Vai Ác Vạn Nhân Mê Hôm Nay Lại Ooc Sao?

Chương 64

Giọng của Typhon u ám và khàn khàn, mang theo vài phần khát khao ẩm ướt cùng đam mê nóng bỏng.

Giờ phút này hắn không còn giống một kẻ điên đầy nguy hiểm, mà giống một kẻ ái mộ si tình.

Khi hắn nói, hơi thở ấm áp từ đôi môi nhợt nhạt của hắn phả ra, nhiệt độ nhàn nhạt lẩn quẩn giữa hai người trong không khí, ẩn ẩn lan đến môi của Shelir, làm Shelir cảm thấy một sự ngứa ngáy thoang thoảng.

Shelir còn chưa nói gì, thì Thanatos đã lên tiếng, “Typhon!”

Vị Thần Chết mặt lạnh này cảnh cáo gọi tên quái vật chi vương, đôi lông mày khẽ nhíu lên thể hiện sự bất mãn với cử chỉ và lời nói của Typhon.

Typhon lại không phản ứng Thanatos, thậm chí không thèm liếc nhìn. Ánh mắt hắn hoàn toàn đặt trên mặt Shelir, đồng tử màu hổ phách lưu chuyển ra một tia khó hiểu và u tối, rồi nâng bàn tay nhợt nhạt không chút máu, nhẹ nhàng vén lọn tóc rủ xuống trước ngực Shelir ra sau tai.

Hành động của hắn thân mật lại tự nhiên, dường như đã làm vô số lần. Khi buông tay còn như vô tình dùng đầu ngón tay lướt qua vành tai nhỏ nhắn tinh xảo của Shelir.

Thanatos nhìn những hành động nhỏ của Typhon, tức khắc một ngọn lửa vô danh trong lòng hắn nhanh chóng bùng lên, lông mày cũng nhăn lại càng sâu hơn.

Shelir khẽ nhướng mí mắt, lạnh nhạt nói: “Ngươi gọi ta đến, chỉ để nói những lời vô nghĩa này sao?”

Typhon cười mà không nói, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngọn nến sáng nhất đặt trên vách đá cao nhất. Ánh nến chiếu lên khuôn mặt hắn, những sợi tóc màu xanh biển quá dài che đi đôi mắt hắn, như bao quanh một làn sương mù, làm người ta không thể nhìn rõ cảm xúc chân thật nhất trong mắt hắn.

Hắn khẽ mở môi, phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Hàm dưới gầy gò từ cổ đến xương quai xanh, hiện ra một đường cong thanh thoát, rắn chắc nhưng lạnh lùng.

Ngay sau đó hắn một lần nữa đi về vị trí ban đầu đang ngồi, xiềng xích cứng rắn cọ xát trên mặt đất, lại một lần nữa phát ra tiếng loảng xoảng chói tai.

Hắn ngồi trở lại vị trí, sau đó dùng ngón tay gõ gõ vào chỗ trống bên cạnh, “Ngồi đi.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Chúng ta không thể cứ đứng nói chuyện mãi.”

Shelir nhướng mày, đi qua.

Đợi Shelir ngồi xuống, Typhon cầm lấy ấm trà đặt trên bàn, vừa rót nước cho Shelir vừa thờ ơ nói: “Bạn cũ tâm sự, vị kia đứng ngoài cửa, tính quấy rầy mãi sao?”

Thanatos mím môi, hắn liếc nhìn Shelir, lại thấy người anh trai vẫn không nhìn hắn, mà lại dừng ánh mắt lên dòng nước đang chầm chậm chảy ra từ ấm trà.

“Thanatos, ngươi đợi ta ở bên ngoài.” Shelir nói.

Thanatos nắm chặt tay, mặt căng cứng quay người rời đi.

Typhon đang rót trà lại một lần nữa nở nụ cười, sự sắc bén và nhọn hoắt xung quanh hắn dường như đã hoàn toàn được thu lại trong hương trà nhàn nhạt này, chỉ còn lại một vẻ thong dong thanh nhã và cao quý.

Ngay cả Shelir cũng không thể không thừa nhận, bỏ qua tính cách thần kinh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào của Typhon, chỉ cần nhìn vào lúc này, người đàn ông bên cạnh hắn không giống như cha của vô số quái vật, mà lại giống như một vị thần tao nhã, làm người ta cảm thấy vui vẻ.

Typhon đưa chén trà đầy bảy phần đến trước mặt Shelir, sau đó một tay chống má, cứ thế hơi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn chằm chằm vị thần của xung đột và bất hòa có dung mạo tuyệt mỹ.

Trong đôi mắt phượng dài và quyến rũ của hắn ngậm ý cười, nhưng lại mang theo chút ôn nhu say lòng người.

Shelir nhìn nước trong chén, ý vị không rõ nói: “Trà lạnh, đã mất đi giá trị để uống.”

Typhon nghe ra ý tứ trong lời nói của Shelir, hắn không quá bận tâm lắc đầu: “Trà tuy lạnh, nhưng lòng thì ấm áp.”

Hắn đặt tay lên ngực mình, “Nơi này đập rất nhanh, muốn cảm nhận một chút không, sự hưng phấn của ta?”

Shelir nắm cằm Typhon, khép hờ mắt: “Ngươi là ám chỉ ta nên móc tim ngươi ra?”

Typhon nắm lấy cổ tay Shelir, giữ nguyên tư thế này hơi rũ người xuống, áp môi lên tay Shelir, dùng cánh môi nhẹ nhàng cọ xát làn da mềm mại tinh tế của Shelir.

“Móc ra đặt ở ngực ngươi, ta sẽ vui đến cực điểm.”

Giọng nói thấp của hắn chảy ra từ kẽ môi, pha lẫn một sự b*nh h**n dâm mị đầy ám muội. Sâu trong đồng tử hắn là sự si mê, say đắm và d*c v*ng hủy diệt. Hắn cố tình dùng ngữ khí quấn quýt mà ôn nhu như vậy, những cảm xúc đối lập cực đoan này đan xen vào nhau, làm Typhon trở nên kinh khủng nhưng cũng nguy hiểm.

Shelir không trả lời Typhon, cũng không rút tay về. Typhon nắm rất chặt, dùng lực đạo giống như trói buộc và giam cầm.

“Chúng ta đã lâu không gặp, Eris thân yêu của ta, lần này, ngươi nhất định phải khắc ghi thật kỹ hình dáng của ta trong lòng.” Typhon nắm tay Shelir đặt lên mặt mình, lòng bàn tay hắn bao lấy mu bàn tay Shelir, dẫn dắt bàn tay này tinh tế miêu tả hình dáng ngũ quan của mình.

Khi ngón tay Shelir chạm vào đôi môi của Typhon, Typhon vươn lưỡi đỏ tươi l**m đầu ngón tay tròn đầy, mềm mại của Shelir, sau đó giây tiếp theo dùng răng cắn vỡ lòng bàn tay Shelir. Trong phút chốc, máu đỏ tươi từ làn da trắng nõn của Shelir tràn ra, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ngập trong không khí.

Mùi máu tươi k*ch th*ch giác quan của Typhon, hắn m*t máu trên lòng bàn tay Shelir, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Shelir, sự khát khao trong mắt giống như một con mãnh thú ăn thịt.

So với sự giết chóc và nóng nảy của chiến thần Ares, sự máu tanh và tử khí trên người Typhon càng nguy hiểm và u ám hơn. Kẻ trước kiệt ngạo bất tuân, là sự thẳng thắn và thuần túy, kẻ sau lại là sự không kiêng dè lộ liễu.

“Ngươi phân tâm,” Typhon nheo mắt: “Ngươi đang so sánh ta với ai?”

Shelir rất có hứng thú hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy là ai?”

Typhon cười khẽ: “Ở trước mặt ta, lại nghĩ đến những người không liên quan khác, Eris, ta sẽ tức giận đấy.”

“Tức giận?” Shelir dùng mũi chân đá đá xiềng xích ở mắt cá chân của Typhon: “Hiện tại ngươi, một tù nhân, xứng sao?”

“Ngươi đúng là rất biết chọc vào chỗ đau của ta.”

“Ta cho rằng ngươi đã quen rồi.”

“Nơi đây đã không còn, ta lại làm sao có thể quen được?” Vừa dứt lời, Typhon kéo Shelir về phía mình, một tay vòng lấy eo Shelir ôm vào trong lòng.

Shelir ngồi xuống trên đùi Typhon, một bàn tay của hắn vỗ lên động mạch cổ của Typhon, tay kia đã cầm một con dao găm đâm thẳng từ trên vai Typhon xuống dưới. Lưỡi dao sắc bén hoàn toàn đâm sâu vào làn da của Typhon, chỉ còn lại chuôi dao đen kịt lộ ra trong không khí.

Máu tươi từ từ miệng vết thương và kẽ hở chuôi dao tràn ra, Typhon lại như hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn. Hắn không thèm nhìn vết thương trên vai, ngược lại ôm Shelir càng chặt hơn. Hắn đưa môi đến bên tai Shelir, l**m vành tai Shelir, chầm chậm nói: “Ngươi đối với ta luôn ngoan tuyệt như vậy.”

Shelir nói một cách nhẹ nhàng: “Người khác cũng sẽ không càn rỡ như ngươi.”

“Càn rỡ sao…” Typhon nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, ngay sau đó nở nụ cười: “Hiếm khi ngươi đến thăm ta, ta xác thật nên càn rỡ hơn một chút.”

“Eris, ngươi nên nằm dưới thân ta, bị yêu thương va chạm.” Vừa dứt lời, Typhon không cho Shelir cơ hội nói chuyện, liền nhắm thẳng vào môi Shelir, trực tiếp hôn lên.

Hắn mạnh mẽ cạy răng Shelir, đưa lưỡi linh hoạt vào khoang miệng Shelir, khuấy động chiếc lưỡi mềm mại hồng hào của Shelir, tùy ý m*t lấy, cướp đoạt sự thơm ngọt ngào.

Bàn tay Shelir đặt trên động mạch cổ của Typhon đã đâm vào làn da của hắn, nhưng mặc dù sắp đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, Typhon không những không dừng lại, ngược lại hôn càng thêm nóng bỏng và hung ác.

Máu tươi chỉ làm hắn càng hưng phấn, nỗi đau từ vết thương cũng làm hắn càng có thể cảm nhận được sự run rẩy giống như thâm nhập vào linh hồn.

Hắn hưởng thụ kh*** c*m lởn vởn bên bờ vực cái chết này, càng hưởng thụ được sự tiếp xúc thân mật và gần gũi hơn với người đàn ông trong lòng.

Nhiệt độ cơ thể Typhon trở nên nóng bỏng, hơi nóng nhanh chóng tụ tập vào trong cơ thể, sự khao khát trong lòng cũng bắt đầu rục rịch. Hắn hôn từ môi Shelir từ từ di chuyển xuống, từ chiếc cằm tinh tế không tỳ vết, hôn một đường đến yết hầu nhỏ nhắn xinh đẹp.

Hơi thở hắn nặng nề lại nóng bỏng. Hắn mỗi khi di chuyển xuống một tấc, con dao Shelir đâm vào cổ hắn lại sâu thêm một phần.

Typhon cuối cùng dừng lại ở giữa xương quai xanh của Shelir, hắn dùng chóp mũi nhẹ nhàng ngửi mùi hương tỏa ra từ Shelir. Đây là mùi hương lộ ra từ trong cốt tủy, rõ ràng là mùi hoa tulip mát lạnh, nhưng lại khiến mỗi người say mê và điên cuồng.

“Eris, ta thật muốn giờ khắc này liền dùng lực chiếm hữu ngươi, cướp đoạt ngươi, làm ngươi mồ hôi đầm đìa.”

Khóe môi Shelir cong lên một chút, móng tay lại một lần nữa đâm sâu vào, không hề có trở ngại dán vào mạch máu động mạch của Typhon: “Nếu trước đó ngươi còn có thể tồn tại.”

“Eris, ta thật là yêu đến chết dáng vẻ lãnh đạm vô tình này của ngươi.” Typhon buông lỏng vòng tay ôm eo Shelir.

Shelir cũng thu tay về, “Ô uế.”

Typhon nhìn máu tươi trên tay Shelir, bàn tay nguyên bản thon dài trắng nõn, xương cốt rõ ràng như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, giờ phút này lại dính máu đặc sệt ngọt tanh, làm cả người Shelir toát ra một vẻ yêu tà, mị hoặc.

“Bị ta làm bẩn.” Typhon cong khóe môi, hạ giọng, nói đầy thâm ý: “Nếu ta có thể, ta còn muốn dùng một loại chất lỏng nóng bỏng và đậm đặc khác để làm bẩn ngươi, làm hư ngươi, khiến ngươi chỉ còn lại tiếng r*n r* van xin.”

Shelir đem máu trên tay lau lên quần áo của Typhon: “Thân là quái vật chi vương bị giam cầm, cũng chỉ là một kẻ đáng thương mắc chứng hoang tưởng.”

Vì bị Typhon dùng sức hôn quá, đôi môi Shelir có chút hơi sưng, đỏ tươi lại mọng nước, giống một đóa hoa kiều diễm no đủ. Cho nên dù miệng hắn nói những lời khinh thường và khinh miệt như vậy, trong lòng Typhon cũng không dấy lên một tia tức giận nào.

“Eris thân yêu, ngươi nghĩ ta sẽ mãi bị nhốt ở đây sao?”

Shelir một lần nữa ngồi lại vào vị trí, hắn trực tiếp đặt ngón tay vào chén trà đã nguội, khuấy động dòng nước trong chén, nhìn chút vết máu cuối cùng trên ngón tay từ từ tan ra trong trà, không quá bận tâm trả lời: “Ngươi là ám chỉ ta đã có kế hoạch trốn ngục sao?”

“Ta nói cho ngươi kế hoạch, ngươi sẽ nói cho Hades sao?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

Typhon chấm vào dưới xương quai xanh của mình: “Nơi này của ngươi, ta thấy được dấu hôn còn chưa tan đi hoàn toàn.”

Shelir cười, hiếm khi có hứng thú: “Vậy thì sao? Ngươi cứ chắc chắn đó là Hades?”

“Trực giác thôi.” Typhon nói: “Nhưng chung quy ngươi sẽ chỉ thuộc về ta.”

Bình Luận (0)
Comment