Vai Ác Sư Tôn Là Mỹ Cường Thảm

Chương 55

*互通心意 (hỗ thông tâm ý): Ý lòng đã thông, tình cảm đã tỏ bày: Thấu hiểu lòng nhau

Giang Chiếu Dạ đã sớm đoán được điều này, nhưng không ngờ, lại xảy ra vào lúc đó: "Làm sao mà thức tỉnh?"

Diệp Hàn Anh cười khổ: "Ta cũng không biết. Lúc đó tâm ma còn rất ít, chúng ta trên thế gian, hầu như không thấy bóng dáng tâm ma nào. Nhưng có một lần, ta gặp một tâm ma đã có thần trí, con tâm ma nhỏ đó thấy ta cũng không chạy, ngược lại đuổi theo, tò mò vây quanh ta, ta lúc đó còn chưa có bản lĩnh bắt nó, nó bò một vòng trên người ta rồi đi mất. Sau đó trở về, ta đột nhiên phát hiện trên người có chút kỳ lạ, từ vị trí ngực, nổi lên một số hoa văn đen đỏ, ta thấy hoa văn này rất kỳ quái, cũng không dám nói với người khác..."

Giang Chiếu Dạ: "Không dám nói với người khác, chẳng lẽ còn không dám nói với ta sao?"

Diệp Hàn Anh hối hận nói: "Ta lúc đó đã đối với ngươi... bảo ta c** s*ch quần áo trước mặt ngươi, cho ngươi xem thứ xấu xí như vậy, ta đương nhiên không chịu."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó là chuyến đi săn mà học viện tổ chức... Ta ở đó, lại gặp một tâm ma, không biết có phải con lần trước không, lại vây quanh ta nói một số lời khó hiểu. Đêm đó lại đúng vào rằm, buổi tối ma huyết đột nhiên phát tác, giống như một nồi nước sôi, những hoa văn đó trên người không ngừng bốc ra ngoài, mắt cũng biến thành màu đỏ. Ta sợ người ta nhìn thấy, một mình liều mạng trốn, vừa đau vừa sợ, hoảng loạn nhiều hơn. Lúc này con tâm ma đó lại tìm đến, ta mới biết, hóa ra nó muốn nói với ta là, ta và nó là cùng một tộc, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành thứ giống như nó. Ta không phải người, lẫn vào trong tu sĩ nhân tộc vốn dĩ không nên... Tìm đồng tộc của mình, mới là việc nên làm."

Sống như người mười sáu năm, lại đột nhiên được cho biết không phải người, sự chấn động bên trong có thể tưởng tượng được.

Hắn lúc này mới biết, chẳng trách từ nhỏ gia đình Diệp đã bàn tán xôn xao về hắn, thái độ cũng luôn hối mặc như thâm, còn thẳng thừng đưa hắn đến nơi khác, mắt không thấy tâm không phiền.

Hắn sớm muộn gì cũng sẽ hoàn toàn biến thành dị tộc, những người bạn đồng hành hiện tại sớm muộn gì cũng sẽ bỏ hắn đi xa.

Bằng hữu, đồng môn, sư phụ... Ngay cả sau này xuất môn, hắn bái một sư tôn tốt yêu thích, chỉ cần cho đối phương biết chuyện này, nhất định sẽ lập tức đảo qua tương hướng, giết hắn thanh lý môn hộ.

Trên đời này nếu còn một người sẽ đứng về phía hắn, hắn nghĩ, có lẽ chỉ có sư huynh thôi.

Nhưng càng như vậy, hắn càng không thể liên lụy y.

Sư huynh đã đủ mệnh đồ đa suyễn* rồi, bây giờ cuộc sống mới cuối cùng có chút khởi sắc, y sau này còn có tiền đồ rất tốt, còn phải hoàn thành túc nguyện của mình, giải đáp bí ẩn gia tộc Giang bị diệt môn, và đoàn tụ với phụ mẫu y.

*命途多舛 (mệnh đồ đa suyễn): Đường đời nhiều trắc trở.

Y tuyệt đối không thể dây dưa với một ma tộc nữa.

 

Hắn chỉ có thể cất giữ những tình cảm vừa bùng nổ tan nát bét đó, chôn sâu vào máu thịt, coi như bảo vật không ai biết đến, được chính mình âm thầm trân quý, dù cho châu báu lấp lánh rực rỡ, người qua đường cũng chỉ có thể nhìn thấy cái hộp xám xịt.

Giang Chiếu Dạ một điểm liền thấu, những chuyện sau đó không cần hắn nói cũng hiểu, y lặng lẽ nắm lấy tay Diệp Hàn Anh: "Ngươi cho rằng mình là dị tộc, không được thế nhân dung thứ, nhưng không ngờ, hoàn cảnh của ta cũng sẽ giống hệt ngươi. Hai chúng ta một người mang nửa ma chi thân, một người lại có tà cốt quỷ đạo, đều là những kẻ không được thế giới dung thứ, đến cuối cùng ai cũng không liên lụy ai được..."

Thật là một cặp trời sinh... Huynh đệ tốt.

Diệp Hàn Anh nắm chặt tay y: "Đúng vậy, cho nên không bằng ta sớm đã ở bên ngươi, như vậy sẽ không cần bề ngoài đối với ngươi lạnh nhạt không để ý, trong âm thầm lại nhớ ngươi đến phát điên. Khi ngươi gặp chuyện, ta cũng có thể dứt khoát cùng ngươi đi."

Giang Chiếu Dạ nhẹ nhàng cười, đây là chuyện y vẫn luôn không nghĩ thông, bây giờ coi như đã nói rõ ràng hoàn toàn.

Y nói: "Khi ta chạy trốn, ngươi đến tìm ta, ngày đó ta thực ra... rất cảm động. Ta vẫn luôn cảm thấy, ngươi không phải bề ngoài lạnh lùng không muốn để ý đến ta, nhưng lại sợ ta tự làm đa tình, ngày đó ngươi đến, ta vừa lo lắng cho ngươi, lại cuối cùng cũng hiểu ra, những gì ta nghĩ hóa ra không sai. Chỉ là lúc đó bên cạnh ta, thực ra còn có một người, không đúng, một sợi thần hồn, là Diêu Tinh Thiên đời trước, Huyết Hồn Lão Tổ."

Diệp Hàn Anh nói: "Vậy là hắn đẩy ta xuống sao?!"

Giang Chiếu Dạ lắc đầu: "Hắn vẫn luôn dụ dỗ ta tu luyện quỷ đạo, ta vì không bị những người đó đuổi kịp, cũng đành phải tu luyện. Nhưng lại chưa từng thật sự tin hắn, sau này hắn liền luôn nói với ta, muốn tìm một truyền nhân cho mình, truyền cho hắn tà cốt, kế thừa y bát của hắn, sau này có thể phong quang vô địch rồi. Ta nghĩ trên đời sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy, mọi việc luôn có cái giá phải trả, liền luôn hư và uy xà với hắn, sau này ngươi đến, hắn vô cùng vui mừng, nói ngươi căn cốt rất tốt, hợp ý hắn. Trong lòng ta liền âm thầm đề phòng, cảm thấy hắn có thể sẽ làm gì đó với ngươi."

Quan hệ của y và Huyết Hồn Lão Tổ, vốn dĩ là bề mặt giả vờ hòa hợp, âm thầm mỗi người đều kiêng kỵ. Lúc đó Diệp Hàn Anh bất chấp gió tuyết, chạy đến báo cho y kế hoạch của một nhóm quân truy đuổi, y tuy cảm động, nhưng cũng lo lắng vì thế mà liên lụy hắn, liền nói vài lời khó nghe bảo hắn mau cút đi.

Diệp Hàn Anh lại không đi, kiên quyết ở lại chữa những vết thương mới cũ trên người y, Giang Chiếu Dạ đuổi cũng không đi được hắn, đành phải giả vờ lạnh nhạt, châm chọc hắn, khiến hắn mất hứng, mong hắn không chịu được mà tự bỏ đi.

Không ngờ Diệp Hàn Anh lại không hề để ý, y đi trước, hắn liền theo sau. Huyết Hồn Lão Tổ âm thầm cười với y: "Thằng nhóc nhà ngươi thật là tốt số, ngươi làm gì mà không để ý đến người ta? Hề hề, lát nữa tuyết sẽ rơi dày hơn, tuyết ở Thông Thiên Nhai này sức người không thể chịu nổi, ngươi không tìm một nơi nào đó gọi hắn cùng tránh tuyết, không sợ cùng nhau chết cóng ở ngoài sao?"

 

Khi đó bầu trời tuyết rơi dày đặc như bông, rơi xuống người, tốc độ tan chảy xa không kịp tốc độ tích tụ, đã gần tối rồi, nhiệt độ còn giảm xuống, nếu tuyết lại lớn hơn... Trong lòng y run lên, lập tức nhanh bước tìm kiếm, quả nhiên không lâu sau liền tìm thấy một căn nhà gỗ tồi tàn bốn phía rò rỉ gió. Y bước vào, nhặt những khúc gỗ bỏ đi đã được tháo ra đốt một đống lửa, không lâu sau, Diệp Hàn Anh cũng theo đến.

Diệp Hàn Anh nói: "Chuyện lúc này, ta vẫn còn nhớ, khi ta vào nhà, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu ngươi bảo ta đi, ta sẽ cứ lý tranh luận, đây không phải nhà của ngươi, ta thích đến thì đến, ngươi không quản được. Chỉ là lửa là do ngươi đốt, ta lại không tiện đến sưởi."

Giang Chiếu Dạ cười nói: "Ta ngủ say sau đó, ngươi chẳng phải vẫn qua đây sao? Ta đã trốn nửa tháng, mắt cũng không dám chợp, lần này có ngươi ở đây, tâm trạng không biết sao lại thả lỏng, vô thức ngủ say, giữa chừng mơ mơ màng màng tỉnh dậy một lần, phát hiện ngươi đã dựa sát vào, ta đang ngủ trong lòng ngươi, ta đáng lẽ phải đẩy ngươi ra, nhưng thầm nghĩ có người dựa vào, dù sao cũng thoải mái hơn dựa vào cột, liền giả vờ không biết, vội vàng nhắm mắt lại."

Diệp Hàn Anh tức khắc kinh ngạc: "Gì cơ! Lúc đó chẳng lẽ không phải ngươi gọi ta qua đó sao! Ngươi lúc đó tuy nhắm mắt, nhưng không lâu sau, liền nhỏ giọng gọi ta qua đó, ta thấy nhãn cầu ngươi vẫn luôn nhắm, nhưng giọng nói lại thật sự phát ra từ ngươi, liền đoán ngươi có thể cũng muốn làm hòa, nhưng không thể kéo mặt mũi xuống, cho nên mới như vậy. Ta dựa sát vào gọi ngươi, ngươi không lâu sau liền từ cái cột đó đổ sang, ngủ trong lòng ta."

Giang Chiếu Dạ không chút do dự phủ nhận: "Tuyệt đối không thể nào, ta ngủ ngon lắm."

Diệp Hàn Anh trừng mắt nhìn y, một lúc sau mới nói: "Đúng rồi, nhất định là cái tàn hồn bên cạnh ngươi giả giọng ngươi gọi ta qua đó, hắn giả giọng ngươi, nói muốn cho ta một thứ, thứ này đối với ta rất có lợi, nếu ta nhận, ngươi sẽ lại coi ta là bạn tốt nhất. Nếu không nhận, thì sớm đi đi đừng bao giờ quay lại."

Giang Chiếu Dạ: "Hắn nói như vậy, ngươi đương nhiên không chịu."

"Hắn học giọng ngươi giống đến tám chín phần mười, nếu không lúc đó ta cũng sẽ không không nghi ngờ, chỉ là ta nghĩ, nếu ngươi thật sự có thứ gì tốt, ngươi cứ giữ lại dùng cho mình là được, ta tuyệt đối không cần. Ta từ chối rất lâu, người đó thấy không thể nói thông ta, ngữ khí tức khắc lạnh nhạt xuống, nói với ta, bên ngoài có người đuổi đến, nếu ta muốn sống, thì mau dẫn ngươi đi xa, hắn nói xong lời này, ngươi quả nhiên liền tỉnh lại."

Giang Chiếu Dạ lúc đó lại bị tàn hồn đánh thức, y tỉnh lại liền nhận thấy xung quanh có người đến, vội vàng dập tắt lửa trại, cùng Diệp Hàn Anh chạy về hướng ngược lại.

Lần này hai người lộ dấu vết, quân truy đuổi cũng nhiều hơn, chỉ đánh nhau liền đánh vài trận, trận cuối cùng đã đến đêm khuya, cùng Diệp Hàn Anh hợp sức g**t ch*t vài người, mới có thể yên tâm nghỉ ngơi một lát.

Lần này y không dám ngủ nữa, chỉ dám nhắm mắt đả tọa, Diệp Hàn Anh ở bên cạnh y, khi đả tọa, Huyết Hồn Lão Tổ lại khuyên y trồng tà cốt, sau này sẽ không cần lo lắng những lâu la nhỏ này nữa, y vẫn tìm cớ thoái thác, Lão Tổ rõ ràng không vui, không nói gì nữa.

   

Diệp Hàn Anh nói: "Ngươi vẫn luôn đả tọa, ta sợ còn có quân truy đuổi, liền tỉnh táo chú ý xung quanh, kết quả lúc này... Đột nhiên nghe thấy một số tiếng động nhỏ từ đống xác chết truyền đến, ta nhìn qua, liền thấy trong đống xác chết có một người đang động đậy. Nhớ lại lúc chúng ta giết người hôm nay đều mệt mỏi rã rời, chưa giết sạch cũng không chừng, liền đi qua định bổ thêm một nhát. Không ngờ đến gần hơn, nhìn thấy sắc mặt người đó xanh đen, đầu còn lõm vào một mảng, rõ ràng không thể nào còn sống..."

Giang Chiếu Dạ: "Chắc là quỷ đạo chi thuật của Huyết Hồn Lão Tổ."

Diệp Hàn Anh gật đầu: "Ta lúc đó không biết, chỉ thấy cảnh tượng đó rất quỷ dị, thầm nghĩ dù sao đi nữa, bổ thêm hai nhát, đánh hắn tan nát hoàn toàn, hắn cũng không thể động đậy được nữa, kết quả vừa định ra tay, người đó đột nhiên mở miệng gọi tên ta, kỳ lạ hơn nữa, phát ra là giọng của ngươi... Ta sững sờ một lát, cái xác đó nhân cơ hội phun ra một làn khói đen về phía ta, ta liền ngất đi."

Những chuyện sau đó, hắn không biết, Giang Chiếu Dạ lại biết. Y chỉ đả tọa, chứ không phải hôn mê, nghe thấy tiếng động phía sau, vội vàng mở mắt đứng dậy, lại thấy cái xác đó trên tay cầm một cục xương màu đỏ, nhét vào ngực Diệp Hàn Anh.

"Ta lúc đó ý niệm trong đầu xoay chuyển, lập tức phản ứng lại, tiến lên cười nói, 'Không phải nói là đồ tốt cho ta sao, sao lại cho người khác rồi.' Lão Tổ đó cũng cười, 'Cho ngươi ngươi không muốn, bây giờ ta muốn cho người khác, ngươi lại thèm thuồng rồi.'"

Diệp Hàn Anh không biết chuyện sau khi mình hôn mê, nghe rất kỹ, viết: "Cái tà cốt đó quả nhiên là vấn đề lớn, đúng không?"

Giang Chiếu Dạ lắc đầu: "Tà cốt thì không có vấn đề, chỉ là hắn tự có mưu tính khác. Ta lúc đó biết sự lợi hại của hắn, không dám cứng đối cứng, tiến lên ôm lấy ngươi nói, 'Thứ tốt như vậy, ta đương nhiên là muốn, chỉ là chưa chuẩn bị xong, để hôm khác an toàn rồi nói.' Nhưng lời này ta đã nói với hắn vô số lần, hắn biết ta đang kéo dài thời gian, cũng không chịu tin ta nữa, cố chấp tiến lên muốn tranh giành ngươi với ta. Đến mức này, ta tự nhiên không thể nhường ngươi cho hắn nữa, liền chiến đấu với hắn, lúc này... lại có một quân truy đuổi tìm đến đây, nhận ra ta, lại vừa hay quen biết cái xác bị Huyết Hồn Lão Tổ khống chế, còn tưởng đó là đồng bọn của mình, bất phân lý lẽ, cùng hắn truy đuổi ta, ta mang ngươi, bị đuổi đến một vách đá."

Giang Chiếu Dạ nói đến đây, có chút không nói tiếp được: "Ta đánh nhau ở vách đá, không cẩn thận lỡ tay... đã đẩy ngươi... đẩy ngươi..."

Tóm lại, Diệp Hàn Anh cứ thế rơi xuống Thông Thiên Nhai sâu không thấy đáy, sinh cơ mờ mịt, thậm chí có thể nói là thập tử vô sinh, y tâm thần chấn động lớn, suýt chút nữa cũng rơi theo.

Huyết Hồn Lão Tổ lại kịp thời nắm lấy y, kéo y lên, lợi dụng lúc y bị đả kích nặng nề, cưỡng ép nhét tà cốt vào cơ thể y, sau đó thần hồn của mình cũng chen vào cơ thể Giang Chiếu Dạ, bắt đầu đoạt xá y.

Quá trình đó đau đớn vô cùng, Giang Chiếu Dạ đã không nhớ rõ làm sao chịu đựng được, sự đau đớn về thể xác và tinh thần đều gần như vượt quá giới hạn chịu đựng, ngược lại còn buộc y phải vô cùng tỉnh táo.

"Hắn đoạt xá cuối cùng cũng không thành công, tà cốt lại thuận lợi vào trong cơ thể ta, thực lực của ta tăng vọt, mượn sức mạnh này đánh trọng thương hắn, sau đó xuống vách đá tìm ngươi, dưới vách đá là một con sông lớn đang tan băng, ta không tìm thấy ngươi, liền dọc theo dòng sông tìm xuống, nhưng tìm rất lâu rất lâu, đều không..."

Y sợ Diệp Hàn Anh chìm xuống đáy sông, bị vật gì đó vướng lại không nổi lên được, lại xuống nước tìm, nước tuyết lạnh cắt da cắt thịt, y không màng đến hàn độc của mình, ở dưới nước lại tìm thêm một tháng, nhưng đều không thấy người... Lúc này đã trôi qua gần nửa năm rồi, trong lòng y hiểu rõ, dù cho thật sự ở dưới đáy nước, e rằng lúc này cũng đã mặt mũi toàn phi không thể nhận ra nữa rồi.

Y đành phải một mình rời đi, dọc theo vách đá tuyết phía Bắc, nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, lại vẫn luôn không thể chấp nhận được.

Y đã hại chết Diệp Hàn Anh, y không còn sư đệ nữa.

Y ở Bắc Cảnh chiếm một ngọn núi bắt đầu bế quan, ngày đêm tu luyện, không dám để mình rảnh rỗi một khắc nào.

Tu vi của y tăng vọt, nhưng người lại càng lúc càng không vui.

Sau này tu luyện đến bình cảnh, y buộc phải xuất quan, có lần tình cờ xuống núi mới hỏi thăm được, hóa ra Diệp Hàn Anh đã sớm trở về Thiên Quang Thành, chỉ là hoàn toàn biến thành phế nhân, không thể tu luyện được nữa. Chúng còn nói, đều là Giang Chiếu Dạ ghen tị sư đệ thiên túng anh tài, để tranh giành một cơ duyên, nên mới nhẫn tâm đẩy người ta xuống Tuyết Nhai.

Đáng tiếc cho Diệp Hàn Anh gặp người không tốt, vốn dĩ tiền đồ vô lượng, lại rơi vào kết cục như vậy.

Mà bản thân Diệp Hàn Anh, người đã trở thành phế nhân, không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, từ đó mất tin tức trong giới tu tiên.

Lời tác giả

Được rồi, chuyện của Sư tôn và Tiểu Diệp cuối cùng cũng đã nói rõ hoàn toàn rồi, cũng khá đơn giản... Trước đó không phải cố ý bán quan tử đâu, chỉ là cảm thấy họ không có cơ hội giải thích những chuyện này, cố ý nói ra lại giống như bán thảm.

Ban ngày chắc sẽ có thêm một chương nữa, nhưng mạch truyện sau đó hơi khó, rất sợ mình lại ăn sách, đề nghị nuôi béo để trải nghiệm đọc tốt hơn (chắp tay xin lỗi xin lỗi), hy vọng khi kết thúc mọi người vẫn có thể quay lại TUT.

Bình Luận (0)
Comment