảm.
Cậu nhìn người đàn ông đẹp trai đến không bình thường đang nằm ở trên giường mà than thở: “Hắn không phải là đại boss à? Sao lại không ngăn cản cái đánh của anh chứ?"
Bạch Ngọc rũ mắt, thở dài một cái, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.
Tiểu Mơ Hồ cũng thở dài.
[ Chắc là bởi vì hắn bị anh đá trúng chỗ yếu.
Ai mà biết được anh lại xuống tay tàn nhẫn như thế chứ? Chậc chậc chậc…… cùng là đàn ông với nhau, anh không biết chỗ đấy bị thương đau đến mức nào à? ]
Trên đầu Bạch Ngọc có vô số hắc tuyến.
Chuyện này xảy ra là do ai làm hại đây?
Nếu hệ thống nhà mình không phải một dạng ý thức, mà là một thực thể, cậu chắc chắn sẽ lôi nó ra đánh một trận.
Bây giờ có tức cũng không có chỗ xả!
Bạch Ngọc đưa tay xoa xoa thái dương, nói:
“Truyền cốt truyện cho anh đi.”
[ Okie.
]
Bạch Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc đau đớn, một đống tình tiết truyện hiện lên ở trong đầu.
Người nằm bên cạnh cậu tên là Nhiếp Lăng Vũ, là một người có tiêu chuẩn xuất sắc làm tổng tài bá đạo.
Nhiếp Lăng Vũ là người có tính sở hữu cực cao, một khi hắn muốn ai đó sẽ lập tức khống chế.
Hận không thể buộc ở bên người 24/24.
Mà nguyên chủ chính là người hắn muốn.
Bạch Ngọc ở thế giới này không thay đổi tên.
Trong cốt truyện, nguyên chủ không hề thích Nhiếp Lăng Vũ, thậm chí vì hắn ngang ngược mà càng thêm chán ghét, luôn muốn rời khỏi hắn.
Em trai của Bạch Ngọc là Bạch Lâm vẫn luôn muốn thay thế, thấy vậy liền xúi giục anh trai ngu ngốc chạy trốn cùng với bạn của cậu ta.
Nhưng mà khi bọn họ vừa mới chạy, cậu ta liền báo cho Nhiếp Lăng Vũ.
Bạch Ngọc bị bắt được liền nói với Nhiếp Lăng Vũ rằng: “Thà cùng chó ở bên nhau còn hơn là với anh.”
Kết quả là bị Nhiếp Lăng Vũ đánh gãy hai chân, dùng xích sắt cột vào bên người hắn, đủ loại nhục mạ.
Nguyên chủ cuối cùng chịu không được, dùng kéo đâm vào ngực, chấm dứt cuộc đời của bản thân.
Sau khi Bạch Ngọc chết, Nhiếp Lăng Vũ phát điên, bản thân hoàn toàn chìm sâu vào bóng tối, bắt đầu trả thù thế giới tươi đẹp này.
Sau đó là để nam chính có khuôn mặt giống cậu làm thế thân, dùng nhiều cách để trả thù.
Khi nam chính còn chưa trưởng thành đã ngược chết người ta.
Và thế giới này hoàn toàn vỡ nát.
Cho nên hiện tại việc Bạch Ngọc cần phải làm là trấn an tốt boss phản diện này, để hắn chìm đắm trong sự dịu dàng của mình.
Hoàn mỹ đi tìm được nam chính, không làm tan vỡ thế giới đẹp đẽ này.
Thời điểm này là cậu vừa cùng người hầu bỏ trốn, bị Nhiếp Lăng Vũ bắt lại.
Nếu hôm nay cậu không lấy lòng Nhiếp Lăng Vũ cho tốt, ngày mai sẽ bị hắn đánh gãy chân.
Nhưng mà vì Tiểu Mơ Hồ gây ra lỗi, cậu đã để vụt mất cơ hội tốt đẹp kia.
Không chỉ có như thế, lại còn đánh mục tiêu.....!
Bạch Ngọc vô lực vươn tay, đem cúc áo trước ngực cởi ra.
Rồi cởi hết quần áo vừa mới mặc lên vứt xuống.
Áo sơmi từ trên người cậu chậm rãi rơi xuống, làn da trắng nõn đến hơi trong suốt phơi bày từng chút......!
Quần áo như tơ lụa cùng nhau rơi xuống mặt đất, cơ thể hoàn mỹ hiện ra trong chớp mắt.
Xương quai xanh đẹp đẽ mê người, đường cong hoàn hảo cùng cơ bắp eo thon, bụng còn phác họa ra hai tuyến nhân ngư xinh đẹp.
Bạch Ngọc hơi rũ mắt, nhìn người đàn ông đẹp đến mức cậu suýt không khép nổi chân, cánh môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, trong ánh mắt mang theo một chút lưu quang gợn sóng.
Khoé miệng có lúm đồng tiền mờ mờ, khi cậu cười rộ lên có bộ dáng của một thiên sứ thuần tịnh¹.
Cậu như vậy, cả người đều mang theo sự gợi cảm khó nói.
Quả thực đẹp đến không gì sánh bằng!
Tiểu Mơ Hồ có chút xấu hổ nhìn cậu
[ ký chủ, anh đang làm gì thế? ]
“Em nói xem, đương nhiên là bổ cứu².
Bây giờ ngủ hắn còn kịp chứ!”
(1) thuần tịnh: Nói tính nết dịu dàng và bình tĩnh
(2) bổ cứu: bổ sung, thêm vào cho đủ..