Hai đứa trẻ ăn mày, tất nhiên đều là không nhà không cửa.
Đông Lê thở dài: "Vậy hai người sống thế nào? Có xin được đồ ăn không? Hay là cứ nhịn đói hoài?"
"Lúc một mình, ta thường nhịn đói, y một mình cũng thường nhịn đói... Nhưng may mắn là, khi cả hai đi cùng nhau, thì không còn phải chịu đói nữa."
Diệp Hàn Anh ánh mắt dịu lại, khóe mắt cong lên: "Nhóc biết không, y rất dễ khiến người ta thương hại, thường gặp được người tốt bụng cho đồ ăn. Nhưng lũ ăn mày khác thấy y có thức ăn lại không phục, liền đánh y để cướp lấy, mà y thì đánh không lại. Y mưu mẹo nhiều nhưng tay chân quá yếu ớt, sau này toàn phải nhờ ta ra mặt... Hồi nhỏ y đã quỷ quyệt lắm, luôn là y nghĩ kế, ta thực hiện, hợp tác ăn ý lừa người khác đến mức không thể hả hê hơn."
"Lúc đó, ta ghét y vô cùng. Ta chê y yếu đuối, gầy gò lêu nghêu như con gái, sợ y là nữ giả nam trang, sau này lớn lên biến hóa thành thanh mai trúc mã của ta thì ta còn phải cưới y sao? Còn y thì ghét ta làm người quá cứng nhắc, quá nguyên tắc, không hiểu đạo sinh tồn ngoài phố. Khi ấy y nhỏ thế mà mưu mẹo đã nhiều hơn cả đám người lớn bên cạnh. Tóm lại, cả hai chẳng hợp nhau chút nào, nhưng nếu không bắt tay nhau thì chỉ có đói, đành phải bịt mũi cố mà sống qua ngày..."
Đông Lê thầm mừng, hóa ra quan hệ của hai người họ tệ thế, tiên trưởng ghét hắn đến vậy, trách sao hắn không dám tiết lộ thân phận thật. Nếu lộ ra, tiên trưởng chắc chắn sẽ đuổi hắn đi!
Diệp Hàn Anh nhìn thần sắc nàng, làm sao hắn không hiểu ý nghĩ của nhóc, liền nói: "Ta biết cô đang nghĩ gì, nhưng cô vui sớm quá rồi. Đó là chuyện từ mấy năm trước... Nuôi một con chó nhỏ mấy năm còn có tình cảm, huống chi là người? Về sau, cả hai chúng ta nhận ra kiếp này khó lòng chia cách, đành phải học cách chấp nhận nhau, rốt cuộc trở thành... tri kỉ tốt nhất đời."
Trong xe ngựa.
Giang Chiếu Dạ vừa tỉnh đã nghe được câu cuối.
Vừa thoát khỏi cơn ác mộng, y còn mơ màng, chẳng biết mình đang ở đâu, mãi sau mới nhìn thấy bóng người phía sau tấm mành.
Xe ngựa đung đưa, tấm mành phất phơ, ánh sáng xanh lục lọt qua khe hở rồi lại khuất dần. Một lớn một nhỏ hai bóng người ngồi phía trước, giọng nói khẽ ép xuống thật thấp.
"...Đừng thấy y bề ngoài ôn hòa dễ gần, thực ra để ý ta lắm. Sau này ta nói muốn chia tay, y đau lòng đến mức khóc lóc bắt ta đừng đi..."
Giang Chiếu Dạ nghe đến đây, bỗng nghẹn thở, ho sặc sụa.
Diệp Hàn Anh đang cao hứng kể chuyện, định trêu tức Đông Lê, nghe tiếng ho dữ dội của y, vội vén mành bước vào:
"Sao vậy? Lại gặp ác mộng? Hay là lạnh?"
Hắn cầm áo choàng đắp lên người Giang Chiếu Dạ, rồi tự nhiên ôm y vào lòng, vỗ lưng giúp y lấy lại hơi.
Xong xuôi, chính hắn cũng giật mình.
Thói quen là thứ đáng sợ, đã ăn sâu vào xương tủy, dù bao năm trôi qua, chỉ cần gặp tình huống tương tự, hành động vẫn nhanh hơn cả suy nghĩ.
Đợi tỉnh táo lại, hắn mới nhìn xuống Giang Chiếu Dạ trong lòng. Tim y đập nhanh, thần sắc mệt mỏi, dáng vẻ ấy Diệp Hàn Anh quá quen thuộc, y lại vừa trải qua một cơn ác mộng.
Ngày trước, nếu ban đêm gặp ác mộng, Giang Chiếu Dạ thường chui vào ngực hắn ngủ tiếp. Diệp Hàn Anh ngủ say, khó tỉnh, nhưng khi cảm nhận có người đến gần, liền theo bản năng giang tay ôm chặt, ấn vào lòng.
Giang Chiếu Dạ ưa sạch sẽ, trên người luôn thoảng mùi hương mai trắng, ôm rất dễ chịu. Trong đêm tĩnh lặng, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, như mèo chó sưởi ấm cho nhau. Mùi hương lạnh nhẹ ấy quanh quẩn bên mũi, trở thành liều thuốc an thần thấm sâu vào ký ức.
Về sau, hàn độc trầm trọng hơn, mỗi khi ác mộng kèm cơn hàn, y lại ho dữ dội. Diệp Hàn Anh đành phải tỉnh giấc, tìm thêm chăn áo đắp cho y, rồi ôm y vào lòng, một mặt dùng hơi ấm cơ thể sưởi ấm, một mặt mơ màng vỗ lưng an ủi.
Lần này cũng vậy. Giang Chiếu Dạ ho đến mắt đỏ hoe, đuôi mắt ướt.
Diệp Hàn Anh hỏi: "Mơ thấy gì mà sợ thế?"
Giang Chiếu Dạ: "..."
Diệp Hàn Anh tay vẫn vỗ lưng y, nhưng vừa nói xong đã thấy không ổn.
Với thân phận hiện tại, việc gì phải vỗ lưng y? Quá thân mật.
Bỏ tay ra thì lại như cố ý.
Tiếp tục vỗ thì quan hệ hai người chưa tới mức này.
Hắn đành đổi chủ đề: "Mơ thấy gì mà không dám nói với ai? Hả?"
Giang Chiếu Dạ lần này trả lời: "...Nước."
"Mơ thấy nước? Nước gì?"
"Nước tuyết."
"Ở đâu?"
Giang Chiếu Dạ nhắm mắt: "...Ngọc Tái Tuyết."
Diệp Hàn Anh hiểu ngay, trách không sao lần về này hàn độc của y lại nặng thêm.
Hắn hơi đau lòng, nhưng kìm được, thậm chí cười lạnh: "Đáng đời."
Giang Chiếu Dạ giật mình, chậm rãi mở mắt, đẩy hắn ra rồi nép vào góc xe.
Thế là hết ngượng.
Diệp Hàn Anh bỗng thấy bực bội.
Hắn nắm cổ tay Giang Chiếu Dạ, ép xuống, giọng trầm: "Sao ngươi dùng xong liền chạy? Vô tình vậy à?"
Giang Chiếu Dạ làm lơ, quay mặt đi, giọng ôn hòa nhưng lạnh lùng: "Đáng hay không là việc của ta, cũng chẳng liên quan gì đến ngươi."
Diệp Hàn Anh nghiến răng: "Giang Chiếu Dạ."
"Ta đây."
"Giang Chiếu Dạ, sao ngươi có thể khiến người ta tức đến thế?"
Giang Chiếu Dạ cứng người, cười: "Vậy ngươi cứ từ từ tức."
Tốt lắm, y dùng cách hắn đối phó Đông Lê để đối phó hắn.
Diệp Hàn Anh nghĩ vậy, bỗng cười: "Nhưng ta không giận đâu. Ai làm ta tức, ta sẽ trả đũa."
Giang Chiếu Dạ buồn cười: "Ngươi định trả đũa ta thế nào?"
Giống như với Đông Lê ư?
Ý nghĩ vừa lóe lên, cổ họng y bỗng đau nhói – Diệp Hàn Anh cúi xuống cắn một cái.
Răng nanh sắc nhọn đâm xuyên làn da, Giang Chiếu Dạ bất giác rên lên một tiếng theo bản năng. Đông Lê lập tức hỏi dò: "Tiên trưởng, người có sao không?"
Giang Chiếu Dạ vội đáp: "Ta không có việc gì, ngươi đừng vào!"
Diệp Hàn Anh thấy vậy, lại cắn chặt hàm răng, đẩy sâu hơn vào vết thương. Giang Chiếu Dạ vung tay đẩy hắn, nhưng không lay chuyển được, may mà Diệp Hàn Anh kịp thời nới lỏng, khiến y thở phào nhẹ nhõm. Vừa định quát mắng, đôi răng nanh ấy lại đâm xuống, lần này càng đau hơn, càng thấm thía. Giang Chiếu Dạ không nhịn nổi, lại rên lên.
Diệp Hàn Anh thấy y kêu hai tiếng mới coi như hòa, hắn hài lòng buông ra, tay xoa xoa vết máu trên cổ y, cười khẽ: "Xem rằng ta không dám bắt nạt ngươi... chỉ là nói đùa thôi phải không?"
Đánh không được, mắng chẳng xong, chẳng lẽ hắn không được phép cắn một cái sao?
Giang Chiếu Dạ đành bất lực: "Ngươi điên rồi à?"
Thể diện đâu? Phong độ đâu?
Diệp Hàn Anh thắng thế, tâm tình khoan khoái, cười khúc khích bên tai y: "Ngươi đã nói thế, nếu ta không bắt nạt một phen, làm sao lòng yên được?"
Hai người sát gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Lúc căng thẳng chẳng để ý, giờ buông lỏng, hơi nóng phả vào tai khiến Giang Chiếu Dạ thoáng đỏ mặt.
... Quả nhiên, thân mật như thuở nhỏ giờ đã khác. Cùng một hành động, nhưng khi trưởng thành lại khiến không khí trở nên kỳ lạ.
Mặt Giang Chiếu Dạ ửng hồng, nhìn Diệp Hàn Anh đang híp mắt đắc ý, y thản nhiên hỏi: "Vừa nãy lúc mơ màng, ta nghe thấy các ngươi nói chuyện bên ngoài?"
Diệp Hàn Anh đầu óc "vù" một tiếng. Nếu những lời hắn nói lọt vào tai Giang Chiếu Dạ...
Hắn vội vã dò hỏi: "Ngươi nghe thấy gì?"
Giang Chiếu Dạ cười quay đi: "Đương nhiên là... nghe hết."
Thực ra y chỉ nghe lõm bõm, nhưng Diệp Hàn Anh thấy biểu cảm ấy lại sinh nghi, cho rằng y đang giả vờ. Trong mắt Diệp Hàn Anh, Giang Chiếu Dạ luôn khiến hắn phải cân nhắc từng lời thật giả.
Hắn cười gian trá: "Ồ? Vậy ngươi có nghe thấy ta nói: 'Nếu ngươi mãi không trả nổi nợ, đành phải lấy thân báo đáp, gả cho ta để trừ nợ' không?"
Giang Chiếu Dạ suýt nghẹn: "Ngươi... đừng nói bậy!"
Nói rồi, y đẩy Diệp Hàn Anh ra, bước xuống xe ngồi cạnh Đông Lê. Mấy chục năm không gặp, người này càng lão luyện, khó lòng mà dễ bắt nạt như xưa.
Diệp Hàn Anh cũng theo xuống, tiếp tục trêu chọc: "Ta nói thật đấy. Ngươi thử nghĩ kỹ đi... 800 vạn, làm gì cũng không đủ, gả cho ta thì nợ xóa sạch, chẳng phải tốt sao?"
Đông Lê ngoảnh lại trừng mắt, nhưng nhớ tới lời hắn nói trước đó, quan hệ giữa hắn và tiên trưởng còn thân hơn nàng, lại không dám làm tổn thương tiên trưởng nên đành nuốt giận, không tiện mắng.
Xe ngựa tới ngã rẽ. Giang Chiếu Dạ phớt lờ Diệp Hàn Anh, nhìn hai con đường giống hệt nhau.
"Hừ."
Đông Lê nín ngựa: "Tiên trưởng, ta nên đi lối nào?"
Giang Chiếu Dạ đang suy tính, Diệp Hàn Anh đã nhanh miệng: "Phải!"
Giang Chiếu Dạ chớp mắt: "Trái."
Như cố tình làm trái. Diệp Hàn Anh nhíu mày: "Phải!"
Giang Chiếu Dạ lạnh giọng: "Trái."
Đông Lê bối rối: "Hai bên khác nhau chỗ nào? Ta thấy đều như nhau?"
Giang Chiếu Dạ giảng giải: "Bên phải ít dấu xe ngựa và chân người, chứng tỏ dân cư thưa thớt. Bên trái có nhiều vết tích, ta còn thấy một lão nông gánh nước đi qua. Trời sắp tối, nên tìm nơi có người để tá túc."
Đông Lê gật đầu. Đêm nay nếu phải ngủ ngoài trời, ắt gặp yêu quái.
Nàng vừa định rẽ trái, Diệp Hàn Anh đột ngột ngăn lại: "Không được!"
Ánh mắt hắn nghiêm nghị một cách bất thường, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía con đường tối bên trái: "Nhìn dấu chân này chỉ có vào mà không ra. Ngươi nói thấy lão nông gánh nước, nhưng quanh đây rừng núi hoang vu, ai lại tưới cây làm gì? Ta e rằng đó là yêu quỷ dùng ảo thuật để dụ người..."
Hắn chợt nhớ mình mang tà cốt, yêu quái không dám hại, liền đổi giọng: "Dù là gì thì cũng không phải thứ tốt. Đi bên phải an toàn hơn!"
【Lời tác giả】
Những thứ có lông đặc biệt dễ thương khi chúng rúc vào nhau.
Nhân tiện, cách mèo chạy trốn thực sự khiến người ta rất muốn bắt nạt. Mỗi lần mèo của tôi không cho tôi giữ, tôi sẽ bắt ẻm lại và cắn ẻm vài lần (một số lời nói độc ác)