Chốn U Minh.
Trong địa lao.
Nơi này âm u tối tăm, không lọt nổi một tia gió, chỉ từ những kẽ hở của phiến đá lẻ loi rủ xuống vài vệt nắng vàng rực rỡ, chiếu vào chốn tối tăm, nuôi lớn những mảng rêu xanh um góc tường.
Trong ánh nắng, bụi mờ lãng đãng, bỗng có người đi tới, thoáng lướt qua vùng sáng.
Kẻ đến mặc áo choàng sẫm màu, cằm thon nhỏ, đôi môi đầy đặn khẽ cong lên, son đỏ tươi như máu phủ trên môi.
Cuối địa lao, trên giường đá có một lão giả đầu tóc rối bù đang nằm, râu tóc bạc trắng xoã xuống tận eo, người đầy mùi hôi hám. Không biết lão đã bị giam cầm nơi này bao lâu rồi.
"Khách Quan Sơn, dạo này vẫn khỏe chứ?" Nữ tử lên tiếng.
"Tốt... rất tốt... Chốn địa lao này, dù sao cũng còn hơn cái chòi tranh trên núi Vân Gian." Giọng lão khàn đục, lâu ngày không nói chuyện, mấy chữ đầu phát ra còn ngập ngừng, nhưng về sau từng chữ lại trở nên rõ ràng.
"Ngươi vẫn khỏe là ta yên tâm rồi... À, ta tới đây để báo cho ngươi biết, y đã trở về từ Hải Tử Hoàng Tuyền. Nhưng cũng có không ít kẻ bắt đầu trằn trọc. Nghe nói trên chợ đen, giá đầu của y đã lên tới tám trăm vạn lượng."
"Thật sao? Tám trăm vạn... xứng đáng, xứng đáng lắm... Ngươi đã thấy tám trăm vạn bao giờ chưa? Ta thì chưa, ngày trước trong kho quân chỉ có hai trăm vạn thôi, chất lên đã cao như núi. À... y... ai đang truy sát y?"
Nữ nhân khóe môi khẽ nhếch: "Ngươi quên rồi sao? Quên thì tốt, quên đi sẽ không phải đau lòng. Nhưng có lẽ... hắn sẽ không quên ngươi đâu."
Nàng ấn nhẹ vành nón, quay người định bước đi. Phía sau, lão giả bỗng giật mình như chợt nhớ ra điều gì, lao tới trước cửa sắt: "Không lẽ... là y? Ngươi nói chính là y phải không? Y giờ ở đâu? Y có còn nguyên vẹn không? Cho ta gặp y! Cho ta gặp y đi!!" *
(chỗ này * mình không chắc người được nói phải là Dạ Dạ không, hay nói về trưởng lão đã thuê người giết Dạ Dạ, xem cốt truyện tiếp theo rồi mình sẽ beta lại là "y" hay "hắn", nhưng mình thấy phản ứng vậy khả năng cao là Dạ Dạ)
"Yên tâm, rồi sẽ có ngày các ngươi gặp lại nhau."
Giọng nữ tử thanh thoát mà đượm vẻ yêu kiều, vang vọng trong hành lang tối tăm. Rất lâu sau, tiếng nói ấy vẫn còn phảng phất trong không gian.
... Một ngày...
... Một ngày...
Lão giả nhìn theo bóng nữ tử khuất dần, tiếng khóc nức nở của hắn vang lên trong địa lao, nước mắt chảy dài trên gương mặt nhăn nheo đầy tro bụi.
Hắn cứ khóc, cứ cầu xin, cho đến khi cánh cửa sắt đóng sầm lại, âm thanh chấn động cả không gian, hắn vẫn không thôi.
Trên địa lao.
Đây là một hòn đảo nhỏ lơ lửng giữa không trung, hình dáng như ngọn núi đá hẹp dài chênh vênh. Núi đá hiểm trở, chim bay khó tới, phía trên đảo nổi như tấm dù khổng lồ che phủ.
Cảnh sắc trên đảo diễm lệ, nắng chiều vàng ruộm, hoa cỏ kỳ lạ đua nở, chim cá nhởn nhơ. Nữ nhân áo choàng bước ra khỏi địa lao, cởi bỏ chiếc áo xám bụi bặm, hỏi người bên cạnh: "Bên Tạ Lương Ngọc thế nào? Đã thành công chưa?"
"Vừa nhận được tin, người đã bắt được, hiện đang giam ở Thần Phong."
"Ồ?" Nữ tử khẽ dừng tay: "Tạ Lương Ngọc hận y thấu xương, chắc chắn sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn. Lần này, Giang Chiếu Dạ có khổ rồi."
Nhưng nàng nhanh chóng nói tiếp: "Nhưng không sao, Tạ Lương Ngọc biết điểm dừng, ít nhất cũng sẽ để y sống. Dù thế nào đi nữa... lần này y không thể thoát khỏi tay chúng ta."
Nữ tử bước đi nhẹ nhàng, xiêm y hoa lệ màu hồng nhạt phủ trên người, đầu đầy châu báu, dung nhan diễm lệ. Đường kẻ mắt đỏ kéo dài đuôi mắt, điểm xuyết cùng cánh hoa đào nơi thái dương, càng tôn lên vẻ yêu nghiệt.
Nàng đi thẳng tới rìa đảo nổi, hai bên đường hoa đào rực rỡ như ráng chiều, nở rộ đến tận cùng, cánh hoa bay lượn như tuyết.
Dưới đảo nổi, ven núi đá, cung điện san sát nối tiếp nhau, trải dài hàng chục dặm.
Giữa những tòa cung điện, một lá cờ đen phấp phới, chữ "Tiêu" giữa cờ tung bay trong gió.
......
Ngọc Tái Tuyết.
Diệp Hàn Anh thả Phệ Linh Ma ra xong chẳng thèm nhìn lại, vội vàng cởi trói cho Giang Chiếu Dạ trên giường.
Nhưng xiềng xích cứng rắn, khó có thể phá vỡ. May thay, hắn vẫn còn kiếm.
Mở hộp kiếm, rút kiếm ra, chém một nhát, nhưng xiềng không đứt. Ánh mắt hắn dần trở nên nghiêm túc.
Lần này, hắn nắm chặt chuôi kiếm, dồn toàn lực vào nhát chém. "Rắc!" Tiếng kim loại gãy vang lên, xiềng sắt đứt đoạn. Hắn lập tức thu kiếm, nhân lúc Phệ Ma Linh vẫn đang quấn lấy Tạ Lương Ngọc, vội bế Giang Chiếu Dạ rời đi.
Giang Chiếu Dạ chỉ chăm chú nhìn thanh kiếm trong tay hắn.
Đó là một thanh kiếm... rất bình thường.
Hắn lại dùng một thanh kiếm tầm thường như thế, chém đứt được Thiết Sơn Hàn - thứ mà ngay cả thần tiên cũng khó lòng phá vỡ.
Nếu không phải y nhìn lầm, thì trên thân kiếm ắt hẳn phải ẩn chứa huyền cơ. Nếu không có tu vi xuất thần nhập hóa, linh lực ngưng tụ đến cực điểm, một thanh kiếm bình thường làm sao có thể phát huy được uy lực kinh thiên như vậy?
Đường xuống núi nhanh hơn lúc lên. Kết giới chỉ ngăn người vào chứ không phòng kẻ ra, hai người nhẹ nhàng rời khỏi núi, ẩn mình vào một bụi hoa đỗ quyên rực rỡ. Diệp Hàn Anh vội vàng đặt Giang Chiếu Dạ xuống, đầu bỗng choáng váng, một ngụm máu tươi phun ra.
Giang Chiếu Dạ: "......"
Y thu hồi ý nghĩ vừa rồi, lặng lẽ đưa chiếc khăn của mình cho đối phương.
Diệp Hàn Anh tiếp nhận khăn, lau sạch vết máu ở khóe miệng, cố ý đổi chủ đề: "Vận khí thật tốt, ta còn tưởng ngươi vừa lên núi đã phải chết."
Giang Chiếu Dạ bình thản nói: "Ỷ mạnh h**p yếu, vui lắm hả?"
Diệp Hàn Anh: "......"
Hắn lại nói: "Ngươi biết mình có điểm gì đặc biệt không? Chính là không biết nói chuyện! Ta cố ý đổi đề tài để xua tan không khí nặng nề, mọi người cùng vui vẻ, chẳng phải tốt sao?"
Giang Chiếu Dạ khẽ mỉm cười: "Ừ, ta đúng là không có mắt."
Ánh mắt y vô tội, như thể thực sự cảm thấy áy náy vì đã khiến Diệp Hàn Anh khó xử.
Chỉ có điều, trong đôi mắt trong veo như nước ấy, phản chiếu màu trời xanh thẳm, rõ ràng đang cực kỳ hả hê.
"Ngươi còn chưa nói cho ta biết, có đau không?"
"Đau, đau muốn chết luôn rồi này."
Giang Chiếu Dạ gật đầu, rồi bình luận: "Yếu ớt như gà con vậy."
Diệp Hàn Anh bừng tỉnh, hóa ra y đang chờ đâm thọt mình ở đây!
Hắn nghiến răng: "Giang Chiếu Dạ!"
Giang Chiếu Dạ khẽ nhướng mày: "Gọi ta làm gì?"
"Ta không nên cứu ngươi!"
"Ngươi nhận tiền công mà, không cứu là nuốt lời. Nếu ngươi nuốt lời, ta cũng nuốt lời, tám trăm vạn xem như xóa sổ."
Diệp Hàn Anh suy nghĩ một chút, thu lại chiếc khăn dính máu, vỗ vai y cười nói: "Không có cửa đâu! Thiếu tiền của ta thì đừng hòng trốn, sống là người của ta, chết là quỷ của ta, kiếp này chưa trả xong thì kiếp sau ta cũng lôi ngươi về trả nốt!"
Giang Chiếu Dạ mặt trắng như tuyết, đôi mắt màu nhạt tựa sông băng vạn năm, lạnh lẽo và tĩnh lặng hơn cả những đỉnh núi tuyết phía sau. Gió núi thổi tung tà áo rộng, những sợi tóc bay phất phơ trước ngực. Giọng y trong gió nghe mong manh:
"Vậy... ngươi còn nợ ta thì sao?"
"Ta nợ ngươi cái gì? Ta vừa cứu ngươi đó thôi?"
"Ngươi nói sẽ giúp ta biến đổi dung mạo, giờ ngươi xem này, có thay đổi gì không?"
Diệp Hàn Anh im lặng, một lúc sau mới ôm vai y kéo đi: "Huynh đệ tốt, lúc đó là ngoài ý muốn biến hình không thành công. Lần sau, lần sau nhất định được."
Giang Chiếu Dạ để mặc hắn ôm vai dắt đi. Diệp Hàn Anh cao hơn y nửa cái đầu, thân hình to lớn, bản thân y vốn không phải người thấp bé, nhưng đứng cạnh Diệp Hàn Anh lại có chút nhỏ nhắn.
Hai người, một đen một trắng, dưới chân núi tuyết, giữa rừng hoa đỗ quyên, bị làn gió lạnh cuốn đi. Áo đen áo trắng bay phấp phới, gần như hòa lẫn vào nhau.
Giang Chiếu Dạ cúi đầu, vừa kịp thấy bàn tay to lớn của Diệp Hàn Anh đặt trên cánh tay mình. Trên bàn tay thô ráp ấy, những vết chai do năm tháng cầm kiếm vẫn còn rõ rệt - thứ mà y đã từng thấy vô số lần.
Rõ ràng, trước đó thứ hắn tập luyện không phải là kiếm bản rộng.
Ánh mắt Giang Chiếu Dạ tối sầm lại.
Mất đi tu vi nhưng vẫn có thể tự nhiên trở về, kiếm cốt gãy nhưng vẫn đeo kiếm bên mình, bí thuật biến đổi dung mạo, đồng tử đỏ như máu, nốt ruồi son trên yết hầu, cùng... con Phệ Linh Ma vừa xuất hiện.
Không biết trong tám mươi năm qua, trên người Diệp Hàn Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...