Vai Ác Vạn Nhân Mê Hôm Nay Lại Ooc Sao?

Chương 27

Thân thể Tôn Ngộ Không bỗng cứng đờ. Ngay lúc mũi chân của Phó Trăn Hồng sắp chạm tới hắn, Đại Thánh đột ngột đứng phắt dậy.

Trư Bát Giới vừa khéo đi tới bên cạnh, bị động tác bất ngờ đó làm cho giật mình, ngơ ngác quay sang hỏi:
– Hầu ca, ngươi làm gì vậy?

Tôn Ngộ Không không để ý tới, đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn thẳng về phía Phó Trăn Hồng, trong con ngươi ánh lên một tia sắc bén, giống như muốn khóa chặt toàn thân tiểu yêu kia.

Hắn thật sự rất muốn lập tức cảnh cáo cái tiểu yêu Bạch Cốt này, không được động tay động chân bừa bãi. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại không tiện nói thẳng việc vừa rồi dưới bàn Phó Trăn Hồng đã giở trò gì.

Trư Bát Giới nóng nảy:
– Hầu ca, ngươi cũng phải nghĩ ra biện pháp đi chứ.

Tôn Ngộ Không liếc hắn một cái, lại liếc sang Phó Trăn Hồng. Tiểu yêu này trong tình cảnh thế mà còn tâm tư trêu đùa hắn, khiến Đại Thánh cười khẩy, đáp lại Bát Giới:
– Đương sự còn chẳng vội, ngươi gấp cái gì?

Phó Trăn Hồng mỉm cười, cất giọng thong thả:
– Ta không vội là bởi vì ta tin tưởng ngươi mà…

Nói rồi, hắn khẽ chớp mắt với Tôn Ngộ Không. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp ánh lên tia quyến luyến cùng ám muội, đủ để câu hồn người ta vào lúc nguy nan nhất.

Tôn Ngộ Không chau mày khó chịu, nhưng lại bắt được câu quan trọng trong lời nói ấy. Hắn liền hỏi:
– Tin tưởng ta? Ý gì?

Phó Trăn Hồng cong khóe môi:
– Đêm qua chẳng phải ngươi còn nói ta là thê tử của ngươi sao? Nếu là thê tử của ngươi, ngươi lẽ nào còn để người khác cưới ta?

Mặt Tôn Ngộ Không sa sầm, giọng cao lên:
– Ta đã nói rồi, việc này không được nhắc lại nữa!

Phó Trăn Hồng cười nhạt:
– Ai nói với ngươi là ta đồng ý?

Tôn Ngộ Không: “…”
Quả thật là tiểu yêu này rất biết chọc tức người ta!

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của hắn, Phó Trăn Hồng bật cười khẽ.

Nụ cười ấy khiến Tôn Ngộ Không càng khó chịu hơn.
Rõ ràng tiểu yêu này sinh ra là để khắc hắn!

Trư Bát Giới thấy không ai quyết định gì, bèn hiến kế:
– Thật sự không được thì chúng ta bắt luôn quốc chủ Chỉ Vân Quốc, ép hắn ký văn điệp thông quan.

– Không thể. – Đường Tăng lắc đầu.

Sự tình làm gì đơn giản như lời Bát Giới nói.

Lão Trư lại đề nghị:
– Vậy thì lặng lẽ ra khỏi thành trong đêm, ai biết được?

Sa Tăng liền phản bác:
– Nhị sư huynh, nếu làm thế thì chẳng khác nào nhập cảnh trái phép. Đến nước khác, không có ấn chương Chỉ Vân Quốc trên văn điệp, chúng ta cũng không vào thành được.

– Này cũng không được, cái kia cũng không được! – Trư Bát Giới nổi cáu, hậm hực nói: – Thế thì thôi, giải tán, mỗi người một ngả! Ta đi theo Tiểu Hồng, hắn đi đâu ta đi đó!

Tôn Ngộ Không cười lạnh:
– Ngươi nghĩ ngươi ra dáng lắm sao? Tiểu yêu Bạch Cốt này sẽ cho ngươi đi theo chắc?

Bát Giới ức quá, lớn giọng:
– Ta làm sao? Ngươi tưởng ta vốn không phải là một tuấn nam tử lẫy lừng trên trời dưới đất à? Nếu không vì đầu thai nhầm vào heo, biến thành bộ dạng này, Tiểu Hồng còn nhiều tâm tư nhìn ngươi với sư phụ sao? Chưa chắc đã tới lượt ngươi nắm tay hắn rồi gọi “thê tử, thê tử” đâu!

Tôn Ngộ Không dựng mày: tên heo này muốn ăn đòn sao? Chỉ toàn nói những câu chướng tai!

Đường Tăng cũng khẽ liếc Bát Giới một cái, nhẹ giọng răn:
– Bát Giới, đừng vọng ngôn.

Bát Giới bĩu môi, giận dỗi quay lưng ngồi lì một góc.

Sa Ngộ Tịnh nhìn cảnh này, bất giác thở dài:
– Ba ngày ngắn ngủi, cứ vậy lãng phí cũng chẳng phải cách. Đại sư huynh, ngươi luôn nhiều mưu, có biện pháp gì không?

Tôn Ngộ Không trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói:
– Chỉ cần đáp ứng yêu cầu quốc chủ là được.

Ý hắn là để Phó Trăn Hồng thuận thế gả cho quốc chủ Ngụy Hoài Qua.

Lời còn chưa dứt, Trư Bát Giới đã đỏ mặt quát lên:
– Không được! Sao có thể để Tiểu Hồng gả cho hắn! Hầu ca, ngươi ăn nói bậy bạ!

Tôn Ngộ Không trừng hắn:
– Ngươi gấp cái gì? Ta chưa nói xong.

Đường Tăng hỏi:
– Ngộ Không, ngươi có kế sách?

Tôn Ngộ Không gật đầu, nói rõ ý: để Phó Trăn Hồng giả ý đồng ý cầu hôn. Đợi tới lúc thành thân, thầy trò bốn người sẽ có văn điệp thông quan, thuận lợi ra khỏi thành. Sau đó, Tôn Ngộ Không sẽ báo tin cho Phó Trăn Hồng, cả đoàn lại hội tụ để tiếp tục Tây hành.

Kế này tuy chẳng phải tốt nhất, nhưng so với mấy ý tưởng hồ đồ của Bát Giới thì thực tế hơn nhiều.

Phó Trăn Hồng chống cằm, giọng nhàn nhạt:
– Ý ngươi là muốn ta đi lừa gạt tình cảm của quốc chủ kia?

Tôn Ngộ Không hơi bực, lạnh giọng:
– Ai bảo ngươi lừa tình cảm? Chỉ cần giả vờ đồng ý, không cần làm gì thừa thãi.

Phó Trăn Hồng cười, hỏi đầy ẩn ý:
– “Thừa thãi” là việc gì?

Tôn Ngộ Không á khẩu, một lúc sau mới quay mặt đi, ném lại một câu:
– Chính là đừng câu dẫn lung tung.

Hắn rõ ràng nhớ lại tối qua trong Ngự Thiện Phòng, tiểu yêu này đã thật sự dám để chân lên… chỗ đó của hắn.

Đường Tăng thoáng nhìn sắc tai phiếm hồng của Tôn Ngộ Không, lại thấy ánh mắt Phó Trăn Hồng chứa vài phần hài hước. Trong lòng hòa thượng chợt dâng lên nỗi chua xót mơ hồ.

...

Sa Ngộ Tịnh cắt ngang:
– Nhưng Chỉ Vân Quốc sư không phải người thường.

Trư Bát Giới cũng tiếp lời:
– Đúng vậy! Vạn nhất Tiểu Hồng không thoát được tay quốc chủ kia cùng quốc sư giúp sức, chẳng phải phải thật sự thành thân sao?

Tôn Ngộ Không hừ lạnh:
– Tiểu yêu này đâu cần các ngươi bảo hộ.

– Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. – Bát Giới vẫn lo. – Quốc sư kia tà khí nặng, ai biết có trò quỷ gì.

Nói vậy khiến Tôn Ngộ Không cũng thoáng trầm mặc, bởi quả thật quốc sư ấy rất quái dị.

Sa Ngộ Tịnh than dài:
– Chẳng lẽ không có cách nào vẹn cả đôi bên?

Phó Trăn Hồng khẽ cười, đứng dậy bước đến trước mặt Tôn Ngộ Không:
– Tiểu khỉ quậy, ngươi chẳng phải có thể dùng lông hóa phân thân sao?

– Ý ngươi là…

– Ngươi hóa ra một phân thân theo đoàn ra khỏi thành, còn bản thể thì cùng ta ngồi kiệu hoa. – Phó Trăn Hồng nói tiếp.

Trư Bát Giới reo lên:
– Hay! Hầu ca cùng Tiểu Hồng một chỗ, không lo không thoát được!

Kế sách này quả nhiên ổn thỏa hơn.

Ngay sau đó, Trư Bát Giới liền chạy đi báo lại cho dịch thừa để chuyển tin cho quốc chủ. Dịch thừa mừng rỡ, lập tức vào cung báo tin.

Không lâu sau quay lại, ông ta mang theo ba chiếc rương lớn – quà hồi môn quốc chủ ban cho. Một rương tơ lụa gấm vóc, một rương lương khô, còn lại là kinh thư Phật pháp.

Quả nhiên, Ngụy Hoài Qua suy nghĩ chu đáo, không hề ban vàng bạc châu báu mà toàn những thứ thực dụng. Nhưng quan trọng hơn cả vẫn là thông quan văn điệp.

Dịch thừa nói:
– Chỉ cần đêm nay tiểu công tử thuận lợi nhập động phòng, quốc sư sẽ trao văn điệp cho chư vị.

Rồi ông mở hộp lớn, bên trong là hỉ phục quốc chủ chọn riêng cho Phó Trăn Hồng:
– Đây là hỉ phục. Giờ Dậu quốc chủ sẽ tới rước tiểu công tử vào cung.

Hiện giờ mới giờ Thân, còn một canh giờ chuẩn bị.

Mấy cung nhân cũng được đưa đến để trang điểm cho Phó Trăn Hồng. Nhưng hắn khoát tay:
– Đặt đó đi, ta tự lo được.

Dịch thừa còn nhắc thêm:
– Quốc chủ hy vọng tiểu công tử đội hỉ khăn.

Phó Trăn Hồng gật đầu.

Khi rương hỉ phục được mở ra, mọi người đều ngẩn người.

Đó là váy bào phượng hoàng màu đỏ rực, cổ áo và eo thêu phượng hoàng bay xuyên qua hoa mẫu đơn. Tôn quý, lộng lẫy mà tao nhã.

– Đẹp quá… – Sa Ngộ Tịnh thốt lên.

Trư Bát Giới thì mặt đỏ bừng, trong đầu đã tưởng tượng cảnh Phó Trăn Hồng mặc bộ hỉ phục kia, xinh đẹp yêu diễm vô song.

Tôn Ngộ Không thấy lão Trư ngây ngốc như thế, bực mình giơ chân đạp một phát:
– Ngốc tử, nước miếng sắp chảy rồi!

Nói rồi, hắn lại trừng mắt liếc Phó Trăn Hồng, giọng khó chịu:
– Còn cầm hỉ phục đứng đó làm gì? Muốn thay thì vào phòng mà thay!

Bình Luận (0)
Comment