Vai Ác Vạn Nhân Mê Hôm Nay Lại Ooc Sao?

Chương 121

“Chúc một ngày tốt lành, bác sĩ Kawakami.” Yukimura Seiichi chủ động chào hỏi trước, giọng nói ôn hòa dễ nghe chậm rãi vang lên ở đầu dây bên kia.

“Ngày an...” Phó Trăn Hồng lười biếng đáp lại. Vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng hắn còn hơi khàn nhẹ, giọng nói vốn đã trầm ấm nay nhờ sự lơ đãng, nhàn nhạt như cuộn lụa mỏng đó mà tăng thêm vài phần quyến rũ.

Ở đầu dây bên kia, Yukimura Seiichi kề màn hình điện thoại sát tai liền đỏ vành tai, thiếu niên tóc tím mím môi, mất khoảng hai giây mới nói ra mục đích của mình: “Bác sĩ Kawakami, ngày mai ta phải xuất viện rồi, hôm nay có thể mời bác sĩ làm mẫu vẽ tranh cho ta không?” Giọng thiếu niên mang theo sự mong đợi rõ ràng.

“Có thể.” Phó Trăn Hồng dự định một tuần nữa mới về lại Tokyo, mấy ngày này hắn không có việc gì cần làm, đối với lời mời của Yukimura Seiichi, tự nhiên sẽ không từ chối. Huống hồ, việc làm mẫu vẽ tranh này là chuyện hắn đã hứa với đối phương từ trước.

Câu trả lời của Phó Trăn Hồng khiến trên mặt Yukimura Seiichi hiện lên nụ cười tươi tắn nhạt màu, “Vậy bây giờ ta sẽ chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh trước, bác sĩ Kawakami, lát nữa gặp.”

“Ừ.”

Sau khi cúp điện thoại, ý cười trên khóe môi Yukimura Seiichi lại lan rộng thêm vài phần, cậu cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, khẽ rũ mi mắt nhìn về phía những đóa cúc non nở rộ dưới ánh mặt trời chói chang nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của cậu. Trong đôi mắt như được gột rửa bằng dòng suối róc rách đó thoáng qua một nét rực rỡ, lung linh.

Trong đầu Yukimura Seiichi vô thức hiện lên khuôn mặt bác sĩ Kawakami, bên tai phảng phất lại văng vẳng giọng đối phương dùng ngón tay thon dài trắng nõn khẽ gõ lên bìa sách, chậm rãi ngâm thơ tình của Verlaine bên tai cậu.

“Người trong lòng...” Yukimura Seiichi khẽ thì thầm bốn chữ này, nhiệt độ vừa mới giảm xuống bên tai lại có dấu hiệu nóng lên.

Bên kia, Phó Trăn Hồng sau khi cúp điện thoại, rửa mặt đánh răng xong vừa định thay quần áo, chuông cửa đúng lúc này vang lên. Tiếng chuông cửa vang lên có tiết tấu ba lần, là cách thức viếng thăm rất lịch sự.

Phó Trăn Hồng dừng lại, cầm quần áo ném lên giường, sau đó không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng mở cửa.

Ngoài cửa đứng một thanh niên mảnh khảnh tóc màu trà trắng, dường như vì ngại ngùng, hai chân thanh niên khép lại đứng, hai tay nắm vào nhau đặt trước người, vẻ ngoài quy củ lại câu nệ. Nhìn Phó Trăn Hồng chỉ mặc độc chiếc áo choàng tắm, khuôn mặt thanh tú của thanh niên lập tức đỏ bừng, mở môi lắp bắp chào: “Bác... Bác sĩ Kawakami... Chào ngài.”

Phó Trăn Hồng nhướng mày, không nói gì. Điều này ngay lập tức khiến thanh niên càng thêm căng thẳng, thậm chí trở nên luống cuống tay chân: “Tôi... Cái đó...”

Lời nói lắp bắp của thanh niên còn chưa dứt, thì một người đàn ông cao gầy mặc áo gió đột nhiên nhảy ra từ phía sau hắn.

“Bác sĩ Kawakami, vừa thấy ngươi, ta liền biết hôm nay là một ngày thoải mái, tươi mới, sáng sủa và tràn đầy tinh thần ~”

Dazai Osamu cười tủm tỉm giơ tay lên, làm động tác chào hỏi với Phó Trăn Hồng. Phó Trăn Hồng vẫn không nói gì, mà dựa vào khung cửa, thong dong nhìn vị “dây cột lãng phí trang bị” nào đó đang tươi cười rạng rỡ.

Là người được viếng thăm nhưng lại im lặng không nói, không khí trở nên có chút quái dị. Nakajima Atsushi nuốt nước miếng, trong bầu không khí xấu hổ như vậy lập tức có một loại xúc động muốn chạy trốn ngay lập tức. Rõ ràng hôm nay họ có nhiệm vụ phải làm, kết quả tiên sinh Dazai trên đường đi làm nhiệm vụ, đầu tiên là gặp một phụ nữ xinh đẹp rồi mời đối phương cùng tự sát đôi, kết quả bị đối phương mắng té tát một câu đồ thần kinh, tiên sinh Dazai tự xưng bị tổn thương tình cảm rồi đi mãi đi mãi liền đi tới chỗ này.

Quả nhiên kiểu viếng thăm không mời mà đến tùy tiện này sẽ khiến bác sĩ Kawakami cảm thấy bối rối và không vui. Nghĩ như vậy, Nakajima Atsushi càng cảm thấy xấu hổ.

Nhưng lúc này, một bàn tay lại trực tiếp lướt qua đỉnh đầu Nakajima Atsushi, là Dazai Osamu cầm một bó hoa hồng đỏ đưa tới trước mặt Phó Trăn Hồng: “Hoa hồng đỏ, tình yêu nồng cháy, giống như tình cảm của ta dành cho bác sĩ Kawakami vậy.”

Nakajima Atsushi đã không còn sức để thắc mắc rốt cuộc tiên sinh Dazai moi đâu ra bó hoa như vậy, cậu khẽ nhúc nhích chân, giải thoát đỉnh đầu mình khỏi cánh tay Dazai Osamu. Ánh mắt Phó Trăn Hồng chuyển từ mặt Dazai Osamu sang bó hoa hồng hắn đang cầm, trên cánh hoa đỏ tươi còn đọng những giọt nước long lanh, hương thơm đậm đà tỏa ra từ nh** h**, dưới ánh nắng chiếu rọi lộ ra một vẻ đẹp kiều diễm ướt át.

Phó Trăn Hồng nhìn vài giây, ngay lúc Nakajima Atsushi cho rằng bác sĩ Kawakami sẽ không nhận, Phó Trăn Hồng vươn tay nhận lấy bó hoa hồng từ tay Dazai Osamu. Phó Trăn Hồng rũ mi mắt nhẹ nhàng ngửi mùi hoa, màu đỏ hoa hồng rực rỡ tôn lên làn da tinh tế, mịn màng của Phó Trăn Hồng, dưới ánh sáng màu ấm toát lên vẻ trong suốt.

Ngay cả đóa hoa hồng đỏ rực rỡ chói mắt nhất này cũng không bằng được một nửa vẻ đẹp của người này. Trên người bác sĩ Kawakami có một loại vẻ đẹp cực kỳ phô trương. Nồng nàn, diễm lệ, câu hồn đoạt phách. Nakajima Atsushi nhìn sững sờ, trái tim đập thình thịch thình thịch cực nhanh.

“Hoa hồng được hái dưới tia nắng mặt trời đầu tiên vào sáng sớm.” Phó Trăn Hồng khẽ nhếch đuôi mắt, khóe môi kéo ra một độ cong nhạt, nốt lệ chí dưới mắt trái cũng theo nụ cười lan tỏa này mà càng thêm quyến rũ.

Dazai Osamu lập tức khoa trương ôm ngực, “A lặc lặc, khoảnh khắc bác sĩ Kawakami cười đã đánh trúng trái tim ta rồi.” Nakajima Atsushi hiếm hoi đồng tình gật đầu, đỏ mặt không dám nhìn Phó Trăn Hồng nữa.

“Bác sĩ Kawakami, mời chúng ta vào nhà ngồi đi, khát nước muốn uống nước,” Dazai Osamu nói mà không hề khách sáo, giọng nói mềm mại như đang làm nũng: “Ưm— dù là nể tình bó hoa tươi này đi.”

Phó Trăn Hồng “chậc” một tiếng, “Vào đi.”

“Làm... làm phiền.” Nakajima Atsushi vô cùng lịch sự cúi chào Phó Trăn Hồng.

So với sự căng thẳng và câu nệ của Nakajima Atsushi, Dazai Osamu lại như đang vào nhà mình, tự nhiên và nhàn nhã.

“Nước ở đằng kia, tự mình rót đi.” Phó Trăn Hồng nói xong, đặt bó hoa hồng lên bàn trà, sau đó lập tức đi vào phòng.

Nakajima Atsushi thành thật ngồi trên ghế sofa, cả người ngoan ngoãn không tả xiết. Dazai Osamu rót hai chén nước, đưa một ly cho Nakajima Atsushi.

Nakajima Atsushi nhận lấy nước uống một ngụm, sau đó hỏi: “Tiên sinh Dazai, chúng ta uống nước xong là đi luôn sao?”

Dazai Osamu không trả lời ngay, hắn đặt chén nước còn lại lên bàn trà, nằm ngửa trên chiếc ghế sofa mềm mại rồi mới chậm rãi nói: “Atsushi-kun, ta đã hoàn toàn bị chiếc sofa mà bác sĩ Kawakami từng ngồi này phong ấn rồi.”

Khóe miệng Nakajima Atsushi khẽ giật: “Tiên sinh Dazai, vậy nhiệm vụ làm sao bây giờ? Cách thời gian hẹn với người ủy thác chỉ còn một giờ thôi.”

Dazai Osamu lười biếng ngáp một cái, nâng mi mắt lên, nói: “Nhiệm vụ thì, ta tin rằng dù chỉ có một mình Atsushi-kun cũng có thể hoàn thành rất xuất sắc.”

Tóm lại, Dazai Osamu lại muốn trốn nhiệm vụ hôm nay của Công ty Thám tử Vũ trang, phủi tay ném nó cho Nakajima Atsushi. Thanh niên tóc màu trà trắng lúc này cuối cùng đã hiểu, vì sao tiên sinh Kunikida nghiêm túc, cẩn trọng thường ngày, chỉ cần làm cộng sự với tiên sinh Dazai là tính cách sẽ trở nên nóng nảy và dễ nổi giận bất thường.

Kiểu trốn nhiệm vụ trắng trợn táo bạo như vậy, e rằng cả Công ty Thám tử Vũ trang, cũng chỉ có tiên sinh Dazai mới dám làm! Nakajima Atsushi ôm ly nước, thầm rủa.

May mà nhiệm vụ hôm nay cũng không quá quan trọng, một mình cậu cũng quả thật đủ để hoàn thành.

Nghĩ vậy, Nakajima Atsushi uống hết nước một hơi, đứng dậy nói với Dazai Osamu: “Tiên sinh Dazai, vậy tôi xin đi trước, xin giúp tôi cáo biệt với bác sĩ Kawakami.”

Dazai Osamu vẫy tay: “Cố lên nha, Atsushi-kun.”

Nakajima Atsushi gật đầu, nhìn thoáng qua hướng cửa phòng, bác sĩ Kawakami chắc là đang thay quần áo, mặt cậu có chút đỏ, dừng một chút, mới bước chân đi ra ngoài.

Nakajima Atsushi vừa rời đi chưa được vài giây, trong phòng khách liền vang lên tiếng báo rung từ điện thoại di động.

Là điện thoại của Phó Trăn Hồng, hắn tiện tay lấy ra từ trong phòng khi đi rửa mặt đánh răng. Dazai Osamu không đứng dậy, mà dùng tay s* s**ng trên ghế sofa, rất nhanh đã tìm thấy chiếc điện thoại đang rung. Màn hình cuộc gọi đến không ghi chú tên bất kỳ ai, Dazai Osamu liếc nhìn dãy số quen thuộc này, quyết đoán nhấn cắt đứt.

Hai giây sau, cuộc gọi bị cắt lại một lần nữa gọi tới. Dazai Osamu vẫn vô cùng quyết đoán nhấn nút từ chối. Như thể đang so gan với Dazai Osamu, đầu dây bên kia dai dẳng gọi lại.

Dazai Osamu híp mắt, lần này, không cắt đứt nữa, mà nhấn nút nghe. Người ở đầu dây bên kia hiển nhiên đang ở trạng thái vô cùng vội vàng, vừa thấy điện thoại được kết nối, liền vội vàng nói trước: “Bác sĩ Kawakami, ta là Chuuya Nakahara, tối hôm qua ta...”

“A lặc, là con sên Chuuya ngươi đó nha,” Dazai Osamu lên tiếng cắt ngang Chuuya Nakahara, trong giọng nói nhàn nhạt mang theo một tia hài hước và ý tứ sâu xa.

“Hả? Tên khốn Dazai?” Chuuya Nakahara lập tức nổi điên, gầm lên ở đầu dây bên kia: “Sao ngươi lại cầm điện thoại của bác sĩ Kawakami!”

Dazai Osamu đưa điện thoại ra xa một chút, hắn nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, khóe môi cong lên, không nhanh không chậm nói: “Đương nhiên là vì ta ngủ chung với bác sĩ Kawakami, hắn hiện tại đang thay quần áo đó.”

Chuuya Nakahara ở đầu dây bên kia nghe vậy, lập tức im bặt. Độ cong khóe môi Dazai Osamu lại nhếch lên một chút, giọng điệu vui vẻ nói: “Đúng rồi, chuyện tối qua giải quyết nhanh vậy sao?”

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến chuyện này, thứ đáp lại Dazai Osamu là tiếng gầm giận dữ của Chuuya Nakahara còn bạo tàn hơn cả lúc nãy: “A a a a đi chết đi tên khốn cá thu, chuyện tối qua ta và ngươi không đội trời chung! Còn có chuyện nhà xe nữa! Ta muốn...”

“Này— con sên,” Dazai Osamu lại một lần cắt ngang Chuuya Nakahara, “Cứ liên tục gọi điện cho bác sĩ Kawakami, nếu là muốn tỏ tình, ta sẽ không để bác sĩ Kawakami nghe— thấy— — đâu.”

Những chữ cuối cùng Dazai Osamu kéo dài giọng, cố ý dùng cách nói nhấn mạnh từng chữ, trông cực kỳ muốn ăn đòn.

“Hôm nay cả ngày ta sẽ hẹn hò cùng bác sĩ Kawakami, còn ngươi, con sên ngươi, thì đừng đến quấy rầy.”

“Bởi vì người làm phiền cuộc hẹn của người khác, thì dù đi trên đường bằng phẳng cũng sẽ bị rơi xuống nắp cống đâu.” Dazai Osamu nguyền rủa vô cùng khắc nghiệt, hoàn toàn không ý thức được loạt hành vi tối qua của chính mình mới là kẻ quấy rầy thực sự. Hắn nói xong câu đó, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại, hai tay đan vào nhau gối sau đầu, nằm trên chiếc ghế sofa mềm mại vui vẻ ngân nga hát.

Sau mười mấy giây, thấy Phó Trăn Hồng vẫn chưa thay quần áo ra, rảnh rỗi nên Dazai Osamu liền đứng dậy từ ghế sofa, đi về phía phòng ngủ. Là “vua mở khóa” hàng đầu Yokohama, Dazai Osamu quen đường cũ liền mở khóa cửa phòng ngủ đã được khóa chốt.

Khi Dazai Osamu nhấc chân bước vào, Phó Trăn Hồng đang thắt dây lưng, nghe thấy tiếng bước chân tiến đến từ phía sau, hắn không đáp lại, mà tiếp tục làm nốt việc trên tay. Nửa thân trên hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen thuần, nửa th*n d*** phối hợp với chiếc quần dài ôm sát màu xám tro, trang phục cắt may vừa vặn tôn lên vóc dáng cao ráo, thẳng tắp của hắn một cách hoàn hảo.

Dazai Osamu đi đến phía sau Phó Trăn Hồng dừng lại, sau đó mở rộng hai tay ôm lấy Phó Trăn Hồng. Chiều cao của Dazai Osamu nhỉnh hơn Phó Trăn Hồng một chút, hắn đặt cằm lên vai Phó Trăn Hồng, dùng má thân mật cọ xát làn da mịn màng bên má Phó Trăn Hồng.

“Bác sĩ Kawakami, định chuẩn bị đi đâu vậy?” Dazai Osamu ghé môi sát tai Phó Trăn Hồng, khẽ hỏi.

“Bệnh viện Kamii.” Phó Trăn Hồng trả lời.

“Mang ta đi cùng đi.” Dazai Osamu đặt tay lên mu bàn tay Phó Trăn Hồng vừa mới cài xong dây lưng chưa kịp rời đi. Hắn dùng lòng bàn tay ấm áp bao phủ mu bàn tay hơi lạnh của Phó Trăn Hồng, lại một lần lặp lại câu nói trước, giọng nói dịu dàng làm người ta cảm động: “Mang ta đi cùng đi, bác sĩ Kawakami.”

Cuối cùng, mặc dù Phó Trăn Hồng từ chối, nhưng “vua mở khóa” Yokohama với mặt dày hơn cả tường thành vẫn theo đến bệnh viện. Dazai Osamu không nghi ngờ gì là thông minh, hắn rất hiểu cách nắm bắt thái độ và giới hạn của Phó Trăn Hồng đối với một số việc, hơn nữa không tiếc sức lặp lại thăm dò bên cạnh giới hạn đó.

Dọc đường đi, Dazai Osamu đi theo sau lưng Phó Trăn Hồng, lại bắt đầu ngân nga bài hát quái gở mà hắn yêu thích nhất ———

“Một người thì không thể tự sát đôi ~ Hai người thì có thể ~”

Dazai Osamu vừa ngân nga vừa nhìn bóng lưng Phó Trăn Hồng phía trước, âm cuối vừa chuyển, bắt đầu sửa lời bài hát, “A~ Hôm nay không muốn làm sứa lười biếng, cũng không muốn làm nấm khắc nghiệt~ Nha~ Hôm nay phải làm kẹo mạch nha vị quýt, dính chặt bác sĩ Kawakami khiến hắn không thể vứt đi~”

Bước chân Phó Trăn Hồng dừng lại: “Dazai, ồn quá.”

Dazai Osamu nói: “Là ta hát không hay sao?”

“Im lặng một chút, đừng giống một con ruồi bọ vo ve.”

“Cái gì chứ,” Dazai Osamu ủy khuất xụ mặt xuống, nhỏ giọng oán giận: “Rõ ràng giai điệu tuyệt vời như vậy, ca từ cũng tràn đầy ý thơ, dù nghe thế nào cũng hơn con ruồi bọ đen xấu kia vài vạn lần, mấy vạn lần chứ!”

Phó Trăn Hồng không tiếp tục để ý đến Dazai Osamu ồn ào nữa, mà tăng nhanh bước chân. Bệnh viện Kamii cách nơi Phó Trăn Hồng ở không xa, không lâu sau Phó Trăn Hồng liền đến bệnh viện.

Tìm thấy phòng bệnh của Yukimura Seiichi, Phó Trăn Hồng nhấn chuông cửa. Rất nhanh, cửa được mở ra, thiếu niên tóc màu tím hoa diên vĩ khẽ mỉm cười với Phó Trăn Hồng, lại một lần nữa chào hỏi: “Chúc một ngày tốt lành, bác sĩ Kawakami.”

“Ngày an ~” Tiếng đáp lại này không phải giọng của bác sĩ Kawakami, mà là giọng một người đàn ông khác hoàn toàn xa lạ với Yukimura Seiichi.

Yukimura Seiichi theo bản năng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, và lúc này, Dazai Osamu cũng bước ra khỏi điểm mù tầm mắt của Yukimura Seiichi. Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.

Yukimura Seiichi khẽ mím môi mỏng, xuất phát từ phép lịch sự, đã chủ động mở lời: “Xin hỏi ngài là bạn của bác sĩ Kawakami sao?”

Dazai Osamu cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy nha, nhưng không phải bạn bè bình thường đâu, là bạn trai nga ~”

Bình Luận (0)
Comment