Quý Cảnh Chi ôm Thẩm Chiết Chi ngồi vào xe ngựa.
Xa phu thấy cả hai đã yên vị, lập tức quất roi lên ngựa, rẽ đầu xe ra khỏi cung.
Gió đêm lùa vào theo khe màn xe vốn đã không khép kín, thổi nhẹ về một phía. Đúng lúc ấy, mấy tiểu thư con nhà quan đang đứng gần cổng thành chợt nghe tiếng vó ngựa, quay đầu lại nhìn.
Họ vừa hay thấy Quý Cảnh Chi đang cúi đầu gỡ sợi tóc vướng trên người người kia.
Gió nhẹ thoảng qua, xe ngựa cũng dần khuất khỏi tầm mắt.
Mấy vị tiểu thư giật mình đứng chết trân, nhìn nhau không chớp mắt, không dám thở mạnh.
"Vừa nãy người đó là Trấn Nam Vương à?"
"...... Có lẽ là vậy."
Khuôn mặt đó đúng là hắn, nhưng biểu cảm lại là thứ họ chưa từng thấy – dịu dàng.
Trấn Nam Vương quanh năm lạnh lùng, mặt không biểu cảm, chỉ một ánh mắt quét qua đã khiến người khác sợ đến mềm cả chân. Đây là lần đầu tiên họ thấy vẻ mặt khác trên hắn.
Không ngờ Trấn Nam Vương cũng có lúc dịu dàng đến vậy.
Mọi người đều biết hắn có dung mạo xuất chúng, nhưng chính vì tính tình quá lạnh lẽo, không ai dám nảy sinh tình cảm. Trong lòng họ, ngoài sợ hãi thì chẳng còn gì khác.
Chỉ là... người được Trấn Nam Vương ôm trong lòng là ai?
.
Quý Cảnh Chi dịu dàng vuốt tóc Thẩm Chiết Chi, ánh mắt đầy ngượng ngùng.
Hắn biết Thẩm Chiết Chi hiện giờ vẫn chưa quen hành động tự nhiên như vậy, khi lên xe ngựa còn sợ y vướng vào thành xe, nên đưa tay đỡ lấy y.
Kết quả là Thẩm Chiết Chi đụng trúng tay Quý Cảnh Chi.
Sau đó y nghiêm túc nói với hắn rằng tay hắn còn cứng hơn cả thành xe.
Quý Cảnh Chi không dám nhìn thẳng vào vẻ mặt của Thẩm Chiết Chi, chỉ biết ôm người vào lòng để chuộc lỗi, vừa xoa đầu vừa an ủi. Nhưng xoa một hồi lại vô tình làm tóc Thẩm Chiết Chi rối bù như tổ chim, thế là hắn cẩn thận chỉnh tóc lại giúp y.
Thẩm Chiết Chi không quen với tư thế thân mật như vậy, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái nên muốn ngồi dậy. Quý Cảnh Chi xoa tóc càng nhanh tay hơn, vừa làm vừa nói: "Nằm thêm một chút đi, đứng dậy ngay sẽ thấy chóng mặt."
Thẩm Chiết Chi vẫn cứ muốn dậy.
Quý Cảnh Chi thấy không ổn, tay bắt đầu hoảng loạn vì sợ không kịp chỉnh tóc cho y.
Thấy thái độ của Quý Cảnh Chi có gì đó là lạ, Thẩm Chiết Chi khẽ nhíu mày, càng kiên quyết muốn ngồi dậy.
Quý Cảnh Chi hết cách, đành buông tay.
Vừa ngồi dậy, Thẩm Chiết Chi lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Y đưa tay sờ lên đầu, ngay trước ánh nhìn chăm chú của Quý Cảnh Chi, y phát hiện tóc mình đã trở thành một mớ hỗn độn.
Thẩm Chiết Chi: "......"
Quý Cảnh Chi lúc này mới nhớ ra Thẩm Chiết Chi không nhìn thấy, theo phản xạ cười với y.
Thẩm Chiết Chi không biểu lộ chút cảm xúc nào, y ngồi lên ghế, đưa tay ra trước mặt Quý Cảnh Chi. Đôi tay ngọc trắng ngần không cầm gì, dưới ánh đèn mờ nhạt lấp lánh ánh sáng nhẹ.
Quý Cảnh Chi không hiểu ý y, thử thăm dò đưa tay mình đặt lên tay Thẩm Chiết Chi.
"Bốp ——"
Thẩm Chiết Chi vỗ tay hắn rớt ra cái bộp.
Quý Cảnh Chi nhìn tay mình một lúc lâu, cuối cùng cũng như hiểu ra, lập tức tháo ngọc quan trên đầu, để tóc rối tung, ngoan ngoãn cúi đầu tựa lên tay Thẩm Chiết Chi.
Hắn vốn cao lớn, tay Thẩm Chiết Chi lại không giơ cao, hai người lại đang ngồi trong xe ngựa vốn không rộng rãi gì, tư thế này quả thật hơi ép hắn phải gập người chịu đựng.
Quý Cảnh Chi vừa nghiêng mắt nhìn về phía trước, thấy khóe môi Thẩm Chiết Chi khẽ cong lên một chút.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một cảm giác khó diễn tả từ trên đầu truyền xuống.
Thẩm Chiết Chi dùng sức vò tóc hắn, Quý Cảnh Chi thậm chí thấy vài sợi tóc sau đầu bị vò rối đến mức lòi cả ra phía trước che khuất tầm nhìn.
Không nghi ngờ gì, Thẩm Chiết Chi đang trả đũa rất rõ ràng.
Là người bị trả đũa, Quý Cảnh Chi không dám hé miệng nửa lời, sợ Thẩm Chiết Chi còn chưa trút giận xong.
Tiếng bánh xe lộc cộc vang trên đường phố, xe ngựa dần dần đi xa.
Thẩm Chiết Chi cảm thấy đã hả giận, vỗ nhẹ lên đầu Quý Cảnh Chi, nói: "Được rồi, tránh ra đi."
Quý Cảnh Chi lúc này mới ngồi thẳng dậy, không dám làm gì quá mạnh, chỉ khẽ hất vài sợi tóc che tầm nhìn ra sau đầu rồi buông tay xuống.
May mắn là Phàm Thập Thất và Phàm Thập Bát không có mặt ở đây. Nếu không, thấy cảnh này, chắc chắn lại cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ thêm lần nữa.
Thấy sắc mặt Thẩm Chiết Chi đã dịu lại, Quý Cảnh Chi mới dám lên tiếng hỏi: "Hôm nay trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại xuất hiện trong cung yến?"
Hắn rõ ràng đã dặn PPhàm Thập Thất và Phàm Thập Bát đưa Thẩm Chiết Chi rời đi từ sớm, vậy mà không chỉ có mặt ở cung yến, Thẩm Chiết Chi còn mặc đồ vũ nữ. Chuyện này khiến hắn nghẹn đến không thở nổi.
Thẩm Chiết Chi cũng vẫn còn nhớ rõ, lập tức "bốp" một tiếng, trực tiếp cáo trạng: "Thập Thất nói ngươi gọi ta, nên ta mới tới."
Nếu hôm nay không đến yến tiệc, thì y cũng sẽ không bị Bạch Cảnh Trạch phát hiện, càng không kéo theo cả chuỗi rắc rối sau đó.
Quý Cảnh Chi dời ánh mắt đi chỗ khác.
Quả nhiên là thế.
Phàm Thập Thất và Phàm Thập Bát hoàn toàn hiểu sai ý hắn rồi.
Hắn vốn muốn giấu Thẩm Chiết Chi thật kỹ để không ai phát hiện mà nảy sinh ý đồ, kết quả lại thành phản tác dụng, không những không giấu được mà còn khiến tất cả mọi người đều biết.
Quý Cảnh Chi thở dài: "Ta sẽ nói lại với hắn ta sau."
Thẩm Chiết Chi gật đầu: "Ừ."
Không chỉ là Phàm Thập Thất, Quý Cảnh Chi thực sự nên trò chuyện rõ ràng với đám thuộc hạ của mình.
Từ khi vào phủ Trấn Nam Vương, Thẩm Chiết Chi đã nhận ra Quý Cảnh Chi rất ít khi giao tiếp với người trong phủ, phần lớn mọi việc đều do y tự mình xử lý.
Y có thể lo những việc đó thì cũng tốt thôi, nhưng đối với một người cầm quyền, rất nhiều chuyện vốn dĩ không cần tự tay làm hết.
Việc không giao tiếp nhiều với hạ nhân khiến mức độ ăn ý giữa chủ và tớ trở nên thấp, chuyện gì cũng do một mình Quý Cảnh Chi làm, hạ nhân thì không có cơ hội rèn luyện. Trong phủ, dù đám hầu hạ đều kính sợ Quý Cảnh Chi và được hắn bảo vệ, nhưng xét ở một góc độ khác, họ không có nhiều giá trị sử dụng đối với hắn.
Nói thẳng ra là hắn đang nuôi một đám người có tài mà chẳng được dùng đến.
Chuyện này rõ ràng không ổn.
Ngay từ đầu khi dạy Lý Thịnh Phong đạo trị nước, y đã bắt đầu từ thuật dùng người.
Một người nắm quyền tất nhiên không thể chuyện gì cũng tự tay làm, điều căn bản đầu tiên là phải biết dùng người.
Mà muốn dùng người tốt thì trước hết phải có đủ sự ăn ý với thuộc hạ.
Chuyện hôm nay, nói nhỏ thì chỉ là chuyện y đi dự cung yến để đàn một khúc nhạc, nhưng nếu về sau gặp phải sự việc lớn hơn mà vẫn như thế này thì sẽ cực kỳ rắc rối.
"Ngày mai có việc gì không?" Vì Quý Cảnh Chi đã nói sẽ nói chuyện với Phàm Thập Thất, Thẩm Chiết Chi cũng không nói thêm nữa, chuyển chủ đề: "Ngoài ra, trong phủ có rất nhiều thiệp mời đã chất đống, nếu không có việc gì thì tối nay ta xử lý luôn."
Quý Cảnh Chi xoa xoa thái dương, giữa mày lộ vẻ mệt mỏi: "Ngày mai là ngày săn thú mùa xuân, các việc khác phải dời sang hôm sau."
"Săn thú mùa xuân?"
Quý Cảnh Chi giải thích: "Mỗi năm vào thời điểm này trong cung đều tổ chức một buổi săn bắn ở khu vực ngoài thành."
Nếu là ngày thường thì cũng chẳng sao, nhưng năm nay tình hình đặc biệt. Không chỉ có người Tống quốc đến, mà người Hồ cũng đến xem náo nhiệt.
Người Hồ quanh năm cưỡi ngựa, nổi danh thiện chiến, ngày mai e là sẽ gây ra không ít chuyện.
Tuy trong mắt hắn thì cũng chỉ là vài cuộc tranh tài nhỏ, nhưng nếu những chuyện nhỏ tích tụ lại thì cũng rất phiền.
Thẩm Chiết Chi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Y cũng chẳng có mấy hứng thú với mấy chuyện như vậy.
Ở Tống quốc, dịp này gọi là "săn thú mùa thu", y không muốn để Lý Thịnh Phong biết mình có luyện kiếm nên thường chỉ ngồi trên khán đài xem bọn họ cưỡi ngựa, đã xem nhiều năm, thật sự rất chán.
"Chiết Chi có muốn thử một lần không?" Quý Cảnh Chi quay đầu nói: "Săn thú mùa xuân có thể dẫn người theo, nếu không muốn lộ mặt thì có thể đeo mặt nạ, không nhiều quy củ như cung yến, cưỡi ngựa cũng vui mà."
Săn thú mùa xuân không giống mấy cuộc thi săn khác. Hoàng tử, quý tộc, quan lại đều có thể mang theo người thân cận tham gia. Điểm số cuối cùng tính theo thành tích tổng thể, nhiều người vì sĩ diện nên thường đem theo ám vệ hoặc thuộc hạ có thân thủ giỏi.
Bọn họ lại không muốn để người khác nhận ra ám vệ của mình — lỡ đâu khi phái ám vệ đi ám sát người khác bị nhận ra thì rất phiền — nên ngầm đồng ý rằng ai tham gia săn thú mùa xuân cũng có thể đeo mặt nạ.
Quý Cảnh Chi mấy năm trước không tham gia, chỉ ngồi trên khán đài xem. Năm nay hắn muốn đưa Thẩm Chiết Chi đi chơi một chuyến.
Ngoài một hai lần chủ động nói muốn ra ngoài, Thẩm Chiết Chi hầu như chẳng mấy khi bước chân ra khỏi phủ.
Hắn từng nghe đám nha hoàn hầu hạ kể rằng phần lớn thời gian, Thẩm Chiết Chi đều ở trong phòng nghe người đọc văn thư. Có lúc nghe mệt thì tưới cây, hoặc ngồi thẫn thờ bên bàn đá trong sân.
Ngoài ra thì chẳng làm gì khác.
Cứ ở trong phòng mãi sợ là buồn chết, hắn muốn đưa Thẩm Chiết Chi ra ngoài hoạt động chút.
Vừa hay săn thú mùa xuân có thể đeo mặt nạ, hắn cũng không lo Thẩm Chiết Chi bị nhận ra.
Cũng không đến nỗi có người chỉ dựa vào dáng người mà nhận ra y là ai.
Nhưng Thẩm Chiết Chi từ chối ngay: "Thôi."
Tối nay đã đủ mệt mỏi rồi, nếu săn thú lại xảy ra chuyện gì, y thật sự không chịu nổi nữa.
"Vậy cũng được." Quý Cảnh Chi thở dài, nhẹ giọng nói: "Mấy năm trước người có võ trong phủ đều bị đưa đi quân doanh, bên cạnh ta không ai, không thể tham gia săn thú. Vốn nghĩ năm nay có Chiết Chi bầu bạn, giờ xem ra chỉ là ảo tưởng thôi."
Nghe mà có chút tủi thân.
Thẩm Chiết Chi hơi hé môi, ngạc nhiên nhìn về phía Quý Cảnh Chi.
Quý Cảnh Chi chưa từ bỏ, nói tiếp: "Chiết Chi không đi thì ta cũng không đi. Tối nay làm phiền ngươi sắp xếp lịch ngày mai... À không, các đại thần cũng muốn tham gia săn thú, thôi... Ngày mai chúng ta ở trong phủ ngắm hoa vậy."
Nghe lại càng đáng thương.
Thẩm Chiết Chi quay đầu che mặt.
Sau đó y nghe thấy tiếng thở dài của Quý Cảnh Chi, u uất, vang vọng trong xe ngựa, mãi không tan.
Trong lòng Thẩm Chiết Chi bỗng dâng lên cảm giác áy náy.
Y cũng thở dài theo.
"Nếu ngươi thật sự muốn đi..."
Quý Cảnh Chi lập tức cười rạng rỡ.
Hắn bất ngờ nghiêng người, ôm Thẩm Chiết Chi thật chặt vào lòng.
Thẩm Chiết Chi không ngờ hắn lại đột ngột xoay người, phản ứng không kịp, bị ôm đến mức nửa nằm trên nệm ghế, tóc dài xõa tung ra, rũ xuống tận đất, trông rất kiều diễm.