Vai Ác Vạn Nhân Mê Hôm Nay Lại Ooc Sao?

Chương 32

Ngụy Hoài Qua giữ đúng lời hứa. Sau khi cùng Phó Trăn Hồng bái đường tại Kim Loan điện xong, hắn lập tức lấy thân phận Quốc chủ mà ký tên vào giấy thông hành, lại đóng ấn ngọc tỉ. Sau đó hắn giao văn thư này cho Quốc sư Chỉ Vân, lệnh phái người lập tức mang đến cửa thành, nơi bốn thầy trò đang chờ đợi.

Từ hoàng cung Chỉ Vân tới cửa thành không xa cũng không gần. Người đưa giấy cưỡi khoái mã, hơn một canh giờ là đến nơi. Điều đó cũng có nghĩa là Phó Trăn Hồng vẫn phải ở lại bên Ngụy Hoài Qua thêm ít nhất một canh giờ nữa.

Theo tục lệ, hôm nay Phó Trăn Hồng đã cùng Ngụy Hoài Qua bái đường thành thân. Chỉ cần qua đêm động phòng, sáng hôm sau, Ngụy Hoài Qua sẽ chính thức tổ chức đại lễ phong Hoàng phi cho y.

Tẩm cung rộng lớn, Phó Trăn Hồng nắm dải lụa đỏ, bước chậm rãi theo sau Ngụy Hoài Qua đi vào nội thất.

Y cố tình đi chậm, mà Ngụy Hoài Qua cũng kiên nhẫn đi theo nhịp độ đó, như thể hắn rất hưởng thụ sự yên tĩnh, khoảnh khắc lặng lẽ bước đi cùng nhau, để dải lụa đỏ nối liền hai người thành một mối nhân duyên kỳ diệu. Trong lòng hắn, khoảnh khắc ấy tựa hồ mang đến một niềm tin rằng cả đời này, họ sẽ nắm tay đi đến bạc đầu.

Phòng nghỉ trong tẩm cung đã sớm được trang hoàng rực rỡ sắc đỏ. Cửa sổ, bàn ghế đều dán giấy cắt hình đôi hỉ. Trên chiếc giường gỗ đỏ khắc rồng phượng, màn trướng thêu loan phượng uyên ương, chăn gấm thêu phượng loan óng ánh.

Vừa bước vào, Phó Trăn Hồng liền buông dải lụa đỏ, đi thẳng đến ghế ngồi xuống.

Dải lụa rơi xuống đất. Ngụy Hoài Qua cúi đầu nhìn nó, nhưng không hề tức giận. Khóe môi hắn khẽ cong, ánh mắt cưng chiều. Hắn nhặt lụa đỏ lên, gấp gọn đặt lên bàn, rồi mới đi đến ngồi cạnh Phó Trăn Hồng.

Khoảng cách gần, Ngụy Hoài Qua lập tức ngửi thấy hương khí trên người thiếu niên — một mùi hương thanh lãnh, giống như cành mai nở trong đêm đông giá rét. Hương thơm ấy mang theo nét cô tịch, lại vừa mạnh mẽ, len lỏi vào tận tâm can, khiến lòng người rung động.

Tim hắn đập nhanh hơn. Ánh nến hắt lên lớp hỉ sa mỏng che khuất dung nhan của thiếu niên, ẩn hiện bóng dáng kiều diễm mờ ảo. Ngụy Hoài Qua nhớ đến lần gặp mặt tối hôm qua, ánh mắt kinh hồng ấy vẫn còn khắc sâu trong tâm trí. Giờ đây thiếu niên ấy khoác áo cưới, an tĩnh ngồi cạnh hắn, gần ngay trong tầm tay.

Nghĩ vậy, lòng hắn trào dâng một niềm mãn nguyện kỳ diệu. Trái tim càng lúc càng đập nhanh hơn.

Hắn cố nén xúc động, giọng trầm thấp dịu dàng, khẽ hứa:
— Tiểu Hồng, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.

Phó Trăn Hồng chẳng buồn đáp. Đối với Ngụy Hoài Qua, nếu không cần thiết, y chẳng muốn phí lời, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng lười ban cho.

Nhưng Ngụy Hoài Qua cũng không giận. Trước mặt thiếu niên này, tính tình hắn dường như cũng trở nên thật tốt, thật bao dung. Chỉ cần y không rời khỏi hắn, hắn nguyện dung túng hết thảy.

— Tiểu Hồng, theo tục lệ, bây giờ ta phải vén khăn hỉ cho ngươi. — Giọng hắn trầm khàn, mang theo chút khẩn trương hiếm có.

Hắn vốn không phải kẻ câu nệ. Hậu cung của hắn không nhiều phi tần, nhưng cũng chẳng thiếu người. Lúc cần, hắn vẫn tìm họ để phát tiết. Nhưng đối diện thiếu niên này, hắn lại như chàng trai mới biết yêu, vừa ngượng ngùng vừa bất an.

Phó Trăn Hồng cảm nhận được sự khẩn trương ấy, khẽ cười nhạt, rồi tự mình đưa tay vén khăn hỉ xuống.

Ngụy Hoài Qua thoáng ngẩn người, không ngờ y lại làm như vậy. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc ấy, hắn liền quên hết lễ nghi. Trong mắt hắn hiện lên một mảng đỏ ửng, trái tim tràn đầy mê đắm.

Dưới ánh đèn, gương mặt ấy như hoa ngọc ngậm hương, lông mày phượng thanh tú, đôi môi đỏ mọng mê người. Vẻ đẹp khiến hồn phách hắn như bị câu đi.

Xưa nay hắn vẫn nghĩ mình không phải hạng nông cạn chỉ biết nhìn nhan sắc. Mỹ nhân hắn gặp qua nhiều, nhưng nhan sắc chỉ là bề ngoài, sớm muộn cũng nhạt dần. Thế nhưng khi nhìn thiếu niên này, hắn mới kinh ngạc nhận ra có loại đẹp là mê hoặc từ trong xương cốt, một thứ mị lực trí mạng.

Hắn nhìn chăm chú hồi lâu, đến khi thấy Phó Trăn Hồng nhíu mày bất mãn, mới miễn cưỡng thu tầm mắt lại.

Tôn Ngộ Không, từ đầu vẫn bám vào cây trâm trên tóc Phó Trăn Hồng, đến lúc khăn hỉ được vén xuống thì cũng nhìn thấy rõ ràng. Hắn bắt gặp ánh mắt si mê của Ngụy Hoài Qua dành cho Phó Trăn Hồng, trong lòng lập tức dấy lên một ngọn lửa vô danh.

Mãi đến khi Ngụy Hoài Qua thu hồi ánh mắt, Đại Thánh mới hơi bình ổn lại, dù bực bội vẫn còn âm ỉ.

Ngụy Hoài Qua rót rượu hợp hoan, hương thơm nồng lan tỏa trong không khí. Hắn bưng một ly, đưa ly còn lại đến trước mặt Phó Trăn Hồng, cười ôn hòa, giọng đầy thâm tình:
— Tiểu Hồng, chúng ta cùng uống giao bôi, nguyện kết tóc đồng tâm, ân ái dài lâu.

Phó Trăn Hồng nhìn thoáng ly rượu, vốn định từ chối. Nhưng vừa thoáng thấy trong ánh rượu lóe lên bóng hình con bướm trên cây trâm, ánh mắt y khẽ lay động, liền đổi ý, đưa tay nhận lấy.

Ngón tay hai người thoáng chạm nhau. Tim Ngụy Hoài Qua đập rộn ràng. Họ cùng nâng ly, uống cạn.

Nhìn y ngửa đầu uống, chiếc cổ trắng ngần lộ ra đường cong duyên dáng, yết hầu khẽ lăn. Ngụy Hoài Qua suýt chút đã vươn tay chạm vào, nhưng hắn cố kìm nén, quay sang châm hương trong lư.

Khói trắng phiêu tán, hòa cùng ánh nến tạo thành một bầu không khí mờ ảo kiều diễm.

Ngụy Hoài Qua trở lại bên cạnh, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên, ngước mắt nhìn lên, giọng dịu dàng tha thiết:
— Tiểu Hồng, hãy thử tiếp nhận ta. Ta sẽ đối với ngươi thật tốt, thật tốt.

Lời này, lúc trước hắn cũng đã nói. Khi đó Phó Trăn Hồng im lặng. Nhưng giờ đây, thiếu niên cúi mắt nhìn hắn, trong đáy mắt lại lóe lên chút hứng thú.

Phó Trăn Hồng khẽ nhướng mày, rút tay ra, nâng cằm hắn, giọng lãnh đạm xen khinh miệt:
— Ngươi định “tốt” với ta như thế nào?

Ngụy Hoài Qua nắm lại tay y, cúi hôn nhẹ lên ngón tay trắng mảnh:
— Chỉ cần ngươi không rời bỏ ta, ta nguyện đem tất cả cho ngươi.

Phó Trăn Hồng cười nhạt:
— Ngươi chỉ là phàm nhân. Trăm năm sau cũng hóa bụi đất. Ngươi lấy gì tự tin rằng ta sẽ cần cái gọi là tất cả ấy của ngươi?

Ngụy Hoài Qua mỉm cười:
— Tiểu Hồng, ta sẽ sống rất lâu. Trăm năm sau, ta vẫn sẽ như bây giờ.

Lời hắn khiến Phó Trăn Hồng thoáng ngạc nhiên. Rõ ràng Ngụy Hoài Qua là phàm nhân, cớ sao hắn lại chắc chắn như vậy? Hay là có liên quan đến Quốc sư Chỉ Vân?

Thấy ánh mắt y lóe lên hứng thú, Ngụy Hoài Qua càng cười sâu. Hắn đứng dậy, tay v**t v* gương mặt y, giọng dịu dàng:
— Nếu ngươi muốn biết, sau này ta sẽ từ từ nói cho ngươi.

Hắn cúi xuống, tiến sát khuôn mặt tuyệt sắc ấy. Ánh mắt hắn dừng nơi đôi môi đỏ mọng ánh lên sắc rượu mê hoặc.

Cồn rượu khiến hắn càng thêm táo bạo. Ánh mắt dần trở nên nóng bỏng, tràn đầy khát vọng.

— Tiểu Hồng… — Giọng hắn khàn khàn, mang theo tình ý mãnh liệt.

Hắn kéo tay Phó Trăn Hồng, đưa y đến bên giường, đẩy y ngã xuống, đang định cúi xuống…

Bỗng một luồng ánh sáng b*n r* từ trâm cài của Phó Trăn Hồng. Chỉ trong nháy mắt, sau gáy Ngụy Hoài Qua bị đánh mạnh, hắn ngất xỉu, đổ sập xuống người Phó Trăn Hồng.

Phó Trăn Hồng đẩy hắn sang một bên, đứng dậy. Trước giường, Tôn Ngộ Không hiện hình, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, nhưng lông mày cau chặt, đôi mắt sáng sắc bén đầy bất mãn cùng âm trầm.

Phó Trăn Hồng nhìn hắn, cố tình hỏi:
— Ngươi tức giận sao? Vì cớ gì?

Tôn Ngộ Không siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên. Hắn liếc qua Ngụy Hoài Qua đang ngất lịm, rồi quay lại nhìn Phó Trăn Hồng, giọng lạnh buốt, châm chọc:
— Ta không ngờ ngươi lại thuận theo như thế.

Ý hắn, chính là việc Phó Trăn Hồng vừa rồi không hề kháng cự hành động của Ngụy Hoài Qua.

Phó Trăn Hồng mím môi, không đáp.

Ánh mắt Tôn Ngộ Không càng lạnh, nghiến răng:
— Nếu ta không ngăn cản, chẳng lẽ ngươi thật sự định để mặc cho tên Quốc chủ kia làm loạn trên giường này?

Phó Trăn Hồng bỗng cười khẽ:
— Ngươi đang ghen.

Tôn Ngộ Không hừ lạnh, định phản bác, thì bên ngoài điện vang lên giọng nam the thé:

— Quốc chủ bệ hạ, nô tài phụng mệnh Quốc sư, tới dâng hương thắp đèn cho Quốc chủ cùng Hoàng phi.

Tiếng bước chân đã gần kề.

Tôn Ngộ Không khựng lại. Ngay khoảnh khắc đó, Phó Trăn Hồng liền túm cổ áo hắn, kéo cả người hắn ngã xuống giường…

Bình Luận (0)
Comment