Ánh nắng chói mắt.
Giang Chiếu Dạ bị bịt mắt bằng lụa trắng từ địa lao đi ra, mặc dù vẻ ốm yếu khó che giấu, nhưng dáng người y vẫn thẳng tắp, đã gần như khác một trời một vực so với bộ dạng trong địa lao.
Lan Thận Vi đỡ tay Giang Chiếu Dạ: "Sư tôn, chúng ta bây giờ về Lan Nhân Đảo đi."
Giang Chiếu Dạ nói: "Tiểu Bạch đâu."
Lan Thận Vi: "Tiểu Bạch cũng đang tìm người, chắc chắn sớm muộn gì cũng tìm đến đây."
"Ừm."
Giang Chiếu Dạ gật đầu, cùng hắn tiếp tục đi ra ngoài.
Sương lạnh vừa qua, hoa mai của Ngọc Tái Tuyết còn chưa nở, nhưng trên đỉnh núi xa xa, vẫn phủ một lớp tuyết mỏng, thân núi đen, hoa văn trắng, khe rãnh chằng chịt, lạnh thấu xương. Ngọc của Ngọc Tái Tuyết, hóa ra là mặc ngọc.
Ánh mắt Lan Thận Vi cũng đặt trên đỉnh núi xa xa: "Khi còn nhỏ nhìn đỉnh núi, chỉ thấy cao ngất hùng vĩ, mê hoặc thần hồn, cứ như thể thân núi bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống đè nát ta vậy, lớn lên nhìn mới thấy, thực ra cũng chỉ đến thế thôi." Dùng sức một chút là có thể chạm tới.
Giang Chiếu Dạ: "Chẳng trách ba đứa các ngươi hồi nhỏ, đều không thích chơi ở mặt đối diện với ngọn núi."
Lan Thận Vi bĩu môi: "Ta và Tiểu Bạch sợ lạnh, phải tìm nơi có nắng... Tạ Lương Ngọc thì không sợ, người ở đâu hắn theo đó, chúng ta ngầm nói hắn chỉ biết làm bộ làm tịch trước mặt người, là một kẻ nịnh hót. Giả bộ ngoan ngoãn, thực ra thâm hiểm độc ác, là cáo mặt cười."
Giang Chiếu Dạ không kìm được cười: "Hắn và Tiểu Bạch đều dễ bảo, rất nghe lời, từ nhỏ đến lớn chỉ có ngươi là nghịch ngợm."
Lan Thận Vi "hừ" một tiếng: "Tiểu Bạch là thật lòng nghe lời, còn hắn là làm bộ làm tịch. Trước mặt người thì đối xử tốt với chúng ta, sau lưng căn bản ghét chúng ta đến chết, chỉ mong chúng ta đừng lên núi làm phiền hắn."
Giang Chiếu Dạ khẽ ho, dần chìm vào hồi ức: "Các ngươi hồi nhỏ quả thật thường xuyên cãi nhau, nhưng đó là chuyện khi mới lên núi thôi, lớn lên rồi thì chưa từng cãi nhau, Tạ Lương Ngọc... hắn là đại sư huynh, bình thường luôn nhường nhịn các ngươi một chút."
"Đó không phải là hắn đã học được cách làm bộ làm tịch thôi, thực ra trong lòng, vẫn ghét chúng ta như hồi nhỏ."
Giang Chiếu Dạ không biết nhớ ra điều gì, khẽ bật cười: "Ta nhớ có lần hai đứa các ngươi đánh nhau, làm ta tức giận, hắn lập tức giả vờ đáng thương, nói là lỗi của mình, muốn thay ngươi chịu phạt, ngươi tự nhiên không chịu nhận ân tình này, tự mình vác dao ra ngoài chịu phạt. Kết quả khi chặt cây hoa băng, đến đêm cũng không chặt hết, cuối cùng vẫn là hắn giúp ngươi chặt."
Lan Thận Vi bực bội nói: "Nhưng vốn dĩ là lỗi của hắn, hắn chặt chẳng phải cũng là nên làm sao? Thôi được... miễn cưỡng coi hắn có một chút lương tri, nhưng hắn bây giờ lại cấu kết với Huyết Hồn Lão Tổ, ta và Tiểu Bạch tuyệt đối không chịu nhận hắn làm sư huynh nữa!"
Giang Chiếu Dạ nói: "Được."
Lan Thận Vi thấy y không phản bác mình, cuối cùng cũng vui vẻ: "Ta còn tưởng người sẽ tha thứ cho cái tên khốn kiếp đó, ta sớm đã nhìn hắn không vừa mắt, để hắn đi cùng Huyết Hồn Lão Tổ mà tính toán lẫn nhau, sư môn chúng ta, vĩnh viễn không nhận hắn nữa."
Giang Chiếu Dạ bước xuống bậc thang, đột nhiên nói: "Hôm nay có phải là rằm không?"
Lan Thận Vi: "Vừa nãy Tiêu Lăng Thanh chẳng phải đã nói rồi sao, chính là rằm."
Giang Chiếu Dạ đứng dưới cành mai thon thả, không biết đang nghĩ gì, nửa ngày sau, nắm chặt tay Lan Thận Vi.
"Người sao vậy? Sư tôn."
Giang Chiếu Dạ: "Ngươi có muốn đi gặp hắn không?"
"Ai?"
Giang Chiếu Dạ: "Có lẽ sau hôm nay, ngươi sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, nếu hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, ngươi cũng sẽ vui vẻ như vừa nãy sao?"
Lan Thận Vi không hiểu, trợn tròn mắt: "Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao hắn lại vĩnh viễn biến mất?"
...
Vào đêm.
Trăng như mâm bạc.
Trong hoa sảnh của Ngọc Tái Tuyết, Tạ Lương Ngọc ngồi trước bàn, bên tay là văn thư và một chén trà đã uống hết, ánh mắt hắn không đặt trên văn thư, mà lại thường xuyên ngẩng đầu nhìn về phía trước.
"Ngươi đang nhìn gì? Còn nghĩ đến việc đưa thuốc cho y? Yên tâm, không chết người đâu, cái thứ Tạo Hóa Hoàn này, càng về sau, mới càng thú vị... Còn phía trước thì, chẳng qua chỉ là mấy món khai vị thôi."
Tạ Lương Ngọc từ từ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hồn thể đang lơ lửng bên cạnh, cười nói: "Ta đâu phải lo cho y, chỉ là y đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu một hơi không nhấc lên được, chết trong địa lao, chẳng phải đáng tiếc sao."
Hồn thể "hề hề" cười: "Suy cho cùng, ngươi vẫn muốn đưa thuốc cho y."
Tạ Lương Ngọc nghịch chiếc khuyển chỉ trong tay, giọng có chút tang thương: "Dù sao cuối cùng cũng là chết, còn để ý những thứ này làm gì? Chỉ còn bốn ngày nữa, chúng ta bây giờ nên cẩn thận hết mức, đảm bảo không xảy ra bất kỳ sai sót nào mới đúng."
Hồn thể "hề hề" cười: "Còn bốn ngày nữa, ngươi sẽ rời nhân giới đi quỷ giới rồi, đến lúc đó sẽ là một thế giới khác."
Tạ Lương Ngọc cũng lộ ra một nụ cười: "Còn phải cảm ơn tiền bối đã ra tay giúp đỡ, nếu đến quỷ giới, ta cũng sẽ không quên ân tình hôm nay của lão tổ. Chỉ là lão tổ không có thân xác để dùng, chẳng phải mọi việc đều bất tiện sao? Ta hôm nay đặc biệt chuẩn bị cho lão tổ mấy người để lựa chọn, trẻ trung khỏe mạnh, tướng mạo cũng rất ưa nhìn, ngay cả kinh mạch xương cốt cũng là vạn dặm chọn một, lão tổ không bằng xem xem, có ai hợp mắt không."
Nói đoạn vỗ tay, mấy đệ tử Tuyết Ảnh Xuyên áp giải một hàng người trẻ tuổi tiến lên, đều đã qua luyện khí kỳ, có tư chất tu đạo, nhưng tu vi lại không quá cao, tiện cho hắn đến đoạt xá.
Trên mái nhà bên ngoài hoa sảnh, Lan Thận Vi hạ thấp giọng nói với Giang Chiếu Dạ: "Hắn lo Huyết Hồn Lão Tổ có thể ra tay với mình, trước tiên lấy chuyện này ra để thăm dò hắn, nếu hắn thật sự có ý định đoạt xá, đoạt những người này, tự nhiên tốt hơn đoạt hắn. Đáng thương những người này, lại bị hắn dùng làm pháo hôi."
Giang Chiếu Dạ lắc đầu: "Huyết Hồn Lão Tổ nếu muốn tùy tiện chọn người, đã sớm thành công rồi, cần gì phải giả vờ với hắn. Hắn muốn không chỉ là cái vỏ tốt, còn có tà cốt, hôm nay chọn những người này, bốn ngày sau, tà cốt sẽ là vật trong lòng bàn tay Tạ Lương Ngọc."
Lan Thận Vi cũng gật đầu nói: "Người vừa nãy nói, hôm nay đêm trăng tròn, âm khí tăng mạnh, Huyết Hồn Lão Tổ vì muốn vạn vô nhất thất bốn ngày sau, khả năng lớn nhất là hôm nay sẽ tìm Tạ Lương Ngọc đoạt xá. Bọn chúng một kẻ ôm lòng bất chính, một kẻ đã có phòng bị, hừ, cũng không biết ai cao tay hơn."
Giang Chiếu Dạ không nói gì, chỉ im lặng nhìn xuống.
Trong hoa sảnh, Huyết Hồn Lão Tổ mặt đầy kinh ngạc: "Tiểu hữu đây là làm gì? Ta khi nào nói mình cần thân thể? Ta vừa về quỷ giới, đã có âm khí bồi bổ, tuy là tàn hồn, nhưng cũng tự tại hơn người khác nhiều... Ngươi tại sao lại nghĩ ta cần thân thể?"
Hắn nói đến đây, mặt đột nhiên lộ ra vẻ bừng tỉnh: "Ngươi đang thăm dò ta? Ngươi tin lời Giang Chiếu Dạ nói, lo ta sẽ đoạt xá ngươi, cho nên bây giờ lấy những thứ này ra để thăm dò ta, đúng không?!"
Hắn giận dữ nói: "Cái Giang Chiếu Dạ đó đã hại ngươi thảm thiết, ngươi lại tin y, Lương Ngọc à Lương Ngọc, ngươi coi Huyết Hồn Lão Tổ ta là người thế nào? Ngươi đã không tin lão tổ, hôm nay chúng ta không bằng chia tay, ai đi đường nấy!"
Hắn mặt đầy giận dữ, đạp cửa mà đi, Tạ Lương Ngọc vội vàng đuổi theo: "Tiền bối, tại hạ không phải ý đó. Tại hạ chỉ là thương người vất vả, ngày ngày phải dựa vào Tinh Hồn Thảo để mạnh mẽ hồn lực, nếu sớm biết đến quỷ giới liền không giới hạn, tự nhiên sẽ không lo bò trắng răng làm ra chuyện hôm nay. Tiền bối tha thứ cho tại hạ nhất thời hồ đồ, suy nghĩ không chu toàn."
Lão tổ vẫn chỉ lướt ra ngoài: "Tiểu hữu không cần nói nhiều, đạo bất đồng, bất tương vi mưu, lão tổ cả đời ghét nhất bị người khác nghi ngờ. Ta đối xử với ngươi chưa từng có tư tâm, không ngờ lại bị ngươi nghi ngờ như vậy, ta cần gì phải đến đây!"
Hai người một người đi ra ngoài, một người đuổi theo sau, Giang Chiếu Dạ cùng Lan Thận Vi nhìn nhau một cái, đi theo, đi mãi đến lưng chừng núi, Huyết Hồn Lão Tổ vẫn không chịu dừng lại.
Tạ Lương Ngọc đi quỷ giới còn cần Huyết Hồn Lão Tổ chỉ đường, làm sao có thể để hắn rời đi như vậy, một đường ở phía sau lớn tiếng gọi hắn, từng tiếng giải thích, chân thành vô cùng, Huyết Hồn Lão Tổ dường như cũng có chút bị thuyết phục, cuối cùng cũng chịu quay đầu nói: "Chúng ta đều là những người đã chịu khổ trên người Giang Chiếu Dạ, không ngờ y ba câu hai lời, vẫn có thể lừa được ngươi! Chúng ta vốn dĩ là đồng minh để đối phó Giang Chiếu Dạ mà hình thành, ngươi đã tin y, thì đi tìm y là được rồi, tìm lão tổ ta làm gì?"
"Ta tin ai cũng sẽ không tin y nữa." Tạ Lương Ngọc cười khổ, "Những gì ta vừa làm, thật sự chỉ là vì lão tổ mà suy nghĩ, hoàn toàn không có chút tư tâm nào, lão tổ nếu thấy lạ, muốn ta bồi thường thế nào cũng được. Chúng ta kết minh đến nay, còn thân hơn sư đồ, cần gì phải nội đấu vì một chút chuyện nhỏ nhặt."
Huyết Hồn Lão Tổ hừ một tiếng: "Dù sao tà cốt ở trong địa lao của ngươi, lão già này đã vô dụng rồi, ngươi ngọt ngào, không bằng đem đi dỗ sư tôn của ngươi."
"Những gì ta nói đều là lời từ tận đáy lòng, còn về Giang Chiếu Dạ, chúng ta quan tâm cũng chỉ có tà cốt trên người y, làm sao có thể sánh ngang với lão tổ được."
Một đường theo đến đây Lan Thận Vi thật sự không chịu nổi nữa, cầm roi nhảy ra ngoài: "Này, Tạ Lương Ngọc, ngươi quả nhiên lớn rồi cũng không thay đổi, vẫn là một kẻ chó săn, nịnh hót, lang tâm cẩu phế!"
Huyết Hồn Lão Tổ lông mày dựng ngược: "Người này là ai, các ngươi hợp sức mai phục ta sao?"
Tạ Lương Ngọc nén lông mày: "Lan Thận Vi, ở đây có chuyện gì của ngươi?"
Lan Thận Vi không để ý đến hắn, quay đầu nhìn về phía Huyết Hồn Lão Tổ, suy nghĩ một thoáng, chợt cười, ánh mắt lóe sáng: "Lão già, ta là sư đệ hắn, hắn là sư huynh ta, ngươi nói ta là ai? Sư huynh đệ chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình sâu ý nồng, huynh hữu đệ cung, hôm nay ta ở đây, chính là hợp sức mai phục lão già râu quỷ ngươi! Ngươi biết điều, thì ngoan ngoãn nhận thua đi, kẻo động tay động chân, khiến ngươi phải chịu khổ."
Huyết Hồn Lão Tổ thấy hắn vừa ra đã chửi người, làm sao có thể bị hai câu ly gián này lừa được, nhìn về phía Tạ Lương Ngọc nói: "Lời hắn nói đều là thật sao?"
"Hồ ngôn loạn ngữ!"
"Được, nếu đã như vậy, ngươi trước hết hãy bắt hắn cho ta, rồi hẵng nói chuyện của chúng ta."
Lan Thận Vi nhìn về phía Tạ Lương Ngọc, quả nhiên trong mắt đối phương lóe lên một tia ác khí, hắn cũng không sợ, vung roi: "Thật sự muốn vì hắn mà ra tay với ta sao? Được, ta cũng đã sớm muốn đánh một trận với ngươi rồi!"
...
Sau một tuần trà, Lan Thận Vi bị trói trên mặt đất.
Tạ Lương Ngọc đối đầu với hắn, tuy thắng, nhưng cũng đại thương nguyên khí, không kìm được nói với hắn: "Chỉ biết thêm chuyện."
Lan Thận Vi không phục nói: "Dù mấy chục năm nay ngươi tiến bộ hơn, nhưng ngươi không màng tình cũ, cấu kết với lão già thúi này, quay lưng hại sư tôn sư đệ của mình, sư môn chúng ta, cũng coi thường ngươi!"
Tạ Lương Ngọc tìm một chiếc khăn tay, nhét vào miệng hắn: "Ầm ĩ."
Hắn vừa quay người, vừa lấy một chiếc khăn khác lau tay: "Lão tổ bây giờ đã hài lòng chưa?"
Huyết Hồn Lão Tổ nói: "Hắn mắng ngươi như vậy, ngươi cũng không tức giận, thật là dưỡng tốt. Đáng tiếc lão tổ ta không được, lão tổ ăn miếng trả miếng, hắn cứ lão già thối này lão già thối kia, lão tổ nghe vào tai, khó chịu lắm."
Tạ Lương Ngọc: "Người này tính khí nóng nảy, thường xuyên ăn nói hàm hồ, trong giới tu hành, sớm đã không ai nhìn hắn quen rồi, không phải riêng gì vô lễ với lão tổ đâu."
Huyết Hồn Lão Tổ nói: "Nhưng lão tổ không muốn nghe, Lương Ngọc, thay ta giết hắn đi."
Tạ Lương Ngọc dừng động tác lau tay, dừng lại một chút, cười nói: "Giết có lẽ quá dễ dàng, người này từ nhỏ đã đối đầu với ta, ta cũng ghét hắn. Không bằng đưa về, nhốt cùng Giang Chiếu Dạ, để hắn nếm trải những đau khổ mà y đã chịu."
Huyết Hồn Lão Tổ hài lòng gật đầu: "Ngươi làm việc rất có phong thái của lão tổ, ta rất thích, đáng tiếc, ta không gặp ngươi sớm hơn."
Tạ Lương Ngọc cất khăn tay cười: "Bây giờ cũng không muộn."
Huyết Hồn Lão Tổ chợt nói: "Vừa nãy ta thấy cái tiểu tử này đánh vào huyệt Châm Vĩ của ngươi một cái, ra tay rất độc, e rằng có huyền cơ bên trong, ngươi thử vận khí xem, có thấy ngực ẩn đau không?"
Tạ Lương Ngọc vô thanh vô tức vận chuyển linh khí, quả nhiên nhận thấy, linh lực không biết vì sao, lại không thể vận lên được. Vừa nãy trong giao đấu hắn đã lờ mờ có cảm giác, không ngờ bây giờ càng nghiêm trọng hơn, nhất thời không biết là Lan Thận Vi đã động tay động chân, hay là cái gì khác.
Hắn dù không nói gì, Huyết Hồn Lão Tổ nhìn sắc mặt hắn cũng nhìn ra được, thở dài nói: "Sư đệ của ngươi, ra tay thật độc ác, đòn đó của hắn, e rằng đã kết hợp với một mật pháp nào đó, muốn khiến ngươi dần dần tiêu hao linh lực, may mà lão tổ năm đó từng nghe nói về phép này, biết cách phá giải, ngươi tiến lên, ta giúp ngươi thử xem sao."
Tạ Lương Ngọc bán tín bán nghi, nhưng nhận thấy linh lực quả thật dần biến mất, trong lòng nói không hoảng sợ thì là giả. Lan Thận Vi đã hoàn toàn ngả về phía Giang Chiếu Dạ, nếu hắn nghe theo chỉ dẫn của y mà ra tay, nói không chừng thật sự sẽ động tay chân gì đó với hắn.
Huyết Hồn Lão Tổ mặt đầy quan tâm, vẫy tay với hắn nói: "Đừng hoảng sợ, ngươi yên tâm, có lão tổ ở đây, Giang Chiếu Dạ sao có thể làm tổn thương ngươi được? Mau mau lên đây, muộn rồi e rằng không kịp nữa."
Hắn tuy dung mạo xấu xí, nhưng cái vẻ ôn tồn nhỏ nhẹ, quan tâm yêu thương này, lại vô cùng giống Giang Chiếu Dạ trăm năm trước, Tạ Lương Ngọc từ từ tiến lên, đi đến trước mặt hắn.
Huyết Hồn Lão Tổ duỗi tay nói: "Ôi, y ra tay cũng thật sự không để đường lui, e rằng thật sự muốn hủy hoại ngươi. Ta chỉ có thể từ huyệt ấn đường của ngươi bắt đầu, đi qua bách hội, phong phủ, thần đình, thượng tinh, thử điều trị cho ngươi một phen."
Thật sao?
Trong đầu Tạ Lương Ngọc lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng chính khoảnh khắc hắn mất thần này, ngón tay đối phương đã ấn vào, rồi cả bàn tay chui vào cơ thể hắn.
Lão vẫn muốn đoạt xá!
Hắn chỉ cảm thấy đầu đau nhức dữ dội, sau đó là cảm giác bị đè nén nặng nề, dường như có thứ gì đó đang muốn chui vào đầu hắn, ép linh hồn hắn ra ngoài.
Hắn nhận ra mình bị lừa, lập tức chống cự, tuyệt đối không để đối phương toại nguyện, nhưng xét về hồn lực, hắn không bằng Huyết Hồn Lão Tổ, nhưng ý chí của hắn kiên định, đối phương nhất thời cũng không thể thành công.
Huyết Hồn Lão Tổ thấy hắn khó chơi như vậy, cười nói: "Ngươi và sư tôn tốt của ngươi năm đó đều mạnh như nhau, không hổ là sư đồ... Nhưng ta đã thua một lần, tự nhiên sẽ không thua lần thứ hai."
Tạ Lương Ngọc quả nhiên phản ứng lại: "Vậy ra lời y nói đều là thật, chuyện năm đó, đều là do ngươi làm?!"
"Không sai, chính là do lão tổ làm. Hắc hắc hắc hắc, năm đó ta ném các ngươi vào Luyện Ngục Trì, sư tôn của các ngươi vội đến phát điên rồi... Thú vị, thật thú vị. Bây giờ ngươi và ta cùng nhau quay lại giết y, chứng tỏ lão tổ ta cao tay hơn một bậc."
Tạ Lương Ngọc dưới sự chấn động lớn, lập tức lại bị hắn chui vào thêm vài phần, hắn đã nhận ra ý đồ của đối phương, nghiến răng nói: "Hèn hạ, dơ bẩn, vô sỉ!"
"Khen hay, lão tổ thích nghe!" Lão tổ cười lớn, "Nhưng ngươi so với lão tổ, cũng không hề thua kém. Người ra tay với sư tôn của ngươi, chẳng phải vẫn luôn là ngươi sao?"
Tạ Lương Ngọc đã không muốn nghe những thứ này nữa, chỉ muốn đẩy đối phương ra ngoài trước đã, nhưng Huyết Hồn Lão Tổ biết điều này có thể khiến hắn hoảng loạn, từng cái một đếm xuống nói:
"Ngươi bẻ gãy xương tay của y, hóa giải linh lực của y, để tà túy ngày ngày hút máu tươi trên người y, còn dùng Tạo Hóa Hoàn để y vĩnh viễn chịu giày vò...
Ngươi nhốt y trong địa lao chịu hàn độc, hại y mù mắt, thân thể hủy hoại, tâm như tro tàn, nằm trong địa lao như một vũng bùn, rồi bị những kẻ hèn hạ đó sỉ nhục. Ngươi ghét y không còn vẻ quang phong tề nguyệt, thảm hại ghê tởm. Nhưng những thứ đó chẳng phải đều do ngươi gây ra sao?
Y không làm gì xấu xa, cả đời lại như cây bồ công anh phiêu bạt, người thân chết, tiền bối hãm hại, sư môn trục xuất, người yêu chia ly, cuối cùng đệ tử đã hết lòng dạy dỗ cũng không tin y, ngươi lúc đó nếu chịu tin y thêm một phần, cũng sẽ không mắc bẫy của ta, sẽ không có ngày hôm nay.
Ngươi làm đủ chuyện xấu xa, còn chống cự cái gì? Không bằng chết đi để kết thúc tội nghiệt của mình, nếu sống sót, ngươi lấy mặt mũi nào mà gặp lại sư tôn của ngươi?"
Tạ Lương Ngọc phát điên như thể kêu lên: "Không được nói nữa, không được!!!"
Nhưng linh hồn hắn đã mềm nhũn, dường như cũng đang gào khóc, Huyết Hồn Lão Tổ thỏa mãn tiếp tục chiếm giữ thân thể hắn, té nước theo mưa cười lớn:
"Ngươi không nghe, ta cứ muốn nói, ngươi miệng nói báo thù, thực ra chẳng phải vẫn muốn thỏa mãn chút tâm tư đó của mình sao? Ngươi còn nói lão tổ ô uế, lão tổ xấu xa cũng xấu xa một cách thẳng thắn, ngươi làm việc, e rằng còn ô uế hơn lão tổ vài phần. Ngươi cuối cùng hận y như vậy, chỉ vì y làm tổn thương ngươi, hay vì y không yêu ngươi? Ngươi yêu sư tôn của ngươi, lại không dám thừa nhận, không có được y, thì muốn hủy hoại y. Y đau khổ như vậy, ngươi có phải rất vui không?"
"Không." Tạ Lương Ngọc khóc lắc đầu nói, "Ta không vui, ta không muốn y đau khổ."
"Vậy ngươi yêu y sao?"
Tạ Lương Ngọc im lặng.
Hắn không thể nói ra chữ "không".
Cho nên hắn làm những chuyện này, nào phải vì báo thù? Hắn vẫn luôn hành hạ y như vậy, chỉ là mượn danh báo thù, để trút giận nỗi lòng yêu mà không có được của mình.
Một người sao có thể yêu sư phụ của mình chứ, Thiên Đạo không dung. Nhưng kể từ ngày đó, hắn được Giang Chiếu Dạ đưa lên Ngọc Tái Tuyết, tình cảm này liền không kiểm soát mà nảy mầm.
Lúc đó hắn rõ ràng là tuổi còn nhỏ chẳng hiểu gì, nhưng Thương Hạo đã dạy hắn, hắn lờ mờ nhìn thấy thế giới của người lớn, hiểu được thứ tình cảm mông lung, không nơi nào có thể an trú, sau khi gặp Giang Chiếu Dạ, tình cảm này cuối cùng cũng có chỗ dung thân.
Hắn cảm thấy mình ô uế, ghê tởm, sư tôn đối xử với hắn tốt như vậy, hắn lại luôn nảy sinh những ý nghĩ không nên có. Tiểu Bạch và Lan Thận Vi thì không, ánh mắt của bọn họ thẳng thắn trong trẻo, chỉ có ánh mắt của hắn là đậm đặc, đen tối, chứa đầy khát vọng và những tâm tư không thể tiết lộ.
... Hắn rất muốn, rất muốn sư tôn.
Ban đầu, hắn còn có thể mượn danh nghĩa tình sư đồ để tự lừa dối mình, thích cũng không sao, chỉ là tình cảm sư đồ thôi, sư tôn cũng thích hắn. Nhưng sau Luyện Ngục Trì, ảo ảnh liền tan vỡ, chỉ là hắn đơn phương, tình sư đồ là giả, tình cảm của hắn cũng hoàn toàn đặt nhầm chỗ, hắn liền hoàn toàn phát điên.
Hắn bắt đầu điên cuồng hận y, nghiến răng nghiến lợi, hận thấu xương tủy, nằm mơ cũng muốn bắt y về báo thù, cho y nếm trải những đau khổ mình đã chịu. Nhưng nỗi đau thể xác có thể sao chép, nỗi đau tinh thần, hắn lại vĩnh viễn không thể trả thù được. Cho nên hắn nghĩ, hắn phải hành hạ y gấp ngàn lần, vạn lần, mới có thể cảm nhận được một phần vạn nỗi đau của mình...
Mỗi lần nghĩ như vậy, một góc khuất bí ẩn trong lòng lại suy tính, nếu sư tôn phế rồi, không còn gì cả, không cử động được nữa, có phải, sẽ chỉ thuộc về hắn thôi.
Hắn có thể giữ y bên cạnh, để y mọi chuyện đều nghe lời mình, hắn có thể đối xử tốt với y, yêu thương y, không chấp hiềm khích cũ, lấy đức báo oán, chỉ cần không để y đi được, chỉ có thể dựa dẫm vào mình thôi...
Hắn vốn định như vậy, cho đến khi ở trong hang động, phát hiện y vì cái chết của Diệp Hàn Anh mà đau đứt ruột gan, lý trí của hắn cũng theo đó mà đứt.
Sư tôn thích người khác, sư tôn không thích hắn.
Hắn chưa bao giờ được sư tôn yêu thích, dù có ép y ở lại, y cũng chỉ sẽ tâm như tro tàn, sẽ không nhìn hắn thêm một cái.
Hắn còn làm nhiều chuyện hoang đường như vậy, sư tôn từng đối xử tốt với hắn như vậy, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Hắn hoàn toàn từ bỏ chống cự. Huyết Hồn Lão Tổ nói đúng, hắn không còn mặt mũi nào để sống trên đời này.
Đột nhiên, phía trước có tiếng nói quen thuộc truyền đến.
"Lương Ngọc."
Tạ Lương Ngọc ngẩng đầu, sau bụi cỏ, một bóng người trắng đi ra.
Mắt Giang Chiếu Dạ đã lành, Tạo Hóa Hoàn cũng mất tác dụng, y tuy không có biểu cảm gì, nhưng cũng giống hệt như trước đây.
Là... bộ dạng của một trăm năm trước.
Hắn tham lam nhìn Giang Chiếu Dạ trong bộ dạng này, tốt quá, sư tôn vẫn còn đó, sư tôn đã trở về... Nhưng mà, hắn đã không còn mặt mũi nào để gọi ra hai chữ "sư tôn" nữa rồi.
Y nhìn Tạ Lương Ngọc nửa ngày, dường như cũng không biết nói gì.
Nếu y có thể nghĩ ra điều gì để nói, có lẽ đã ra ngoài sớm hơn rồi.
Rất lâu sau, y mới nói: "Hãy sống sót đi, coi như là... vì ta..."
Y tiến lên tháo dây trói trên người Lan Thận Vi, nói nhỏ gì đó với hắn, Lan Thận Vi tiến lên, không biết đã làm gì giữa ấn đường của hắn, Huyết Hồn Lão Tổ nhanh chóng bật ra, lão vừa ra liền muốn chạy trốn, Lan Thận Vi đã có chuẩn bị, dùng roi cuốn lão lại, dùng sức bóp một cái, nghiền nát đối phương.
Mọi chuyện kết thúc, linh hồn Tạ Lương Ngọc trở về thể xác, nhìn lại mọi thứ trước mắt, gần như đều giống như giấc mơ.
Lan Thận Vi không nhìn hắn nhiều, chỉ nhìn về phía Giang Chiếu Dạ: "Chúng ta đi thôi, sư tôn."
Giang Chiếu Dạ: "Ừm."
Hai người đi xuống núi, Tạ Lương Ngọc đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, đuổi theo: "Sư..."
Lan Thận Vi trợn tròn mắt phượng: "Đừng gọi như vậy, sư môn chúng ta, sau này không có người như ngươi nữa."
Tạ Lương Ngọc trong lòng chua xót, gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn tham lam nhìn Giang Chiếu Dạ, không kìm được lại gọi: "Sư tôn, con..." Con biết lỗi rồi.
Giang Chiếu Dạ nói: "Chuyện cũ hãy xóa bỏ đi. Sau này chúng ta coi như... không còn là sư đồ nữa."
Trăng sáng giữa trời, gió mát hiu hiu, từng cây cỏ của Ngọc Tái Tuyết rõ ràng vô cùng, Tạ Lương Ngọc đờ đẫn nhìn con đường xuống núi, một bóng đỏ một bóng trắng song song, rất nhanh biến mất vào sâu trong cây cỏ.
【Lời tác giả】
Đã không dám nói sẽ tiếp tục cập nhật vào ngày mai nữa rồi nhưng ngày mai vẫn sẽ cố gắng cập nhật (:з)∠)
【Lời Yeekies】
Ngược Tạ Lương Ngọc chưa đủ hả giận arghhhh
1