Tôn Ngộ Không còn chưa kịp hiểu rõ hàm ý sâu xa trong lời Phó Trăn Hồng vừa nói, thì đã ngẩn người mất mấy giây trước dung nhan diễm lệ gần ngay trước mắt đối phương.
Có lẽ vì đã lâu lắm không thấy bộ dạng bạch cốt tiểu yêu trong bộ hồng y, nên lần này bất ngờ chạm mặt không kịp chuẩn bị, ngay cả Tôn Ngộ Không cũng phải thừa nhận: bỏ qua tính cách đa đoan, gian xảo, hiểm độc kia thì chỉ riêng về dung mạo mà nói, quả thực đẹp đến cực hạn.
Thế nhưng tính tình của tiểu yêu này, trong xương cốt lại hết sức đáng ghét.
Luôn miệng nói những lời lả lơi, hành động thì ái muội. Như lúc này đây, rõ ràng có thể đứng đắn mà nói chuyện, hắn lại nhất quyết phải ép Tôn Ngộ Không dựa sát vào cửa.
Đang lúc Tôn Ngộ Không còn đang nghĩ ngợi, bàn tay của Phó Trăn Hồng đã khẽ vuốt gương mặt hắn. Cái lạnh từ đầu ngón tay khiến Tôn Ngộ Không giật mình, kéo hắn khỏi dòng suy tưởng.
“Tiểu khỉ quậy, rốt cuộc ngươi có nghe ta vừa mới nói gì không?”
Tôn Ngộ Không hất tay đối phương ra, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ hoảng loạn, thất thố của Đường Tăng khi nãy. Liên tưởng đến lời nói mập mờ của Phó Trăn Hồng, hắn lập tức não bổ ra cảnh tượng bạch cốt tiểu yêu này đang tìm cách câu dẫn, khiêu khích sư phụ mình.
Nghĩ kỹ lại, lần ở động liên hoa, bạch cốt tiểu yêu và sư phụ hắn cũng từng có những hành động thân mật đến thế. Lúc đó sư phụ rõ ràng không hề bị cưỡng ép, cũng chẳng có biểu tình hoảng hốt như vừa rồi. Chẳng lẽ lần này tên tiểu yêu kia còn dám làm những chuyện táo bạo, đáng xấu hổ hơn cả trong động liên hoa, khiến sư phụ hắn chịu không nổi mới hoảng hốt bỏ chạy?
Tôn Ngộ Không càng nghĩ càng thấy khả năng này cao. Nhưng chưa kịp nghĩ tiếp, gương mặt hắn đã bị người ta dùng sức nhéo một cái.
Đau đến mức phải đưa tay che mặt, Tôn Ngộ Không trừng mắt giận dữ:
“Ngươi làm gì vậy?”
Phó Trăn Hồng thản nhiên đáp:
“Ở trước mặt ta mà dám thất thần, đương nhiên phải chịu ái trừng phạt.”
Chỗ má vừa bị nhéo còn nóng rát, lại nghe Phó Trăn Hồng trả lời kiểu nửa thật nửa giả kia, lửa giận trong lòng Đại Thánh lập tức bốc thẳng lên:
“Ngươi cái đồ tiểu yêu, dám tìm chuyện? Cái này mà gọi là ái trừng phạt à…”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, Tôn Ngộ Không đã ngẩn người, cả cơn giận cũng bị dập tắt ngay lập tức.
Phó Trăn Hồng hai tay giữ lấy mặt hắn, kiễng nhẹ mũi chân, in lên trán hắn một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Sau khi buông ra, hắn mỉm cười, cố ý nhấn mạnh một chữ:
“Đây mới gọi là ái trừng phạt.”
Ngay khoảnh khắc đó, cái nóng rát trên má dường như dồn hết về chỗ trán vừa bị hôn. Đại Thánh chỉ cảm thấy nơi ấy càng lúc càng nóng bỏng.
Hắn chợt nhớ tới tối hôm qua, tên bạch cốt tiểu yêu này cũng từng làm vậy — khi hắn còn say rượu, đã khẽ in một nụ hôn ngay giữa trán hắn.
Ánh mắt Tôn Ngộ Không vô thức dán chặt lấy đôi môi của Phó Trăn Hồng. Nhìn đôi môi xinh đẹp kia khẽ cong thành một nụ cười, lúc mím lúc hé, để lộ hàm răng trắng ngần và đầu lưỡi hồng mềm:
“Tiểu khỉ quậy, ngươi thay cái hòa thượng kia làm nốt chuyện tiếp theo đi.”
Tôn Ngộ Không nghe vậy liền cảnh giác, vội dời mắt đi, trừng trừng nhìn:
“Ngươi lại muốn giở trò gì?”
Phó Trăn Hồng nhếch môi:
“Bộ dáng này của ngươi, thật sự chẳng khác nào cô gái nhà lành sắp bị người ta trêu chọc vậy.”
Tôn Ngộ Không cứng đờ cả người. Đối diện nụ cười trêu tức kia, cơn giận vừa mới bình ổn lại bắt đầu bùng lên. Đường đường là Tề Thiên Đại Thánh, vậy mà bị gọi thành “gái nhà lành”, thật đúng là nhục nhã!
“Miệng chó làm sao phun được ngà voi!” hắn gắt.
“Ta là bạch cốt.” Phó Trăn Hồng nghiêm túc sửa lại.
Tôn Ngộ Không khựng một chút, rồi nhanh chóng sửa lời:
“Vậy thì bạch cốt trong miệng cũng chẳng phun ra được ngà voi!”
“Kia con khỉ trong miệng thì có phun ra được không?” Phó Trăn Hồng hỏi vặn lại.
Tôn Ngộ Không nghẹn họng không biết đáp thế nào.
Phó Trăn Hồng bật cười:
“Tiểu khỉ quậy, ngươi cũng thật đáng yêu.”
Lúc này, trong lòng Tôn Ngộ Không đã rối bời thật sự, chẳng còn muốn dây dưa với tiểu yêu nữa. Hắn quay người định mở cửa rời đi.
Nhưng cổ tay đã bị giữ chặt.
“Đi đâu? Ngươi không muốn biết ta vừa làm gì sư phụ ngươi sao?”
“Không muốn!” Tôn Ngộ Không lập tức hối hận vì đã gõ cửa vào đây. Quả là quyết định sai lầm.
“Ngươi không được đi.”
Giọng điệu đương nhiên của Phó Trăn Hồng khiến Tôn Ngộ Không bật cười giận dữ:
“Lão Tôn ta muốn đi, há có thể bị một tiểu yêu như ngươi ngăn nổi?”
Phó Trăn Hồng ủy khuất:
“Đêm qua ngươi còn nói muốn nghe lời tức phụ. Mới qua một đêm đã đổi ý rồi sao? Hóa ra không chỉ con người thất tín bội nghĩa, ngay cả con khỉ nhảy ra từ đá cũng vậy…”
Chưa kịp dứt lời, miệng hắn đã bị Tôn Ngộ Không che lại. Đại Thánh vừa thẹn vừa giận:
“Ngươi mà còn nhắc chuyện tối qua nữa, lão Tôn sẽ trở mặt với ngươi!”
Phó Trăn Hồng chớp chớp mắt, rồi bất ngờ vươn lưỡi l**m nhẹ lòng bàn tay hắn. Cảm giác ẩm nóng ấy khiến Tôn Ngộ Không như bị điện giật, vội vàng rụt tay về.
“Được, ta không nhắc nữa. Vậy hiện tại, ngươi phải ngoan ngoãn giúp ta.”
“Ngươi muốn ta giúp cái gì?” Tôn Ngộ Không cau mày.
Phó Trăn Hồng không đáp, chỉ ngồi xuống trước bàn trang điểm rồi ngoắc ngón tay gọi:
“Lại đây.”
“Ngươi tưởng gọi chó chắc?” Tôn Ngộ Không ngoài miệng bực bội, nhưng chân lại rất tự giác bước tới.
“Ngươi biết vẽ hoa chứ?”
“Không.” Tôn Ngộ Không buột miệng.
Ánh mắt Phó Trăn Hồng lập tức liếc nhẹ, như gió thoảng nhưng sắc bén.
Tôn Ngộ Không vội sửa:
“Ờ… cũng tạm.”
Phó Trăn Hồng hài lòng:
“Vậy thì vẽ cho ta một bông hoa điền ngay giữa trán.” Nói rồi hắn còn bổ sung: “Nếu vẽ xấu, mất thời gian, ta không chịu trách nhiệm đâu.”
“Phiền toái thật.” Tôn Ngộ Không càu nhàu, nhưng cuối cùng vẫn cầm bút vẽ lên trán hắn một đóa hải đường.
Phó Trăn Hồng ngắm trong gương, dù không hoàn hảo nhưng vài nét phác đã toát lên thần thái.
“Miễn cưỡng thôi.”
Tôn Ngộ Không bĩu môi. Nghĩ mà tức: hắn từng theo tổ sư Bồ Đề học đạo, cái gì cũng từng học qua, dẫu chẳng tinh thông nhưng cũng hơn người thường. Vậy mà ở trong mắt bạch cốt tiểu yêu này, lại chỉ được chấm “miễn cưỡng”!
“Ta đi được chưa?” hắn cau có.
Phó Trăn Hồng không trả lời ngay. Hắn dùng trâm vấn tóc lại, thong thả nói:
“Ngươi biến ra phân thân từ lông, còn bản thể thì theo ta lên kiệu hoa.”
Đây vốn là kế hoạch định sẵn, nên Tôn Ngộ Không gật đầu. Nhưng khi hắn định nhổ một sợi lông, Phó Trăn Hồng đã nhanh tay rút một sợi tóc của hắn.
“Thổi đi.” Hắn chìa lòng bàn tay ra.
Tôn Ngộ Không trừng mắt, tình cảnh này quen thuộc đến mức muốn chửi thề. Trước đây khi giả dạng làm mèo nhỏ, tiểu yêu này cũng từng cả gan nhổ một sợi lông của hắn để bắt thổi. Khi ấy hắn cự tuyệt, nào ngờ giờ nó vẫn dám giở trò với tóc hắn!
“Nhanh lên, đừng dây dưa.” Phó Trăn Hồng giục.
Tôn Ngộ Không tức tối trừng mắt nhưng cuối cùng vẫn thổi.
Lập tức, sợi tóc hóa thành kim quang, rơi xuống đất rồi biến thành một Tôn Ngộ Không y hệt.
Phó Trăn Hồng quan sát cả hai, còn đưa tay nhéo thử mặt phân thân:
“Ân, da dẻ cũng giống.”
“Hắn là phân thân của ta, đương nhiên giống hệt.” Tôn Ngộ Không lạnh giọng.
“Cả tính cách cũng giống sao?”
“Đã nói là…” chưa kịp nói xong, Tôn Ngộ Không đã thấy Phó Trăn Hồng ôm mặt phân thân hôn một cái lên trán.
“Ngươi!” Đại Thánh tức giận kéo tay hắn ra. “Sao ngươi gặp ai cũng hôn loạn vậy?”
“Hắn chẳng phải cũng là ngươi sao?”
Tôn Ngộ Không nghẹn lời.
Trong khi đó, phân thân bị hôn đỏ cả tai, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng.
“Xem ra tính cách có khác.” Phó Trăn Hồng cười nhạt. “Phân thân của ngươi hình như thẹn thùng hơn bản thể.”
Lại hỏi:
“Nếu ta hôn phân thân, ngươi là bản thể có cảm giác không?”
Tôn Ngộ Không bực bội quát:
“Đã tách ra rồi thì làm gì còn cảm giác!”
Phân thân vẫn ngượng ngùng, càng khiến bản thể bốc hỏa mắng thầm trong bụng.
“Ngươi đi tìm sư phụ.” Hắn ra lệnh.
Phân thân gật đầu, nhưng trước khi đi còn ngoái nhìn Phó Trăn Hồng một cái.
Phó Trăn Hồng cong môi, quay sang nhìn bản thể với ánh mắt thâm ý:
“Vậy ký ức của phân thân, bản thể ngươi cũng biết chứ?”
“Ta việc gì phải nói cho ngươi?” Đại Thánh gắt gỏng.
Phó Trăn Hồng không ép, nhưng ánh mắt thoáng lóe sáng — nếu nhổ hết tóc hắn mà hóa thành vô số phân thân, liệu có mỗi cái một tính cách khác nhau?
Ý nghĩ vừa lóe lên, đã bị Tôn Ngộ Không cảnh giác che đầu:
“Ngươi dám đánh chủ ý vào tóc ta, ta cảnh cáo đó!”
Phó Trăn Hồng cười:
“Đúng là chim sợ cành cong.”
“Ai mà biết ngươi có dám làm thật không!”
Hắn bèn đổi chủ đề:
“Ngươi cũng nên biến hình. Không thể cứ thế đi theo ta lên kiệu hoa.”
Tôn Ngộ Không suy nghĩ rồi hóa thành… một con muỗi.
Phó Trăn Hồng im lặng nhìn. Lại là muỗi? Lần trước trong động liên hoa cũng thế. Tên khỉ này rốt cuộc có bao nhiêu hứng thú với loài muỗi vậy?
Tiếng vo ve ong ong khiến hắn khó chịu, bèn tiện tay cầm quạt mỹ nhân trên bàn tát cho một phát.
Tôn Ngộ Không bé xíu bị hất bay, xoay vài vòng trên không rồi rơi xuống đất theo một đường parabol hoàn hảo.
“Quá xấu, đổi cái khác.”
“…” Tôn Ngộ Không vừa hoa mắt đứng dậy đã nghe Phó Trăn Hồng lạnh nhạt:
“Biến thành bướm đi.”
“Bướm dễ bị phát hiện lắm.”
“Không đâu. Ngươi cứ đậu lên trâm cài tóc ta, coi như trang sức, ai sẽ nghi?”
“Được.” Tôn Ngộ Không lại biến hóa, thành một con bướm trắng giản đơn.
Phó Trăn Hồng ngắm một lát rồi giơ ngón tay ra:
“Lại đây.”
Tôn Ngộ Không đậu lên ngón tay hắn.
Ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ, phản chiếu xuống chỗ tiếp xúc ấy. Ngón tay trắng ngần như ngọc, con bướm trắng đậu khẽ, từ xa nhìn lại chẳng khác nào đang hôn lên đầu ngón tay mảnh mai kia.
Khung cảnh như một bức họa tĩnh lặng, đẹp đến ngưng đọng cả thời gian.