Trans: Yeekies
Bạch Bích Ca lúc này đang ở trên đỉnh núi, nghiên cứu Vọng Thiên Kiếm Ý do một đại năng đã phi thăng để lại từ lâu.
Vách núi trước mặt sừng sững, nhìn từ dưới lên, gần như vô biên vô hạn, hắn một mình đứng trước vách núi, chỉ như một con kiến lạc vào dòng sông lớn, trôi nổi trên mặt nước mênh mông không bờ bến, không thấy điểm cuối.
Trên vách núi có ba vết kiếm, khí thế hùng hồn, không thể nhìn thẳng, nhìn thêm một lần, dường như có bóng người cổ xưa mặc áo choàng rộng cầm kiếm mở mắt, rút kiếm đâm tới, uy áp như núi đổ, khiến người ta lạnh gáy.
Toàn bộ Thiên Kim Ỷ Kiếm Các đều là kiếm tu chuyên tu kiếm thuật, mê mẩn kiếm đạo, nhưng người có khả năng lên đây nghiên cứu đạo kiếm ý này, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hắn lúc này mở mắt, nhìn lá bùa bay giữa không trung trước mặt.
Là một đạo Liên Âm Phù.
Có thể mang theo giọng nói của người truyền tin đến, lặp lại cho hắn nghe.
Hắn nghe xong, trầm tư một lát, ngự kiếm trong tay, phóng về phía Nam.
...
Trên giá sách cao ngang người, linh thảo đồ giải, tứ hải du ký, thoại bản truyền kỳ, sơn hải dị chí, vô vàn chủng loại.
Giang Chiếu Dạ hôm nay đã xử lý xong công việc mà Bích Hải Phong giao cho y, liền sớm xuống núi đến Kiến Thanh Sơn này.
Kiến Thanh Sơn là một học viện bên ngoài của Duyên Hoa, tất cả các đệ tử mới được chiêu mộ, và những thanh niên ở nơi khác muốn tu đạo, đều có thể đến học viện này để tiến tu.
Con đường tu đạo gian khổ dài lâu, mới chập chững bước vào cửa, kiến thức cần học quá nhiều và tạp nham, nếu để sư phụ giảng giải từng người một, e rằng quá tốn thời gian.
Vì vậy, các đệ tử mới đều cần học tập ba năm tại Kiến Thanh Sơn, một là được giáo viên dẫn dắt, học các kiến thức nhập môn phức tạp. Hai là sau khi nhập môn, khám phá ra tài năng và sở thích của mình, xác định con đường tu luyện sau này.
Hết hạn ba năm, môn phái sẽ tổ chức một buổi yến tiệc, các đệ tử thành tài sẽ thể hiện sở trường của mình tại buổi yến tiệc, do các bậc tiền bối của các môn phái kiểm duyệt, nếu được vị đại năng nào đó để mắt tới, đối phương sẽ hỏi hắn sau khi buổi biểu diễn kết thúc: "Con ngoan, có muốn về môn hạ ta không?"
Bái một sư phụ tốt, vào một môn phái lớn, từ đó đặt chân lên con đường tu đạo dài đằng đẵng cần cống hiến cả đời, chính là tất cả những gì mà các đệ tử mới nhập đạo này theo đuổi.
Tàng Thư Các ra ngoài, chính là kiến trúc lớn nhất của Kiến Thanh Sơn, Diễn Võ Trường.
Hai nơi được xây dựng liền kề, ý nhắc nhở các học tử trong núi, vừa đọc sách vừa tu luyện, cả hai không thể bỏ bê hàng ngày.
Năm đầu tiên y và Diệp Hàn Anh nhập môn, gần như cả ngày đều ở đây, lúc đó hai người ngày đêm đều nghĩ cách trở nên mạnh hơn, lợi hại hơn. Nhiều năm lưu lạc, y lờ mờ nhìn thấy manh mối, biết đối thủ của mình sâu không lường, như một ngọn núi không thể vượt qua.
Y không biết phải tu luyện bao lâu mới có thể miễn cưỡng đối đầu với hắn, điều duy nhất có thể làm là tu luyện, tu luyện không ngừng ngày đêm, mỗi khi mạnh hơn một chút, sau này tài cùng kiếm hiện, vốn liếng của y cũng có thể tăng thêm một chút.
Nhưng mục tiêu quá mơ hồ, quá vĩ đại, cảm giác thất bại thường xuyên vô tình xuất hiện, y thường nghĩ: Liệu có ích không? Thật sự có thành công không? Nỗ lực của y đối với đối phương, có phải như một con phù du chống cây, một con bọ ngựa cản xe, giọt nước trong biển cả, không đáng nhắc tới?
Dù y bình thường có kiên định đến đâu, có khổ luyện đến đâu, những ý nghĩ này vẫn thỉnh thoảng hiện lên như ma quỷ khi y kiệt sức. Ý chí lực luôn có lúc cạn kiệt, y là phàm nhân, cũng có lúc sẽ mệt mỏi, sẽ đôi khi nghi ngờ mọi thứ trong lòng.
May mắn thay năm đầu tiên khó khăn nhất, vẫn có Diệp Hàn Anh ở bên y.
Mỗi khi y không còn sức, không nâng nổi kiếm, Diệp Hàn Anh dường như có năng lượng vô tận sẽ tiếp tục ép y đứng dậy: "Thế là không đánh được nữa sao? Không đứng dậy được nữa sao? Không luyện tiếp được nữa sao? Kẻ thù ở trước mặt ngươi cũng là bộ dạng này sao? ... Ngươi không biết, Giang tiền bối và Giang phu nhân vẫn đang đợi ngươi sao? Mau đứng dậy cho ta."
Nói đoạn lại dịu giọng: "Đứng dậy, phía trước rất khó, nhưng có ta ở đây, có ta ở bên ngươi."
Giang Chiếu Dạ lại đứng dậy, cầm kiếm, tiếp tục luyện tập.
Hồi nhỏ luôn tìm mọi cách để lười biếng, trốn tránh bài vở, lớn lên rồi, công việc phải làm, khổ cực phải chịu, không thể trốn tránh một điều nào.
...
Thực ra Diệp Hàn Anh cũng có chuyện phiền não.
Diệp Hàn Anh lúc đó đã tỏa sáng rực rỡ trong kỳ kiểm tra nhập môn, sự lôi kéo và chiêu mộ cũng theo đó mà đến.
Trong số đó, nổi bật nhất là Diệp gia, lúc đó Diệp phu nhân ngồi trên chiếc kiệu lộng lẫy, được vô số tỳ nữ ăn mặc như tiên nữ vây quanh đến ngôi miếu đổ nát mà họ ở, sắc mặt nàng khi vào miếu miễn cưỡng như dẫm vào vũng bùn, chiếc khăn tay thỉnh thoảng lại che mũi, để đối phó với mùi ẩm mốc thoang thoảng trong miếu, nhưng một lúc sau lại bỏ xuống, để không xuất hiện thất lễ.
"Năm đó là nghe lời di chúc của phụ thân ngươi đưa ngươi đến Mai Thành, không ngờ ngươi lại lạc khỏi Mai Thành, giờ đây trở về lành lặn, cũng coi như phụ thân ngươi đã mất sớm phù hộ. Ngươi đã là con của Diệp gia chúng ta, dì sẽ không bạc đãi ngươi, sau này về nhà, nhớ phải hòa thuận với Hoài Phi."
Nàng nói xong vẫy tay, để các tỳ nữ đưa Diệp Hàn Anh về nhà, Diệp Hàn Anh chỉ nắm chặt cánh tay Giang Chiếu Dạ không động đậy. Ngày hôm đó Giang Chiếu Dạ vừa từ Kiến Thanh Sơn kiểm tra xong, có chút không khỏe, hắn phải ở lại chăm sóc y.
Ninh Tuyên Vân nhíu mày: "Ngươi muốn làm gì? Lớn tướng rồi, còn giận dỗi làm nũng sao? Ngươi làm cái dáng vẻ này, người không biết thấy, còn tưởng chúng ta bạc đãi ngươi một di phúc tử."
Diệp Hàn Anh vốn không có ý kiến gì lớn với người dì này, nhưng bị nàng nói như vậy, lập tức khó chịu, đừng nói hắn còn có việc, dù không có việc gì, cũng không thể trở về một cái nhà không chào đón hắn như vậy, hắn không ngẩng đầu, một câu từ chối: "Ta không về."
Ninh Tuyên Vân thấy hắn cố chấp, nhíu mày, dường như muốn nổi giận, Giang Chiếu Dạ kịp thời lên tiếng giải vây cho hắn: "Chúng ta sắp vào Kiến Thanh Sơn rồi, chuyển đi chuyển lại quá phiền phức, ý tốt của ngài, hắn đều biết hết rồi."
Ninh Tuyên Vân vốn dĩ đến để kéo mối quan hệ với hắn, về hay không về, đều không quan trọng, thấy y nhận tình, liền không nói nhiều nữa, trước khi đi nói với hắn: "Ta nghĩ ngươi nhất định là một đứa trẻ hiểu chuyện, Hoài Phi luôn muốn có một người em trai, hắn gặp ngươi nhất định sẽ rất vui."
Sau khi nàng đi, Diệp Hàn Anh không biết nhớ ra điều gì, nhất thời thất thần, Giang Chiếu Dạ nắm lại tay hắn.
Y dựa vào lưng Diệp Hàn Anh vẻ ủ rũ, Diệp Hàn Anh di chuyển đầu y lên ngực mình, do dự một lúc, nói với y: "Thực ra là ta tự mình bỏ trốn."
Giang Chiếu Dạ không mấy ngạc nhiên, vì lâu như vậy, nếu hắn muốn trở về, bất kể Mai Thành hay Diệp gia, đều có thể hỏi thăm được đường về.
Giang Chiếu Dạ nói: "Họ đối xử với ngươi không tốt sao?"
Diệp Hàn Anh giọng nói khô khốc: "Ừm... Phụ thân ta, mất sớm, Diệp gia do nhị thúc ta làm chủ, họ dường như, đều không mấy chào đón ta."
Không chào đón, nên bịa ra một di ngôn gửi hắn đến nơi xa, mắt không thấy tâm không phiền.
Ngay cả Diệp gia cũng thái độ như vậy, gia đình tiếp nhận hắn sẽ làm gì, có thể đoán được.
Giang Chiếu Dạ có chút thất thần, sau khi phản ứng lại, khẽ siết tay hắn an ủi: "Không sao, không cần họ đối tốt với ngươi, ngươi cũng có thể sống rất tốt."
Diệp Hàn Anh phấn chấn lên: "Không sai, chúng ta bây giờ đã vào Duyên Hoa, sau này chỉ có tốt hơn, dù sao hai huynh đệ chúng ta đồng lòng, cùng đi cùng về, Diệp gia thế nào, vốn dĩ không cần quan tâm!"
Giang Chiếu Dạ siết chặt chăn, mỉm cười, nói với hắn: "Được, kiếm thuật sư tương lai, Kiếm Tôn đại nhân, mau dùng kiếm pháp vô song của ngươi giúp ta bắt hai con cá, ta đói rồi."
Diệp Hàn Anh giơ cây xiên tự mình vót, một tay múa một đường kiếm hoa đẹp mắt, nhướng mày với y: "Cá nướng không ngấy sao? Ngươi ốm yếu như vậy, ăn được đồ mặn không?"
Giang Chiếu Dạ: "...Vậy, nấm nướng? Chúng ta cùng đi hái."
Đúng vào mùa mưa mận, mỗi khi mưa, trong rừng đều có rất nhiều nấm mọc ra, hương vị vô cùng thơm ngon.
Diệp Hàn Anh lắc đầu, vẻ mặt hăng hái nói: "Ta đi mua một cái nồi đất, chúng ta có thể nấu canh cá!"
Giang Chiếu Dạ ném một cái gối: "Ngươi nhiều tiền lắm sao?! Còn mua nồi đất! Không ăn cũng không chết!"
Diệp Hàn Anh đỡ lấy cái gối: "Chúng ta đương nhiên vẫn còn tiền, tuy chỉ một chút... Nghĩ lại mua một cái nồi đất không thành vấn đề, dù sao cũng sắp vào núi rồi, sau này đâu cần dùng nữa?"
Giang Chiếu Dạ biết đó là tiền gì, đó là số tiền hai người đã cùng nhau tiết kiệm từ rất lâu trước đây, để khi núi cùng thủy tận, dùng số tiền nhỏ này mua chút đồ ăn ngon, khi chết cũng có thể làm một quỷ chết no.
Tuy nhiên, bây giờ xem ra, dường như thật sự không cần dùng đến nữa.
Y ngẩn người một lát, cũng nở một nụ cười: "Vậy được, ngươi đi đi, nhớ mua một chút muối."
Diệp Hàn Anh cầm chiếc xiên, như cầm một thanh bảo kiếm tuyệt thế, thiếu niên mười mấy tuổi, thần thái bay bổng, đã có chút phong thái tuấn lãng rồi. Nếu không cẩn thận đối mắt với cô gái nhà ai, nhất định sẽ khiến một đám nai con loạn nhịp.
Đợi hắn bắt cá xong, nhặt củi xong trở về, đã hết một buổi sáng, hai người đã đói bụng cồn cào, đói cháy ruột, đều mắt trông mong nhìn chằm chằm vào cái nồi, đợi nó sôi, sủi bọt, ùng ục ùng ục, rồi tỏa ra mùi thơm ngon.
Nhưng chưa kịp uống canh, đợt khách không mời thứ hai đã vào miếu đổ nát.
Người đến kiêu căng ngạo mạn, trước hô sau ủng, mặc một bộ áo xanh biếc hoa lệ, như một cây trúc xanh không ra thể thống gì, sau khi vào miếu đổ nát, dùng mũi đánh giá họ một lượt, rồi hừ lạnh một tiếng.
"Nghe mẹ ta nói ngươi là thiên tài, sau này nhất định sẽ rất phi thường, nhưng theo ta thấy, không thấy phi thường ở đâu cả."
Nói đoạn đi đến bên cạnh hắn, ưỡn ngực khoe với đám bạn bè xấu xa đi theo: "Mọi người xem, là tiểu gia trông lợi hại hơn, hay hai tên ăn mày nhỏ này lợi hại hơn."
Giang Chiếu Dạ trong lòng buồn cười, thì ra đây chính là người anh trai của Diệp Hàn Anh, chênh lệch lớn đến mức như hai loài khác nhau.
Đồ ngốc. Y thầm đánh giá trong lòng.
Đám bạn bè xấu xa kia lại ai nấy đều vẻ mặt khoa trương: "Diệp thiếu gia tài hoa hơn người, tiên đồ rộng mở, phúc trạch thâm hậu, hai tên ăn mày nhỏ nghèo hèn này cũng xứng so sánh với ngươi sao?"
"Hai tên ăn mày nhỏ này đang nấu cơm à? Để ta xem, chậc, vẫn là nấu cá, các ngươi lấy đâu ra tiền mua cá, đừng là ăn trộm đấy nhé?!"
Diệp Hàn Anh thấy hắn mở nắp cúi đầu xuống ngửi canh, lạnh lùng nói: "Bắt ở sông ngoài đó, không lẽ con sông này cũng có chủ nhân sao? Bỏ cái móng heo thối của ngươi ra, nước dãi bắn vào canh của ta rồi!"
"Hừ, ta nói ngươi, cái tên ăn mày nhỏ này, lấy đâu ra sự tự tin mà ngang ngược với ta, sông thì không có chủ nhân, nhưng nếu gia không muốn cho ngươi bắt, hôm nay có thể đầu độc chết hết cá trong đó, còn ăn cá, đi mà ăn không khí đi!" Nói đoạn nhân lúc hắn không đề phòng, nhấc chân đá một cái, hất đổ nồi canh.
Nồi đất đổ xuống đất vỡ tan, canh trắng sữa chảy lênh láng khắp nơi, hương vị thơm ngon của canh cá trong không khí càng thêm nồng nặc.
Đây là nồi canh họ đã chuẩn bị cả một buổi sáng, chỉ chờ được uống một ngụm.
Diệp Hàn Anh đột ngột đứng dậy, những người kia dường như đang chờ đợi khoảnh khắc này, khiêu khích: "Muốn đánh nhau sao? Đến đây đi, không đánh không phải nam nhi, đúng lúc trước khi nhập học, cho ngươi nếm mùi trước, kẻo sau này không biết trời cao đất dày."
"Hàn Anh." Giang Chiếu Dạ gọi hắn lại, đi đến sau lưng hắn, giữ chặt cánh tay hắn, rồi nhìn đám thanh niên ăn chơi trác táng trước mặt: "Các ngươi muốn nói gì?"
Diệp Hoài Phi phụ họa theo phong nhã phe phẩy quạt ra hòa giải.
"Ôi chao, các ngươi quá đáng rồi, các ngươi không biết người ta bao lâu mới được uống một lần canh cá sao? Nói không chừng, lớn đến chừng này, còn chưa từng ăn thịt lần nào, ngươi đá đổ canh cá của người ta, người ta không liều mạng với ngươi sao?"
Đám bạn bè xấu xa cười phá lên, có người làm bộ làm tịch xin lỗi: "Xin lỗi nhé, chúng ta quên mất chuyện này rồi, ngươi còn uống không? Trong mảnh sành còn chút ít, mau nhặt lên nếm thử đi."
Diệp Hoài Phi cắt ngang: "Không nói chuyện này nữa, nói nữa Diệp đại tiên sư của chúng ta sẽ giận đó."
Có người cười hì hì nói: "Đúng vậy đúng vậy, nói nữa người ta thiên tài sẽ giận đó, chúng ta vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ, à đúng rồi, là so xem ai lợi hại hơn với Diệp thiếu gia, cái này cũng không cần so đâu, cái này làm sao mà so được?!"
"Không sai, đom đóm mà tranh sáng với mặt trời mặt trăng, ruồi muỗi mà đấu với hổ, tu vi mà Diệp thiếu gia tùy tiện ăn một viên đan dược đã tinh tiến được, cũng đủ cho hai tên ăn mày nhỏ này luyện đến thổ huyết."
"Chính là loại quỷ nghèo này mới cần gì kiếm cốt, làm gì thiên tài, sau khi học thành tài, chẳng phải cũng phải tìm một gia tộc lớn để dựa dẫm, mới có thể kiếm được một chút linh thạch sống qua ngày, có kiếm cốt thì có ích gì, chọc phải người không nên chọc làm chuyện không nên làm, giơ tay ra là bẻ gãy!"
Giang Chiếu Dạ mơ hồ đoán được họ định làm gì, quả nhiên, sau khi mấy người nói xong, Diệp Hoài Phi liền quay đầu nhìn hai người, chiếc quạt gấp trong tay vẫy vui vẻ.
"Các ngươi cũng nghe rồi đấy, sau này biết điều, thì ngoan ngoãn nghe lời tiểu gia, tiểu gia nói đi đông, các ngươi đi đông, tiểu gia bảo đi tây, các ngươi đi tây, dỗ gia vui rồi, các ngươi mới có ngày lành. Bằng không, hừ hừ, đừng có mà cậy có chút thiên phú trên người thì mẹ kiếp tự cho mình thanh cao, tự cho mình phi phàm, mẹ kiếp lão tử thích bẻ xương cứng nhất."
Hắn đột ngột gập chiếc quạt lại, bẻ gãy, ném trước mặt họ, một con vẹt xanh biếc không biết từ đâu bay ra, hống hách nói: "Nghe thấy chưa nghe thấy chưa? Sau này ngoan ngoãn biết điều, lấy nhị thiếu gia của chúng ta làm người đứng đầu, nếu dám khoe khoang làm lu mờ nhị thiếu gia của chúng ta..."
Vốn từ vựng của con vẹt hiển nhiên không đủ, nói đến đây liền kẹt lại, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, nó lại không bịa ra được vế sau, co đầu lại, vùi vào cánh.
"...Tóm lại là, g**t ch*t ngươi không cần bàn!"
...Một tên ngốc độc ác.
Giang Chiếu Dạ lại đánh giá.
【Lời tác giả】
Sắp tới sẽ có nhiều đoạn hồi tưởng xuất hiện.
Mình rất thích viết mấy cảnh đời thường dính nhau ướt át như vậy~
Mình chỉ là một chú cún con ngốc QAQ
Sẽ sớm cho hai người họ đoàn tụ thôi!
【Lời Yeekies】
huhuh chưa gì cổ thấy kể lại đầu quá khứ đã ngược ròi, 2 anh nhà toi số khộ từ bé vậy.
Mọi người ngó lại tên quyển 2 phát hiểu giai đoạn này liền.