Ánh mắt thăm thẳm của Giang Chiếu Dạ đọng lại trên người hắn một lúc lâu, rồi khẽ thu ngón tay về, quay người bước đi.
Diệp Hàn Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, bất giác đưa tay sờ lên cổ họng.
Chỗ vừa nãy... Giang Chiếu Dạ đã chạm vào.
Không cần nhìn cũng biết, nơi ấy có một nốt ruồi son nhỏ như hạt máu, kín đáo, nhưng một khi phát hiện, lại vô cùng bắt mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí nghi ngờ Giang Chiếu Dạ đã nhận ra mình.
Nhưng từ trước đến nay, hắn vốn không có nốt ruồi này.
Vậy nên... chắc là không nhận ra đâu.
Thấy Giang Chiếu Dạ đã đi xa, hắn chỉnh lại hộp kiếm, rảo bước theo sau.
Đông Lê đang nói: "...Lúc đầu ta còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng quan sát kỹ mấy lượt, bọn họ áp giải đúng là Bạch đại thúc và những người kia."
Diệp Hàn Anh hỏi: "Bạch đại thúc? Bạch đại thúc nào?"
Đông Lê tức giận: "Ngươi không quen biết thì hỏi nhiều làm gì?"
Diệp Hàn Anh vỗ nhẹ lên đầu nàng: "Không quen nên mới hỏi, người này làm gì mà bị bắt?"
Giang Chiếu Dạ thản nhiên: "Họ cùng ta đồng hành, bị Tuyết Ảnh Xuyên bắt đi."
Diệp Hàn Anh nghe vậy liền hiểu ra, vẻ mặt hả hê: "Vậy là đêm qua ngươi tìm người thế thân đã bại lộ, đại đồ đệ nhà ngươi sắp đuổi tới nơi rồi."
Đông Lê ôm đầu, lo lắng: "Vậy chúng ta mau chạy đi thôi?"
Giang Chiếu Dạ gật đầu: "Ừ, đi nhanh."
Ba người rảo bước, nhanh chóng hướng về phía cửa thành.
Minh Nguyệt thành tu sĩ tụ tập đông đúc, dù có bốn cửa thành, nhưng người qua lại mỗi cửa vẫn nườm nượp. Cửa Nam này lại càng đông người xuất thành.
Vừa tới nơi, Diệp Hàn Anh chợt dừng bước, liếc nhìn Giang Chiếu Dạ. Người sau cũng đồng thời đứng lại.
"Sao không đi nữa?" Đông Lê ngơ ngác.
Diệp Hàn Anh khẽ mỉm cười: "Đến nhanh thật. Giờ tính sao? Đổi hướng?"
Giang Chiếu Dạ gật đầu, lập tức quay người.
Ngay lúc ấy, một luồng khí lãnh ào tới, cuốn theo cát bụi mù mịt, khiến mọi người bản năng che mắt.
Một uy áp mãnh liệt từ phía trước ập xuống, không chút nương tay. Người đến tu vi cực cao, uy lực trấn áp khiến đám đông cứng đờ, phàm nhân yếu thế quỳ rạp xuống, kẻ còn lại cũng đứng chôn chân, không nhúc nhích được.
Diệp Hàn Anh tuy không bị ảnh hưởng, nhưng nếu lúc này bỏ chạy, chẳng khác nào tự thú.
Hai người đều trầm tĩnh, không hấp tấp. Diệp Hàn Anh khẽ nói: "Xem ra ngươi không thoát được rồi."
Giang Chiếu Dạ im lặng.
Diệp Hàn Anh lại châm chọc: "Đại đồ đệ của ngươi giỏi thật đấy. Nếu rơi vào tay hắn, e rằng..."
Giang Chiếu Dạ thở dài: "Ngươi nói có cách thay đổi diện mạo là như thế nào?"
Diệp Hàn Anh cười khẽ: "Ta giúp ngươi cũng được... nhưng có gì hay ho không?"
Giang Chiếu Dạ: "Trả thêm tiền?"
Diệp Hàn Anh thấp giọng: "Không cần. Tiền thiếu gì. Ta muốn thứ khác."
Giang Chiếu Dạ nhìn hắn.
Diệp Hàn Anh thong thả nói: "Ngươi gọi ta một tiếng 'ca ca'... ta sẽ giúp."
Đông Lê nhịn không được lẩm bẩm: "Vô sỉ!"
Giang Chiếu Dạ nhìn hắn chằm chằm, chưa kịp đáp, một giọng nói trầm ấm vang lên từ đám mây tím phía sau:
"Mọi người yên tâm, ta chỉ tìm một người bằng hữu. Nhưng người bằng hữu này quá khách sáo, cứ muốn trốn đi, nên ta đành dùng cách này giữ chân. Y vốn giảo hoạt, ta không biết y đang cải trang thành ai, chỉ có thể nhờ mọi người kiên nhẫn chờ ta kiểm tra từng người. Mong mọi người thông cảm."
Đây là địa bàn của Tạ Lương Ngọc, lại thêm tu vi cao cường, lời nói ôn hòa, nên chẳng ai dám phản đối.
Tiếng người rời rạc vang lên: "Xuyên chủ cứ tự nhiên!"
"Xuyên chủ tìm người, chúng ta đương nhiên hợp tác."
Diệp Hàn Anh thấy vậy, lại khẽ thì thầm: "Gọi một tiếng 'ca ca' đi... ta giúp ngươi."
Đông Lê đã nhịn không được chửi nhỏ: "Đồ vô liêm sỉ!"
Giang Chiếu Dạ quay đi, khóe miệng nở nụ cười khiến Diệp Hàn Anh chấn động. Hắn tưởng Giang Chiếu Dạ kiêu ngạo, chắc chẳng chịu mở miệng, nào ngờ người này không chút do dự, khẽ cúi người sát tai hắn:
"Ca ca..."
Toàn thân Diệp Hàn Anh cứng đờ, mắt mở to nhìn Giang Chiếu Dạ, chẳng còn chút đắc ý nào, chỉ cảm thấy một luồng cảm xúc kỳ lạ tràn ngập, bị dồn nén mà không thể thoát ra.
Giang Chiếu Dạ mắt cười híp lại, nhắc khẽ: "Người sắp tới rồi... ngươi tính sao?"
Diệp Hàn Anh giật mình, đưa tay phủ lên mặt y, ánh mắt ghim chặt vào đôi mắt Giang Chiếu Dạ.
Một tia hồng quang lóe lên, thấm vào mắt Giang Chiếu Dạ. Diệp Hàn Anh rút tay về: "Xong... hắn không nhận ra ngươi đâu."
Cũng tại hắn lúc này tâm tư rối bời, nếu bình tĩnh suy xét, sẽ nhận ra: dù gương mặt có đổi, Tạ Lương Ngọc làm sao quên được khí chất cùng dáng người của Giang Chiếu Dạ?
Huống chi, Giang Chiếu Dạ còn dẫn theo Đông Lê – tiểu cô nương mà Tạ Lương Ngọc biết rõ y đã mang đi từ Bạch Chi thôn.
Quả nhiên, Tạ Lương Ngọc kiểm tra xong vài người, ánh mắt chợt dừng lại, đóng băng trên bóng lưng áo trắng phía trước.
"Người mặc áo trắng kia... quay lại đây."
Ánh mắt đám đông đổ dồn về phía Giang Chiếu Dạ. Y thở dài, quay người làm lơ, chiếc mặt nạ trên gương mặt càng khiến dáng vẻ y trở nên khả nghi.
Tạ Lương Ngọc khẽ cười lạnh, thậm chí chẳng thèm nhìn mặt, trực tiếp giơ tay vồ tới như diều hâu, nhắm thẳng vai Giang Chiếu Dạ mà chụp.
Một chưởng nhanh như chớp! Đám người chỉ kịp thấy bóng tím loé lên, Giang Chiếu Dạ đã bị Tạ Lương Ngọc khóa chặt trong tay.
Diệp Hàn Anh vốn có thể ngăn cản, nhưng đã muộn. Tạ Lương Ngọc ra tay trước, một khi đã nắm được mục tiêu, khó ai có thể cướp lại từ tay hắn.
Không chần chừ, Tạ Lương Ngọc nắm chặt Giang Chiếu Dạ, hoá thành luồng ánh sáng tím biến mất về phía chân trời.
Diệp Hàn Anh đứng lặng giây lát, trong đầu đã tính toán xong.
Hang ổ của Tạ Lương Ngọc ở Ngọc Tái Tuyết, hòa thượng chạy được nhưng miếu đứng yên. Chỉ cần lên Thần Phong, không sợ không cứu được người...
Nhưng có một điều kiện tiên quyết là Tạ Lương Ngọc không được hành động quá gấp gáp.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nếu Tạ Lương Ngọc hận y đến tận xương tủy, dường như không có lý do gì để thả y đi.
Không chậm trễ, hắn lập tức muốn đi lên cứu người,
Dù sao... y cũng đã gọi ta một tiếng "ca ca" rồi.
Vừa định đuổi theo, Diệp Hàn Anh chợt nghe tiếng nức nở. Đông Lê đứng như trời trồng, mặt mày tái nhợt, hai hàng lệ rơi lã chã.
"Ngươi... ngươi không phải nói sẽ cứu tiên trưởng ca ca sao? Sao lại để người ta bắt đi? Họ... họ có giết tiên trưởng ca ca không?"
Diệp Hàn Anh vốn không kiên nhẫn với trẻ con, thấy nàng khóc càng đau đầu. "Chết hay không thì liên quan gì đến ta? Ngươi quên rồi sao? Ta cũng là kẻ muốn giết y đấy! Ngươi khóc càng to, ta càng vui, khóc lớn lên đi!"
Đông Lê giật mình, vội lau vội nước mắt, đỏ hoe mắt trừng hắn: "Đồ xấu xa!"
Diệp Hàn Anh xoa đầu nàng: "Được rồi, giờ ngươi thành đứa bơ vơ. Để ta bán ngươi cho kẻ khác gán nợ vậy."
Nói rồi dắt nàng trở lại Ủng Thúy Lâu, giao cho Lục Hầu.
Đông Lê tưởng thật, nước mắt lưng tròng nhưng cố kìm nén. Lục Hầu nhìn nàng rồi khẽ hỏi: "Tiểu cô nương này... là con ai vậy? Lớn thế này rồi mà chẳng giống ngươi chút nào."
Diệp Hàn Anh bật cười.
"Không phải con ta. Là con... của Giang Chiếu Dạ."
Nghĩ lại thấy kỳ lạ: "Giang Chiếu Dạ từ đâu ra đứa muội muội lớn thế này? Nhặt ngoài đường chăng? Giống như ngày xưa nhặt ta vậy sao?"
Ý nghĩ thoáng qua khiến lòng hắn chợt chùng xuống.
Lần sau gặp, nhất định phải tra hỏi cho ra nhẽ!
Đông Lê thấy hắn quay lưng, mắt đỏ hoe nhìn theo, rồi bất chợt kêu lên: "Này!"
Diệp Hàn Anh quay đầu.
"Ngươi... ngươi thật sự bán ta sao?" Giọng nàng run run.
Diệp Hàn Anh cười khẩy: "Sao? Muốn theo ta à?"
Đông Lê lập tức ưỡn ngực: "Ai thèm theo ngươi! Cút nhanh đi!"
Hắn khoác hộp kiếm lên vai, bước khỏi Ủng Thúy Lâu.
Trước mặt Minh Nguyệt Thành, dãy núi tuyết trắng Ngọc Tái vươn mình chọc trời, sừng sững giữa mây ngàn.
Đó chính là sào huyệt Tuyết Ảnh Xuyên - Thần Phong Ngọc Tái Tuyết.
【Lời tác giả】
Tôi đã sửa lại cốt truyện một chút và sẽ cập nhật sau.
【Lời Yeekies】
Bảo sao edit từ bản convert quay qua check raw thấy kì kì, thì ra tác giả edit lại truyện ời.
Từ chương sau cổ sẽ trans từ raw của Tấn Giang luôn chứ không edit bản convert trên Wiki nữa nhá