Chương 6: Bất Thành.
Nguyễn Tư Nguyên túm tay Nhạc Bối Bối đang đặt trên vai anh kéo ra: “Cô muốn tôi giúp cô cái gì?”
Nhạc Bối Bối từ trong suy nghĩ chợt bừng tỉnh, ngơ ngác nói: “Máy, máy tính mới không có gì chơi rất nhàm chán. Tôi muốn chơi cái gì đó, nhưng không biết làm sao cài, cậu giúp tôi đi.”
Nguyễn Tư Nguyên nhìn Nhạc Bối Bối: “Ồ? Vậy cô muốn cài cái gì?” trong lòng đã nhịn không được nghi hoặc.
Trước giờ chỉ thấy Nguyễn Bối Bối mỗi ngày đều đặn ăn mặc trang điểm lòe loẹt diêm dúa cùng bạn bè mình ra ngoài nhảy múa như đám khỉ, từ khi nào lại tìm cách tiếp cận anh như thế này? Hơn nữa mánh khóe lại rất ngu ngốc, rốt cuộc cô ta đang muốn làm gì?
“Cậu thấy cái gì thú vị thì tải giúp tôi.” Nhạc Bối Bối xòe tay đếm đếm: “Cốc Cốc, Google, Facebook, Zalo, Wechat, QQ, Tiktok... nhiều quá, tôi cũng không biết nữa, cậu cứ tùy ý đi!”
Kì thực cô trước kia không có thói quen chơi mạng xã hội để giải trí, vì cuộc sống mưu sinh, cô luôn luyến tiếc từng tấc thời gian một.
Thế nhưng tình huống bây giờ đã khác, cô xuyên đến một cuốn tiểu thuyết, lại còn bi thảm đảm nhận vai nữ phụ độc ác đến chết cũng không đơn giản, mà thủ phạm gây ra cái chết đó không ai khác lại chính là “em trai” của mình. Cho nên mỗi khi đứng trước mặt Nguyễn Tư Nguyên, đối mặt với kẻ có khả năng sẽ giết mình trong tương lai, cô sẽ cảm thấy như có tử thần đang ở phía xa xa từ ái mỉm cười vẫy vẫy cô. Theo bản năng muốn giữ mạng nhỏ, cô luôn tự bộc phát bản năng vuốt mông ngựa.
Nhạc Bối Bối đưa tay đỡ trán, thật sự không thể nghĩ được cái gì tốt hơn, mỗi lần tỉnh ngộ đều là lao đã phóng đi, ván đã đóng thuyền, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tạm mấy lí do ngu ngốc kiểu này tiếp tục làm thân với anh ta. Thôi kệ đi, dù sao bây giờ cũng là tiểu thư nhà giàu, tất nhiên không cần bán mạng kiếm tiền như trước nữa rồi. Trước mắt cứ tập quen với mạng xã hội, bù đắp thiếu hụt trước kia của cô đã.
Nguyễn Tư Nguyên nhìn chằm chằm khóe miệng mấp máy của Nhạc Bối Bối, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng. Anh kéo tay của cô, tức khắc khiến khoảng cách giữa hai người thu hẹp.
Nhạc Bối Bối bất ngờ đối diện với đôi con ngươi như hắc diệu thạch không một tia gợn sóng của Nguyễn Tư Nguyên, đồng thời bị sự chủ động của anh làm cho giật mình.
Lắp bắp kinh hãi, cô bất giác đảo mắt tránh đi, ấp úng hỏi: “Đang yên đang lành... làm, làm sao vậy?”
Đời trước, Nhạc Bối Bối trải qua hơn hai mươi mấy năm sạch sẽ hơn cả nước cất, số lần tiếp xúc với đàn ông không nghi ngờ là con số không tròn trĩnh. Vậy mà tại giờ phút này, không rõ có phải lão thiên gia muốn bù đắp cho “thiệt thòi” ngày xưa của cô hay không, mới chỉ vỏn vẹn một buổi sáng xuyên tới đây đã cùng nam phụ lạnh lùng, băng tâm ngọc khiết trong truyện vượt quá giới hạn mấy lần.
Giảm thọ, giảm thọ, quả là giảm thọ! —Amen...
Nhạc Bối Bối trong lòng kinh nghi bất định, trái tim nhỏ bé bang bang gào rú trong lồng ngực. Lần đầu tiên lí trí và trái tim cùng đồng lòng, la hét rằng chúng nó tuyệt đối không có khả năng tiếp nhận nổi một phần mặt trái tính cách này của Nguyễn Tư Nguyên đâu!
Nam phụ thanh tâm quả dục đâu rồi? Nam phụ không gần nữ sắc của cô đâu rồi?! Chẳng lẽ chỉ mới một chút nhan sắc này của nguyên chủ cũng đã đủ lấy lòng anh ta? Không! Trong truyện không có viết như thế! Anh ta thậm chí còn chán ghét nguyên chủ không kịp ấy chứ, làm sao, làm sao sẽ giữa ban ngày ban mặt giở trò đồi bại như vậy với cô!?? Ai đó mau chóng trả lại cho cô vị nam phụ không nhiễm ái tình thế gian ấy đi! Cô cần nguyên tác!! @Δ@|||
Trong lúc nội tâm Nhạc Bối Bối kích động không ngừng, Nguyễn Tư Nguyên ngược lại vô cùng bình tĩnh, khẽ nheo mắt, nói: “Cô là ai?”
Lời này người tinh tế vừa nghe liền biết đây không còn là câu hỏi nữa, mà là sự chắc chắn, rằng anh đã nghi ngờ thân phận của Nhạc Bối Bối, người này hoàn toàn không phải “chị gái” anh.
Mặc dù diện mạo của đối phương thật sự rất giống Nguyễn Bối Bối, nhưng không hiểu sao anh lại vô thức cảm thấy không phải.
Bình thường Nguyễn Bối Bối ngang ngạnh thành tính, nhất định không bao giờ nghĩ tới cùng anh nói chuyện, thậm chí sẽ chẳng để anh vào mắt, có khi còn cho rằng chỉ cần ở cùng với anh một giây, cô nhất định sẽ bị cảm giác chán ghét đè ép đến ngạt thở sùi bọt mép. Hơn nữa cô còn vô cùng có sĩ diện, đi đường mắt lúc nào cũng phải cao hơn đầu người một tấc, tới một con ruồi còn không lọt vào mắt được. Nói chung chính là bộ dáng chẳng coi ai ra gì.
Thế nhưng hôm nay lại phá lệ. Không những hành động, cử chỉ cùng lời nói bị rớt xuống mấy bậc kiêu ngạo so với bình thường, mà còn có vẻ như đang cố gắng tìm cách kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Một người ngoại trừ trải qua cố sự quá lớn khiến nội tâm chấn động, bằng không không bao giờ đùng một cái cả phong cách lẫn con người từ trong ra ngoài, trên đỉnh đầu đến dưới gót chân sẽ có cải biến lớn như vậy.
Hơn nữa, trực giác của anh cảm thấy người trước mặt rất xa lạ. Không những vậy, qua cách nói chuyện của cô đã chứng minh rằng trong vô số người anh tiếp xúc qua, anh chưa từng gặp cô. Nhất định hai người trước đó không hề quen biết nhau.
Như vậy cô là ai? Giả dạng Nguyễn Bối Bối làm cái gì? Theo lí thuyết lúc này anh bất quá chỉ là tiểu tử vắt mũi chưa sạch, ngày ngày cắp sách đến trường, căn bản vẫn chưa có cái gì gọi là tiền đồ vô lượng.
Con ngươi Nguyễn Tư Nguyên có điểm tối đen. Trừ phi người này cũng giống như anh... Nhưng không thể nào, anh đánh giá lại đôi mắt cùng biểu cảm của người trước mặt, đây là loại sợ hãi phát ra từ bản năng. Thần sắc này... là loại ánh nhìn trong suốt không rành sự đời, pha lẫn chút xấu hổ cùng thấp thỏm. Anh trước đây chưa từng nhìn thấy ai có ánh nhìn như vậy, càng có thể chắc chắn đây không phải “chị gái” mình. Loại biểu tình trong sáng sạch sẽ này không lí nào sẽ ở trên người từ trong tới ngoài đều đen xì như cô ta.
Vậy người trước mặt này rốt cuộc là ai? Cái bẫy? Hay là Nguyễn Tư Nguyên đang nằm mơ? Đây là lần đầu anh cảm thấy bất lực sau mười mấy năm kể từ khi có ý thức trưởng thành.
Nhạc Bối Bối lúc này là ai chứ? Nguyễn Tư Nguyên nhất định không thể lý giải được, dù sao cũng là vượt qua tầm hiểu biết của người thường. Cô không chỉ là linh hồn dị thế bị kéo tới thế thân cho “chị gái” anh ta, mà còn là một thiếu nữ (tự nhận) đầu óc (vô cùng) kém cỏi, hiển nhiên không thể nhìn ra được nghi ngờ đã sớm biến thành khẳng định của Nguyễn Tư Nguyên rồi.
Lúc này trong đầu cô chỉ có ý nghĩ, gần quá, nam phụ vừa mới hỏi cô cái gì...
Nhạc Bối Bối bị anh làm cho kinh sợ, hai mắt nhìn Nguyễn Tư Nguyên, bắt gặp ánh nhìn đoan chính chất chứa đánh giá sâu kín của anh liền không khỏi chột dạ. Chẳng biết nên làm sao lập tức cúi đầu, lại không ngăn nổi mí mắt run rẩy.
Nguyễn Tư Nguyên bắt đầu nghi ngờ cô? Tại sao? Vì cô thay đổi quá nhanh? Hay là... do nguyên chủ chưa từng cùng anh ta thân thiết như thế này?
Trong thoáng chốc Nhạc Bối Bối bỗng rùng mình. Nghĩa là cô ngay từ đầu đã sai rồi, cho nên mới khiến Nguyễn Tư Nguyên nghi ngờ. Nếu như anh ta cho rằng cô không phải là chị gái anh ta thì sẽ thế nào? Giết người diệt khẩu?
Đừng mà! Mới nghĩ đã thấy da gà da cóc đồng loạt nổi lên rồi. QAQ...
Cổ tay bị siết chặt, Nhạc Bối Bối đột ngột ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Nguyễn Tư Nguyên liền vội vàng đảo mắt rời đi tầm nhìn, làm như không hiểu gì nói: “Cậu nói gì vậy? Tôi chính là Nguyễn Bối Bối, chị gái cậu.” ba từ cuối còn cố ý nhấn thật mạnh. Cho dù nghi ngờ thì sao chứ? Cô cứ sống chết không thừa nhận mình là hàng dỏm đấy, anh ta làm gì được cô? Lột đồ tống ra đường?
Nhạc Bối Bối sau khi nghĩ tới đây liền cảm thấy mình quá mức thông minh, không nhịn được hừ mũi hãnh diện trong lòng, có như vậy lại có động lực không thẹn với lòng nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tư Nguyên.
Nguyễn Tư Nguyên nhìn dáng vẻ khiêu khích của Nhạc Bối Bối không khỏi lạnh mặt xuống. Một tay nắm lấy tay cô không thể dùng, liền đổi sang tay khác đang rảnh rỗi, nhấc lên trước mặt Nhạc Bối Bối.
Tầm mắt cô nhìn theo tay anh, giác quan thứ sáu đột nhiên linh cảm không tốt, quả nhiên trong phút thất thần, vai áo không báo trước đột nhiên bị kéo rách!
Là bị! Kéo! Rách!
Vậy! Mà! Bị! Kéo! Rách!
Là Nguyễn Tư Nguyên kéo! Rách! Áo! Của! Cô!
Bả vai Nhạc Bối Bối bị khí lạnh đột ngột xâm chiếm khiến cô run lên. Nội tâm hóa đá, cứng đờ rét lạnh. Thật lâu mới hồi thần, cảm giác vừa thẹn vừa giận bắt đầu dâng lên, triệt để xâm chiếm ý chí Nhạc Bối Bối.
Quản anh ta là ai làm cái thá gì!? Anh ta còn không phải là kẻ sẽ giết cô trong tương lai hay sao! Nam phụ cũng có thể hành động sỉ nhục người khác như vậy à!? Dù là lấy thân phận em trai cũng không được!!
Nhạc Bối Bối mặt mày nóng rực, hai mắt lại tràn đầy nộ khí, đưa tay muốn tát thẳng vào mặt Nguyễn Tư Nguyên. Chết đi, biến thái!
Bất quá Nguyễn Tư Nguyên lại nhanh hơn một bước, trở tay liền túm gọn cổ tay Nhạc Bối Bối. Bây giờ cả hai tay Nhạc Bối Bối đều bị anh nắm trong tay, loại chuyện gây tổn thất danh dự này vừa nhìn đã biết người chịu thiệt hại chỉ có cô.
Nhạc Bối Bối cảm thấy trước mắt mình hoàn toàn xám xịt mờ mịt. Cuộc sống thủ thân như ngọc trước kia của cô vậy mà đã hoàn toàn tiêu biến trước mặt người này. Không lẽ anh ta là khắc tinh của cô, cô cần phải xa cách anh ta mới đúng? Cho nên nguyên chủ ghét bỏ anh ta cũng không phải không có lý do?
Nhạc Bối Bối không nhịn được lập tức thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Nguyễn Tư Nguyên.
“Cô...” Nguyễn Tư Nguyên nhìn Nhạc Bối Bối hai mắt toàn là oán hận với mình, không khỏi có chút buồn cười.
Biểu cảm gì đây? Làm như tiểu bạch thỏ bị hôi lang* khi dễ không bằng? Cho dù cô đúng là tiểu bạch thỏ bị hôi lang khi dễ, vậy thì khi dễ cô cũng là một con hôi lang siêu cấp đẹp trai!
(*) hôi lang: không phải sói bị hôi, mà là sói xám.
Quên đi, so đo cái này làm gì. Bản chất vẫn giống nhau thôi, cô quả thực là đang bị anh ăn hiếp.
Chỉ là có chút ngoài dự đoán, trên vai cô vậy mà có vết bớt hồng nhạt hình tam giác.
Nguyễn Tư Nguyên nhìn đi nhìn lại mấy lần, quả thực không có dấu hiệu làm giả. Lại nói, anh cũng không tin người như Nguyễn Bối Bối lại nghĩ tới việc làm giả vết bớt này. Không phải nói cô ta hành sự bộp chộp thiếu suy nghĩ, mà cô ta là loại người làm việc chỉ quan tâm kết quả, không quan tâm tới khả năng có thể phát sinh ngoài ý muốn. Ý anh là, nếu như tìm người giả dạng mình, cô ta làm được, nhưng nhất định không thể có chuẩn bị hoàn mĩ. Đơn giản vì cô ta rất chủ quan, chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ tới việc đối phương bị anh nghi ngờ, mà một khi anh nghi ngờ thì sẽ tìm tới vết bớt này để kiểm chứng.
Cho nên kết luận cuối cùng, người này, không, là thân xác này, chín phần mười là của Nguyễn Bối Bối.
Nguyễn Tư Nguyên trực tiếp bỏ qua ánh mắt lửa giận ngút trời của Nhạc Bối Bối, trong đầu vẫn tiếp tục suy đoán. Tuy tạm thời có thể khẳng định cơ thể này là của Nguyễn Bối Bối thật sự, nhưng nhất định vẫn còn một khả năng mà anh hiện tại chưa cách nào kiểm tra chứng minh người này không phải “chị” mình.
Tỉ như là... tráo đổi linh hồn?
Nghĩ tới đây, anh bắt đầu cảm thấy lười biếng, thầm nghĩ hôm nay bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi, liền nhanh chóng buông Nhạc Bối Bối ra, làm như không có gì cầm máy tính của cô lên.
“Quên đi, coi như giúp cô một chút. Bây giờ về phòng thay quần áo mới, sau đó tự mình đi xuống lấy máy tính.”
Nhạc Bối Bối đang lửa giận ngút trời lại nghe Nguyễn Tư Nguyên nói như vậy, không những không phát hỏa, ngược lại còn phi thường ngạc nhiên, đứng ngây ra nhìn chằm chằm vào gáy anh. Mấy hành động thất lễ vừa rồi của anh đối với cô cũng đều bị một lời kia đánh cho bay sạch.
Cái gì quên đi? Cái gì đi thay áo? Cũng biết là cô không nên mặc áo rách vai?
Tạm thời không nhắc tới hành động kì quái kia, nhưng anh đồng ý nhận lời giúp cô, đây rốt cuộc là tình huống gì!?
Cô không hề nhớ lúc nào tác giả viết người lạnh lùng vô cảm như anh có thể làm ra hành động vượt mức như ban nãy. Nhưng ngẫm lại trên đời này không có chuyện gì không thể xảy ra, trong bất cứ tình huống nào. Có thể do cô xuyên đến mà gặp hiệu ứng bươm bướm, hoặc trên giấy đôi khi cũng không sinh động bằng trực tiếp nhìn thấy, chưa kể người này cũng chỉ là một nhân vật phụ, đất diễn không nhiều, cho nên khả năng OOC của anh ta cũng không tính là chuyện gì nghiêm trọng, chẳng có gì đáng nhắc tới!?
Nghĩ thông suốt, Nhạc Bối Bối há miệng, lại không biết nên nói sao, cuối cùng đành nhảy lên giành lại máy tính của mình, gắt gao ôm vào trong ngực, trừng mắt: “Cảm ơn! Tôi không phiền tới cậu! Biến thái!”
Dứt lời, cũng không dám chờ Nguyễn Tư Nguyên kịp phản ứng, Nhạc Bối Bối đã lập tức chạy mất.
.:. Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 .:.
Đóng chặt cửa phòng, Nhạc Bối Bối mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Đầu vai bị gió lạnh luồn vào khiến cô nhịn không được run lên. Tình huống ban nãy thật là vừa căng thẳng vừa lúng túng. Cô bất giác đưa tay sờ đầu vai, cảm giác làn da hơi lồi lên một chút mới thở phào. Thầm nghĩ Nguyễn Tư Nguyên này làm việc cũng thật là nhanh gọn, nghi ngờ một cái liền không để ai chuẩn bị đã ra tay trực tiếp kiểm chứng. Cũng may tuy cô là hàng dỏm nhưng cơ thể này thì không phải nên mới giúp cô thoát một kiếp nạn. Chỉ sợ nếu như ban nãy anh ta tiếp tục truy hỏi hoặc đuổi theo, cô nhất định sẽ bị dọa cho hiện nguyên hình. Nhưng thật may, anh ta cuối cùng không hề làm gì cả.
Ở trong cơ thể không phải là mình, bất chấp làm một việc mà nguyên chủ sẽ không bao giờ làm thật là mạo hiểm.
Nhạc Bối Bối dựa vào cửa thở hắt một hơi, cô vẫn chưa dại đến mức muốn chết sớm như nguyên chủ. Tình hình này thật giống như đứng trên vách núi, trước mặt là hố sâu vạn trượng, sau lưng là thú dữ vẫn luôn rình rập. Đúng vậy, thú dữ có thể thuần hóa, nhưng nếu cô không lựa chọn đi về phía nó, vậy kết quả nhảy vực của cô chỉ có thịt nát xương tan, hồn phi phách tán.
Cho nên cuối cùng... cô rốt cuộc đã thông suốt cái gì gọi là: dù biết là hố lửa cũng nhất định phải nhảy vào. Người xưa không phải vẫn luôn dạy con cháu đời sau chúng ta đấy sao, không làm thì không có ăn. Cho nên nhiệm vụ của cô rốt cuộc vẫn là phải cúp đuôi nghĩ cách lấy lòng Nguyễn Tư Nguyên đê tiện!
QAQ! Vừa nghĩ đã thấy vừa sợ vừa vô dụng.
Không vấn đề gì, không vấn đề gì, Nhạc Bối Bối thầm nghĩ. Thân làm một nữ chiến binh của thế kỷ hai mươi mốt, phải tiếp thu bí kíp giá trị tinh thần của anh cha đời trước lưu lại cho chúng ta: Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn*, sự tới đâu thì hay tới đó! Trước đó không phải ngồi chơi xơi nước, chẳng qua có thể để chính mình thư giãn một chút.
(*) nguyên văn: binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm.
Sau khi thành công an ủi bản thân, đồng thời cũng khiến Nhạc Bối Bối qua sự kiện này bắt đầu có ý thức nên làm việc cẩn trọng hơn. Cứ nghĩ gì làm nấy khả năng cao không những phá hỏng kế hoạch mà còn uổng mạng.
Nhạc Bối Bối gạt hết đồ trang sức bày la liệt trên mặt bàn vào trong ngăn kéo, đặt máy tính mới mua lên bàn. Cô vươn vai, đột nhiên cảm thấy uể oải cực kỳ. Bây giờ đã quá giờ ăn trưa, mà cô hình như còn chưa ăn.
Nhạc Bối Bối bồn chồn đi lại trong phòng. Nếu bây giờ cô đi xuống thì sẽ thế nào? Nguyễn Tư Nguyên còn ở dưới đó hay đã về phòng? Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây? Nhịn đói?...
Nhạc Bối Bối vỗ vỗ đầu, đưa tay nắm thành quyền rồi thu về, tự nói với mình đầy quyết tâm: “Không có vấn đề gì. Mình không phải là chị của Nguyễn Tư Nguyên sao, nếu đã là chị của anh ta thì còn sợ gì nữa. Trái lại anh ta phải khép nép với mình mới đúng.” cô tự cho là đúng, cảm thấy tự tin đã tràn đầy lồng ngực.
Kết quả, Nhạc Bối Bối thay quần áo, nằm trên giường đắp chăn vỗ ngực, nhắm mắt nói: “Thực ra đánh một giấc no nê trước mới là thượng sách.”
Chứ không phải vì cô lo sợ đụng mặt anh ta mà không dám xuống dưới nhà đâu./( ̄へ ̄)√