Vai Ác Nữ Phụ Không Làm Được!

Chương 8

Chương 8: Không Khí Trường Học (1).

Nhạc Bối Bối bởi vì chuẩn bị tâm lý thế thân nguyên chủ mà quyết định xin nghỉ ở nhà hai ngày, trước đó còn không quên nói với ban chủ nhiệm đầu mình bị cửa kẹp... không đúng, là không cẩn thận làm đầu đụng phải tường, hiện tại muốn tĩnh dưỡng vài ngày. Ban chủ nhiệm hiển nhiên không vì nguyên nhân xin nghỉ học kỳ quái của cô mà từ chối, dù sao thì chủ nhiệm lớp sớm đã đối với cô chết tâm rồi. Nguyên chủ thành tích nát bét, đi học năm hôm, hai hôm trốn tiết ba hôm ngủ trong giờ... giờ kể cả muốn nghỉ nguyên kỳ cũng chẳng ai dám nói gì.

Trong hai ngày này cô một bên củng cố ấn tượng của mình về thế giới này rồi ghi chép lại vào trong sổ nhật ký, một bên cũng không quên làm quen hết một loạt từ trên xuống dưới Nguyễn gia. Cô thực tự tin, mọi nốt nhạc trong truyện sau này sẽ hoàn toàn không có lấy nửa phần cùng cô quan hệ!

Nhạc Bối Bối đứng trước bàn học ôm chặt sổ ghi chép, trong lòng mặc niệm, “Mi là bảo bối của ta, là tâm huyết của ta!” Vì vậy dù có nhảy xuống núi đao, xông vào biển lửa, ta quyết cũng không làm mất đi mi!

Ngày đầu tiên đến trường, Nhạc Bối Bối ôm tâm tình thưởng thức đứng trước cửa sổ cảm khái, có lẽ đây chính là thời điểm vừa bắt đầu của nhân sinh.

Trừ bỏ xui xẻo không cẩn thận xuyên vào pháo hôi, cái khác Nguyễn gia là một danh gia vọng tộc, Nhạc Bối Bối nghĩ chỉ cần cô không giống như nguyên chủ yêu phá phách, kết cục nhất định sẽ không tồi chút nào!

Nhạc Bối Bối không giống nguyên chủ cự tuyệt cùng Nguyễn Tư Nguyên ngồi chung một xe đến trường. Mái tóc hồng phấn bị làm tới quấn xoăn lên như cái kem bông cỡ bự đã bị Nhạc Bối Bối sau khi tới ép phẳng cùng với nhuộm đen. Cô vô cùng tán thành với quan điểm của nhà trường cùng với các bậc phụ huynh —ở trường cần tóc đen áo quần gọn gàng, hơn nữa khoác áo đồng phục trắng tinh mới có hơi thở thanh xuân.

Một mặt Nhạc Bối Bối nỗ lực thay đổi chính mình tỏa ra năng lượng tích cực, mặt khác Nguyễn Tư Nguyên lại như không nhận ra được gì hết, ngồi trên xe từ đầu tới cuối luôn một bộ dạng lạnh băng, thậm chí vừa nhìn sang cô còn lộ ra một mặt ghét bỏ, “Chậm như vậy là muốn ghi tên trong sổ đầu giờ sao?”

Nhạc Bối Bối vừa mới lên xe, mất hứng trừng anh một cái rồi quay đầu đi.

Trần Hiển được Nguyễn gia thuê làm tài xế đảm nhiệm nhiệm vụ chuyên đưa đón cậu chủ và tiểu thư Nguyễn gia đến trường. Hiếm khi thấy tiểu thư Nguyễn gia lên xe đúng giờ như vậy, hơn nữa xem chừng tinh thần còn tốt lắm, liền mất tự nhiên cùng cô chào hỏi. Lúc này Nhạc Bối Bối mới phát hiện trên xe vậy mà còn có một người khác—

Đôi mắt đứa nhỏ đen tròn tràn ngập ngây thơ nhìn chằm chằm Nhạc Bối Bối. Vẻ mặt cô có hơi rạn nứt —Này, đây là?

“Đây là cháu gái tôi, Trần Uyển Tây.” Trần Hiển sau khi khởi động xe xong lái ra khỏi cổng chính Nguyễn gia thì thấy được tầm nhìn của Nhạc Bối Bối rơi trên người bảo bối nhà mình, lòng kêu hỏng rồi, lập tức giải thích: “Trường học của Tiểu Uyển ở gần với trường cậu chủ, bình thường... Nếu như tiểu thư không muốn, tôi bắt cho Tiểu Uyển một chiếc xe khác.”

Dù sao vẫn nói tiểu thư Nguyễn gia tương đối khó tính, ương ngạnh, kiêu ngạo lại tự mãn, thêm với bối cảnh gia tộc quá mức hùng hậu, trong mắt con cháu các gia tộc khác chính là đối tượng khó chọc nhất năm, ai thấy cũng sợ, e dè khiếp vía, mà ông tuyệt đối không nghĩ tới hôm nay vị tiểu chuyên trốn học lại sẽ lên lớp vào giờ này nên cứ như vậy chở luôn cả cháu gái mình đi học. Đắc tội vị tiểu thư này, quả thực thất sách!

Nhạc Bối Bối nghe vậy liền vội vàng xua xua tay với Trần Hiển tỏ vẻ hiểu rõ, “Không sao cả, cứ vậy đi!” thiếu gia Nguyễn gia hàng thật ngồi đây còn chưa nói gì, cô đây một kẻ tiểu thư dỏm sao dám không biết xấu hổ lên tiếng đuổi người chứ? Hơn nữa từ lời của ông xem ra đứa bé Tiểu Uyển này ngày nào cũng ngồi xe này đến trường? Như vậy cô càng không có lý do đuổi nó!

Trần Hiển vừa nói vừa toát mồ hôi, nghe cô nói vậy cũng buông xuống căng thẳng, nhưng tâm lý vẫn không thôi lo lắng. Dựa vào tính cách của Nguyễn Bối Bối, làm sao sẽ chấp nhận ngồi chung xe với cháu con của tài xế trong nhà thân phận thấp kém được chứ!

Chính là Nhạc Bối Bối không phải nguyên chủ, cô từ nhỏ đã có cuộc sống không tốt lắm, thế nên đối với cô mà nói người khác sao cũng được, miễn không làm ảnh hưởng tới cô thì kiểu gì cũng tốt hết.

Nhạc Bối Bối quay đầu nhìn quang cảnh bên đường, hiện tại tuy rằng là đầu thu, nhưng buổi sáng nhiệt độ ngoài trời vẫn hơi oi bức khó chịu, ngồi trong xe êm như ru được gió điều hòa thổi tới, cô chỉ cảm thấy linh hồn như muốn bay ra bên ngoài hòa với thiên nhiên xinh đẹp. Nhạc Bối Bối lại nghĩ, quả thực từ khi tới đây ngoại trừ thân phận nữ phụ pháo hôi này ra, cô trải qua cái gì cũng tốt đẹp.

Mà Nguyễn Tư Nguyên ngồi ngay kế bên Nhạc Bối Bối dường như đã trở thành không khí, từ đầu đến cuối chẳng ư hử câu gì, thế nhưng cái gì cũng nghe vào trong tai, nhìn vào trong mắt. Anh thả lỏng thân thể, ngón tay đặt trên đầu gối từng nhịp từng nhịp gõ xuống, đây là thói quen mỗi khi anh lâm vào suy nghĩ mà sau này mới hình thành.

Mỗi người vì theo đuổi suy nghĩ riêng của mình nên suốt quãng đường không ai mở miệng nói chuyện, bánh xe rất nhanh đã dừng trước cổng trường, nhưng là cổng trường tiểu học của Trần Uyển Tây.

Trần Uyển Tây thấy đã tới trường liền xách cặp nhỏ mở cửa xuống xe, vô cùng ngoan ngoãn chào tạm biệt ông nội của mình và cảm ơn chị em Nguyễn gia. Đôi mắt tròn long lanh kia khi nhìn vào người khác vô luận là ai đều khiến họ thấy được sự ngoan ngoãn và hiểu chuyện của chủ nhân nó. Nhạc Bối Bối trước kia là nhân viên văn phòng, ít tiếp xúc với người khác, trái tim già yêu thích trẻ nhỏ dễ rung động liền nhanh chóng bị cặp mắt kia thu phục. Cô ấn nút hạ kính xe xuống, ló đầu ra vẫy vẫy tay với Trần Uyển Tây: “Bé ngoan, lên lớp phải chú ý nghe giảng nha!”

Trần Uyển Tây vừa mới quay người đi nghe vậy liền quay đầu, dùng vẻ mặt có chút không thể tin được nhìn Nhạc Bối Bối. Thấy cô vẫn đang mỉm cười với mình liền ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, “Chị gái xinh đẹp cũng vậy ạ!”

Nhìn theo chiếc xe sang trọng chạy khuất khỏi tầm mắt, không hiểu sao sợ hãi trước kia của Trần Uyển Tây đối với chị gái kia cũng biến mất theo, hiện tại trong mắt nó chỉ còn có yêu thích và ngưỡng mộ cô.

Chị gái xinh đẹp quá, nó muốn lớn lên cũng được đẹp như vậy.

Trần Hiển thấy một màn kia, không nắm bắt được suy nghĩ của Nhạc Bối Bối, càng như vậy càng khiến ông nghi ngại cô hơn.

Xe đi thêm một đoạn, cuối cùng dừng ở trước cổng trường của Nhạc Bối Bối và Nguyễn Tư Nguyên. Là một ngôi trường tư nhân lớn, nghe nói chỉ có con cháu thế gia mới có thể đủ điều kiện tới đây học tập, dù sao chi phí ở đây cũng thực đắt đỏ, những hộ gia đình bình thường chưa chắc đã có đủ năng lực duy trì cho con em tại đây học. Đương nhiên trong cát tất sẽ trộn lẫn thủy tinh, trong trường vẫn có học sinh gia cảnh không tốt. Dựa vào phát học bổng mà tiếp nhận những học sinh có thành tích xuất sắc nhưng trong nhà túng quẫn đến. Dù sao nếu như tụi nhỏ vì được hưởng sự dẫn dắt và điều kiện giáo dục tốt ở nơi này mà có thể đỗ đậu những đại học hàng đầu trên cả nước sẽ giúp ngôi trường này càng thêm có danh tiếng, nhận vào càng nhiều học sinh. Còn việc tiền học bổng nhiều ít, tất nhiên họ sẽ đặt lợi ích học sinh nghèo vượt khó lên trên, dù sao nhà trường cái gì cũng có, cũng không hiếm lạ chút tiền đó. Vì vậy trong nguyên tác Lưu Vân Liêm gia cảnh bần hàn chính là dựa vào thành tích tuyệt đối mà tới được nơi chỉ toàn phú nhị đại này học tập.

Nhạc Bối Bối bởi vì không muốn cùng Nguyễn Tư Nguyên chung đụng nhiều, cô quay đầu làm thủ thế chữ X trước ngực nói với Nguyễn Tư Nguyên: “Tư Nguyên, hy vọng chúng ta ở trường học không có bất kỳ quan hệ nào.” ngữ khí thì thương lượng, ánh mắt lại giống như cảnh cáo.

Nguyễn Tư Nguyên nhíu mày nhìn cô một cái, không thèm đáp lời liền rời khỏi xe.

Trước kia anh từng rất nhiều lần từ miệng Nguyễn Bối Bối nghe những lời này, cũng chỉ riêng lần này cô gái kia mang tới cho anh cảm giác bất đồng.

Con ngươi Nguyễn Tư Nguyên tĩnh lặng càng thêm lạnh lùng.

Muốn chống mắt lên xem kỹ năng diễn xuất của cô ta!

Thấy Nguyễn Tư Nguyên không để ý đến mình, Nhạc Bối Bối hoàn toàn không sầu không lo cũng xuống xe theo, thậm chí trong lòng còn có một Nhạc Bối Bối nhỏ đang vui vẻ nhảy DJ. Tốt lắm, cứ tiếp tục như vậy đi, thân ái tặng cậu một trăm cái vỗ tay!

Nhạc Bối Bối trong trí nhớ nguyên chủ đi đến dãy hành lang quen thuộc, ngay cả biển lớp cũng đặc biệt quen thuộc, đoán chừng đây có lẽ là lớp học của nguyên chủ. Dù sao trong cái ký ức rách nát này, vị trí của lớp học này lại rõ ràng đến kỳ lạ, cô gần như là phản xạ có điều kiện mà tới đây.

Thế nhưng khi nhìn vào biển số biểu thị lớp học Nhạc Bối Bối lại có chút do dự, mày cũng không tự chủ được nhíu nhíu lại. Theo độ tuổi của nguyên chủ, cô ta vốn dĩ không nên học ở căn phòng này, lẽ nào là thành tích quá kém cỏi, không lên nổi lớp à?

Nhưng dù có không lên nổi lớp mà phải học lại, cũng không nên ở đây học lại chứ? Đây không phải lớp học trọng điểm của khối mười sao? Lẽ nào là ma lực của đồng tiền?

Nhạc Bối Bối tò mò ngó đầu nhìn vào trong lớp học, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, một chút cũng không có ý định bước vào trong lớp. Hiện tại cách thời gian vào lớp còn tới hơn hai mươi phút, bên trong chỉ có vài ba gương mặt non choẹt đang cắm đầu vào ôn bài trong sách, không ai để ý đến Nhạc Bối Bối như kẻ gian ngó nghiêng quan sát tứ phương.

“Tránh ra!”

Đương khi cô tự hỏi không biết có nên trực tiếp đi vào hay không, đột nhiên có người từ phía sau đẩy vai cô một cái, ngữ khí có chút ngạo nghễ mà ấn ẩn hơi giận.

.:. Đăng tải trực tiếp tại wattpad xiaomu04 .:.

Nhạc Bối Bối quay đầu, lập tức đối mặt với một nam sinh cao lớn, ít nhất phải ngoài mét tám. Đồng thời nghênh diện loại khí tràng có điểm áp bách, cô hơi lùi về sau một chút.

Đôi mắt rõ ràng rất tĩnh lặng mà lại như mang theo vô hạn nhiệt hỏa cùng phẫn nộ.

Hỏng! Tim muốn bay ra ngoài!

Nhạc Bối Bối nhìn nam sinh trước mắt, trái tim trong ngực không theo điều khiển của não bộ bùm bùm đánh trống. Đúng lúc đó có hai nữ sinh từ đâu đi tới, chúi đầu thì thầm với nhau.

“Hiếm có mấy ngày vị học tỷ kia không tới tìm Lưu Vân Liêm nhỉ?” nữ sinh A nói.

“Chính là,” nữ sinh B tiếp lời: “Có lẽ cô ta rốt cuộc đã nhận thức được chính mình.”

“Ha ha, hẳn là như vậy!” nữ sinh A ngẩng đầu cười tới là vui vẻ, nhưng khi ánh mắt cô nàng vừa lia đến cửa lớp, ý cười lập tức cứng đờ trên mặt, “Lưu... Lưu, ban học Lưu chào buổi sáng. Ha ha.” ngữ khí vừa nghe đã thấy ngại ngùng khủng khiếp.

Nữ sinh B bên cạnh thấy thế cũng lúng túng một trận. Không ngờ vừa mới sáng sớm nói xấu người khác đã bị bắt tại trận.

Lưu Vân Liêm chẳng buồn để ý đến bọn họ, hắn hơi cúi đầu nhìn thoáng qua nữ sinh trước mặt một cái rồi đi thẳng vào lớp.

Nhạc Bối Bối thấy vậy liền hóa đá. Hóa ra đây đây là lớp của Lưu Vân Liêm, trách không được nhớ rõ như thế, với cái trình độ yêu đương quên đường về nhà này của nguyên chủ thực sự là khiến người ta một trận vô ngữ.

Cô cúi đầu một chút, quyết định rời khỏi đây. Dù sao cũng không phải lớp của cô, cái trường rộng như vậy nhất định cũng sẽ có bản đồ. Không nghĩ tới vừa ngẩng đầu lên lập tức bắt gặp một ánh mắt u ám.

Thiếu niên tóc tai rũ xuống gần như che đi đôi mắt và tai. Quần áo bị giặt đến phai màu tròng trên người cậu ta tựa hồ có chút không vừa vặn. Vừa thấy Nhạc Bối Bối lia mắt nhìn qua lập tức căng thẳng, cô thậm chí còn như thấy được thân thể cậu ta hơi co rúm lại.

Lại giống như đang thu thập rất nhiều can đảm, dáng vẻ thiếu niên kia khi bước đến bên cạnh Nhạc Bối Bối như là người câm ăn hoàng liên*, có khổ mà nói không ra.

(*) Người câm ăn hoàng liên: hoàng liên là một loại thuốc đắng vô cùng, ở đây ám chỉ một người phải im lặng chịu đựng khổ sở.

Cậu ta dè dặt hỏi cô: “Bạn học, cậu là Nguyễn Bối Bối sao...?”

Nhạc Bối Bối chỉ mình, thấy xung quanh người tới người lui cũng chỉ có mỗi cô đang đứng yên trước mặt cậu ta. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Nhạc Bối Bối gật đầu, “Có chuyện gì sao?”

Tìm nguyên chủ lại không tới lớp nguyên chủ tìm, cố ý tới cửa lớp Lưu Vân Liêm tìm cô là có ý gì? Chẳng lẽ nguyên chủ bình thường đều ở ngoài cửa lớp Lưu Vân Liêm học bài sao?

Thiếu niên nọ không ngờ hôm nay Nhạc Bối Bối lại dễ nói chuyện như vậy, có chút thả lỏng, giọng nói lại hơi gấp gáp nói: “Tôi đưa cậu về lớp.”

Nhạc Bối Bối: “?”

Tuy rằng một bụng ngờ vực nhưng Nhạc Bối Bối vẫn lựa chọn đi theo thiếu niên kia. Thoạt nhìn nhút nhát như vậy chắc cũng không dám tổn hại gì đến cô.

Quả nhiên thiếu niên kia thật sự đưa cô về lớp, thậm chí còn giúp cô kéo ghế. Nhạc Bối Bối lần đầu nhận được săn sóc như vậy từ người khác, đối phương lại còn là thiếu niên xa lạ không khỏi có chút ngượng ngùng.

Thế nhưng kế tiếp, càng làm cô sợ hãi hơn là thiếu niên không ngừng lấy đồ từ trong cái cặp cậu ta đeo —bánh ngọt, sữa bò, kẹo dẻo, snack, bánh quy, nho khô, chuối khô... Càng kinh khủng hơn còn ở phía sau. Ai nghĩ tới cậu ta cư nhiên còn mang theo một đống trang sức ——Son môi, son dưỡng, phấn che khuyết điểm, kem nền, kem dưỡng da, kem chống nắng, sơn móng tay, dụng cụ mài móng, lược, mặt nạ, bông tẩy trang...v...v... đầy đủ như đi quán spa.

Nhạc Bối Bối há hốc miệng nhìn một đống đồ vật linh tinh chất đầy trên mặt bàn nhưng một chút cũng không có lộn xộn, còn chưa kịp phản ứng đã nghe cậu ta nói: “Không... Không nghĩ tới hôm nay cậu sẽ tới trường, tôi chỉ... mang theo một ít đồ để phòng như vậy thôi.”

Nhạc Bối Bối nhìn một vòng quanh lớp, tuy rằng động tĩnh bên này không lớn nhưng cũng thu hút sự chú ý của mọi người, biểu tình trên mặt cô liền trở nên phong phú hết sức.

Chính tại lúc này, ký ức thuộc về nguyên chủ đột nhiên xuất hiện. Thì ra thiếu niên này cũng thuộc dạng gia cảnh khó khăn, bởi vì thành tích mà tới được đây học. Lại không nghĩ tới sẽ gặp phải Nguyễn Bối Bối vì mua điểm mà vào được lớp mũi nhọn của khối. Thiếu niên này nhìn sao cũng là đối tượng dễ chọc, tính cách không hòa đồng, biểu hiện rụt rè, không người chống lưng, vì vậy chỉ cần nguyên chủ tới trường ngày nào, cậu ta vừa phải chịu cô vũ nhục, lại vứt đi mặt mũi hầu hạ chiếu cố cô. Bạn học tuy rằng ngẫu nhiên sẽ bàn tán về bọn họ, nhưng cơ bản đều là dáng vì vẻ ngại rắc rối quấn thân mà thờ ơ coi như không thấy.

Nhạc Bối Bối đau đầu, trên trán vô thức đổ một chút mồ hôi. Thiếu niên thấy vậy lập tức lấy khăn đã chuẩn bị xong từ trước ra giúp cô lau trán, sau đó vô cùng săn sóc cầm quạt mini trên tay thổi khí cho cô.

Nếu như không phải trong suốt quá trình tay cậu ta cứ run run rẩy rẩy, Nhạc Bối Bối sẽ nghĩ mình giống như đang hưởng đãi ngộ chăm sóc người yêu của đối phương.

“Bạn học Bối Bối, cậu muốn ăn cái gì? Tôi giúp cậu bóc.”

Trên mặt Nhạc Bối Bối đầy vạch đen, tâm tình phức tạp túm cái tay của cậu ta ý đồ kéo xuống bên cạnh mình, “Bạch Phàn, ngồi...”

Nhưng mà hành động bao giờ cũng xảy ra nhanh hơn lời nói. Nhạc Bối Bối chưa nói hết câu, đã thấy thiếu niên Bạch Phàn ngoan ngoãn ngồi trước mặt mình, cái quạt nhỏ vẫn hướng về phía cô thổi, mặt cô càng thêm sa sầm.

Ai ngờ được cô là muốn kéo cậu ta ngồi xuống ghế, cậu ta lại thuận theo cô quỳ luôn xuống đất!

Bội phục! Nguyên chủ mẹ nó huấn luyện cẩu sao? Làm thế nào vậy! 囧囧囧rz.

Bình Luận (0)
Comment