Vai Ác Vạn Nhân Mê Hôm Nay Lại Ooc Sao?

Chương 81

Sau tiết trời gió thu đông tuyết, chào đón một mùa hoa anh đào rực rỡ.

Tháng Tư, đúng là lúc mới vừa khai giảng chưa lâu.

Làn gió nhẹ nhàng và thoải mái từ từ thổi qua không khí, những cánh hoa anh đào hồng nhạt rụng rơi một cách thanh thoát, nhuộm lên một mảng cảnh xuân tươi đẹp.

Bên trong khu vực Câu Lạc Bộ Tennis của Học Viện Hyotei, các thành viên chính thức mặc đồng phục thể dục đang tiến hành trận đấu luyện tập nội bộ.

Mồ hôi li ti rịn ra trên trán các thiếu niên đang vận động, theo động tác vung vợt đỡ bóng, tà áo màu xám trắng đan xen được hất lên phía trước, để lộ làn da cơ bụng săn chắc bên trong.

Họ đang ở độ tuổi lột xác từ non nớt sang trưởng thành, đã sở hữu một hình thể rất đáng kể. Cơ bắp trên bụng lộ ra mỏng và đều đặn, đường cong cân đối và mượt mà.

Câu lạc bộ tennis Hyotei có đến hai trăm người, tất cả đều tỏa ra một loại hormone thanh xuân đầy tinh thần phấn chấn.

“Yuushi, xem tuyệt kỹ đánh bóng phiên bản nâng cấp của tôi đây!”

Thiếu niên đầu tóc hồng nhạt nhảy vọt lên không trung, xoay người, nghiêng nắm vợt tennis, đánh ra một đường bóng tương tự như cú đập mạnh từ dưới eo bụng.

Quả tennis màu vàng bay ra cực nhanh, phóng qua lưới rồi đột nhiên bắn về phía bên tay phải của Oshitari Yuushi.

Đối với thành viên chính thức thiên tài của câu lạc bộ tennis Hyotei mà nói, lẽ ra đây là một cú đánh có thể dễ dàng đỡ được, nhưng không ngờ tốc độ đỡ bóng của Oshitari Yuushi lại chậm một bước, khiến quả tennis vừa vặn cọ qua đỉnh vợt, lăn xuống trên mặt đất.

Mukahi Gakuto đặt vợt tennis lên vai, nhìn người đồng đội đang đẩy gọng kính, bĩu môi: “Yuushi, mấy ngày nay cậu thật sự không được ổn.”

Oshitari Yuushi không nói gì, mà nhìn về phía nhóm thành viên năm nhất đang đối luyện phía sau Mukahi Gakuto.

Mukahi Gakuto theo ánh mắt Oshitari Yuushi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đàn em mới vào câu lạc bộ nhưng thực lực vẫn được xem là không tồi đang che lại cổ tay bị thương và nhanh chóng chạy ra ngoài câu lạc bộ tennis.

Rõ ràng trên cổ tay đang rỉ máu rất k*ch th*ch ánh mắt, nhưng biểu cảm của cậu đàn em này lại không thấy một tia thống khổ, ngược lại sắc mặt hồng hào, thần sắc kích động và vui sướng, không giống như đang đi băng bó xử lý vết thương, mà càng giống đang đi hẹn hò đã mong đợi từ lâu.

“Đáng ghét, tên Hoang Tỉnh Gia Thụ này khẳng định là cố ý bị thương, để mượn cớ chạy đi tìm cô y tá học đường mới đến!”

“Tôi cũng muốn bị thương, tôi cũng muốn nhờ bác sĩ Kousaka giúp tôi băng bó!”

“Mukahi, tò mò g**t ch*t mèo đấy, vị y tá học đường mới đến kia rất tà môn, phó đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ hôm qua sau khi đi phòng y tế ra ngoài không lâu không phải đã tự sát sao, điều này khẳng định không thể không liên quan đến vị y tá học đường kia!”

“Nhưng mà tôi thật sự rất muốn nhìn xem bác sĩ Kousaka trông như thế nào, có phải thật sự đẹp như lời đồn không.”

“Tôi nghe nói vị bác sĩ Kousaka này rất lẳng lơ ong bướm, tính cách đặc biệt ngạo mạn!”

“Lẳng lơ ong bướm không phải dùng để hình dung phụ nữ không kiềm chế sao?”

“Bởi vì vị bác sĩ Kousaka kia nam nữ không từ chối, câu dẫn học sinh vì hắn si cuồng điên dại, ngay cả một số giáo viên cũng không thoát được, cũng không biết có phải là thật không.”

............

Oshitari Yuushi nghe những lời bàn tán về vị bác sĩ Kousaka này, cụp đôi mắt đen nhánh xuống. Chiếc kính mắt hình viên phiến dưới ánh mặt trời phản chiếu một chút ánh sáng, ẩn đi những cảm xúc phức tạp đang lưu chuyển trong đồng tử hắn.

“Yuushi, cậu sẽ không phải cũng hứng thú với vị bác sĩ Kousaka kia đấy chứ?” Mukahi Gakuto nhịn không được trêu chọc: “Nói đến, hai ngày trước cậu cũng đã đi phòng y tế, có phải đã gặp vị y tá học đường kia không?”

Oshitari Yuushi lại một lần nữa trầm mặc.

Hiện tại hắn hồi tưởng lại cái nhìn thoáng qua kinh hồn hai ngày trước, trong lồng ngực liền lại bắt đầu rung động không theo quy luật.

Mukahi Gakuto mở to hai mắt: “Sẽ không thật sự bị tôi nói trúng đấy chứ!”

Cẩn thận nghĩ lại, Yuushi không ổn định chính là từ sau khi hắn đi phòng y tế gặp vị bác sĩ Kousaka kia.

Điều Mukahi Gakuto có thể nghĩ đến, đội trưởng câu lạc bộ tennis Hyotei với lực quan sát kinh người tự nhiên cũng nhìn ra được.

Atobe Keigo đứng ở bên ngoài, nhìn Oshitari Yuushi im lặng nhặt tennis, hơi nhíu mày.

Hai ngày huấn luyện này, Oshitari tuy chưa đến mức thất hồn thất vía, nhưng tinh thần cũng rõ ràng có chút chao đảo.

Atobe Keigo nghĩ đến người đang được bàn luận trong chủ đề kia.

Kousaka Fujie, vị bác sĩ được Học Viện Hyotei mời về với mức lương cao cách đây một tuần, sở hữu một lý lịch ưu tú hoàn hảo tuyệt đối, đặc biệt là trong lĩnh vực nội khoa thần kinh, được hưởng danh tiếng y học cực cao trên toàn cầu, nằm ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp.

Bất quá, cùng với thành tựu trong y học của hắn nổi tiếng ngang nhau, là dung mạo và tính cách của Kousaka Fujie.

Tin đồn Kousaka Fujie vô cùng ngạo mạn hư vinh, nhưng dung mạo lại tuyệt sắc diễm lệ. Bất luận là nam hay nữ, chỉ cần là người đã từng gặp hắn đều sẽ vô tình bị mê hoặc, cuối cùng yêu hắn, vì hắn mà điên cuồng b*nh h**n, giống như yêu quái mỹ miều chuyên mê hoặc nhân tâm thời kỳ Heian Kyo (Bình An Kinh).

Atobe Keigo chưa từng gặp Kousaka Fujie, hắn đối với điều này cũng coi thường, dù sao kiểu miêu tả và hình dung này chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết thần quỷ mà thôi, thường thường là do người chấp bút cố ý thêm các yếu tố kỳ ảo, nếu đặt vào hiện thực, cũng là sự phóng đại của người lan truyền tin đồn để câu kéo sự chú ý.

Bất kể trong đó có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả, Atobe Keigo đều không quan tâm, cũng không hứng thú tìm hiểu. Tuy nhiên, cố tình hiện tại liên lụy đến thành viên của hắn, điều này liền khiến Atobe Keigo không thể không để ý.

Hoang Tỉnh Gia Thụ bị thương đã sớm chạy ra khỏi sân tennis. Atobe Keigo vốn tương đối coi trọng tân binh này, nhưng không ngờ đối phương lại cố ý bị thương chỉ để đi gặp Kousaka Fujie.

Điều này làm ấn tượng của Atobe Keigo đối với Hoang Tỉnh Gia Thụ giảm sút mạnh. Bất quá, điều khiến hắn lo lắng nhất vẫn là Oshitari Yuushi.

Mặc dù tên không hoa lệ này thích xem tiểu thuyết ngôn tình, thỉnh thoảng cũng sẽ nói ra những lời như con gái rung động nhất định phải có đôi chân thon dài trắng nõn, nhưng hắn không phải là người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi dung mạo một người, càng không đưa cảm xúc không yên vào giữa sân bóng.

Xem ra hắn nên đi gặp vị bác sĩ kia một lần.

Mái tóc ngắn màu xám bạc của Atobe Keigo nhẹ nhàng lay động trong gió nhẹ. Ánh mặt trời màu ấm chiếu lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn càng thêm trắng nõn và tinh tế. Hắn sờ sờ nốt lệ chí ở khóe mắt, đôi mắt sáng rực sắc bén lóe lên một tia suy tư.

Học Viện Hyotei là trường danh gia vọng tộc số một số hai ở Tokyo, nơi đây tôn trọng thực lực, người càng ưu tú càng có quyền lên tiếng. Tập đoàn Tích Bộ là cổ đông lớn của Học Viện Hyotei, Atobe Keigo vừa là Đội Trưởng Câu Lạc Bộ Tennis, lại là Chủ Tịch Hội Học Sinh.

Câu lạc bộ tennis là đoàn thể lớn nhất của Hyotei, việc luyện tập cường độ cao khó tránh khỏi có nguy cơ bị thương. Để các thành viên có thể được xử lý tốt nhất ngay từ khi bị thương, từ khi Atobe Keigo tiếp quản câu lạc bộ tennis, hắn đã chuyển vị trí của phòng y tế, từ tòa nhà gần thư viện đến tòa nhà gần câu lạc bộ tennis nhất.

Sau khi kết thúc hoạt động câu lạc bộ, Atobe Keigo liền đi thẳng về phía phòng y tế, Kabaji Munehiro yên lặng đi theo phía sau hắn.

Phòng y tế và sân tennis cách nhau một mảnh vườn hoa hồng. Thời tiết này hoa hồng còn chưa nở rộ hoàn toàn, nhưng những cánh hoa kiều diễm đã tỏa ra mùi thơm hồng non.

Khi Atobe Keigo đến phòng y tế, cửa phòng y tế đã bị người ta khóa từ bên trong.

Atobe Keigo gõ gõ cửa, nhưng không nhận được bất kỳ đáp lại nào. Thời gian trực ban của y tá học đường là từ 8 giờ sáng đến 7 giờ tối, hiện tại chưa đến 6 giờ, không nên có tình huống không có ai ở đây.

Chẳng lẽ vị bác sĩ Kousaka trực ban hôm nay đã về sớm?

Atobe Keigo lại lần nữa gõ cửa, bất quá lần này, tuy vẫn không có đáp lại, nhưng hắn lờ mờ nghe được tiếng nói chuyện bên trong phòng y tế.

Atobe Keigo dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ bên trái cách cửa chỉ 5 mét, sau đó đi thẳng qua kéo cửa sổ đang khép hờ ra.

Cửa sổ này ngay đối diện giường bệnh, Atobe Keigo đứng ở ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Hoang Tỉnh Gia Thụ đang ngồi trên giường bệnh.

Thành viên mà hắn từng coi trọng này đang vẻ mặt si mê nhìn vị bác sĩ đứng ở mép giường của hắn, trong đôi mắt toát ra tình yêu cực kỳ nóng rực lại nồng liệt, nhưng trong cảm xúc này lại ẩn chứa vài phần tính chiếm hữu b*nh h**n và h*m m**n hủy diệt tối tăm.

Như là đang cố gắng kiềm chế một loại tâm tư vặn vẹo u ám nào đó.

Atobe Keigo có chút kinh hãi với việc thành viên năm nhất vốn rộng rãi ánh mặt trời nhất này lại lộ ra cảm xúc bất thường như vậy. Hắn theo ánh mắt Hoang Tỉnh Gia Thụ nhìn về phía người đang quay lưng lại với hắn.

Vì góc độ, Atobe Keigo không thể nhìn thấy khuôn mặt người này, chỉ có thể phán đoán từ bóng lưng rằng đối phương là một người có thân hình vô cùng cao gầy và thẳng tắp.

Kousaka Fujie...

Atobe Keigo nhớ lại những mô tả liên quan đến ngoại hình của người này, tất cả những từ ngữ hoa lệ tinh xảo xét đến cùng, đều chỉ nói lên hai chữ sâu sắc nhất ——— Mỹ Lệ.

Một người đàn ông bị hình dung là mỹ lệ, luôn khiến người ta liên tưởng đến sự nữ tính.

Nhưng giờ phút này, Atobe Keigo chỉ mới nhìn thấy bóng lưng của người này, cũng đã phán đoán được rằng những từ ngữ như ẻo lả, yếu ớt không hề dính dáng chút nào đến Kousaka Fujie.

Người này có một mái tóc đen nhánh cực kỳ mềm mại, giống như mực tàu đen sâu thẳm, thẳng và dài, được buộc bằng một chiếc dây buộc tóc và tùy ý rũ xuống trên chiếc áo blouse trắng tinh thuần.

“Bác sĩ, tay tôi sẽ để lại sẹo sao?” Hoang Tỉnh Gia Thụ cẩn thận hỏi, trong giọng nói mang theo tình yêu và nhớ nhung cuộn trào.

“Ngươi ghét vết sẹo sao?”

Atobe Keigo nghe được giọng nói của Kousaka Fujie, thanh u và lạnh lẽo, giống như tiếng "leng keng" phát ra khi một hòn đá nhỏ vụn rơi vào hồ nước lạnh, có một sự dễ nghe không thể chạm đến.

Xa cách, thờ ơ, thậm chí là có chút lạnh băng.

Cũng không giống như lời đồn sẽ mê hoặc quyến rũ người khác.

Atobe Keigo còn chưa kịp cảm thán rằng giọng nói của vị bác sĩ này cũng miễn cưỡng phù hợp với thẩm mỹ của hắn, liền nghe được đối phương đổi giọng, dùng giọng điệu không chút để ý nói ra lời nói tàn nhẫn lại nghiền ngẫm ————

“Nếu ghét, ta giúp ngươi chém đứt cánh tay này, sẽ không còn nhìn thấy vết sẹo nữa.”

Đây không phải là một lời nói đùa.

Atobe Keigo nhìn thấy Hoang Tỉnh Gia Thụ trong khoảnh khắc đó hoảng sợ mở to hai mắt, nơi ánh mắt có thể chạm tới chính là tay của Kousaka Fujie.

Trong tay hắn đang cầm một vật gì đó!

Đôi mắt Atobe Keigo đột nhiên bị một vệt quang trắng lóa lên, giống như ánh sáng mặt trời phản chiếu trên lưỡi dao sắc bén. Hắn theo bản năng dời đôi mắt, và chờ hắn lại lần nữa quay lại tầm mắt, liền thấy vị bác sĩ ban đầu đang quay lưng lại với hắn, đã chuyển người, nhìn về phía hắn.

Atobe Keigo rốt cuộc thấy rõ dung mạo của Kousaka Fujie.

Ngũ quan hoàn mỹ không tì vết, mỗi tấc đều như được Thượng Đế tỉ mỉ chế tạo, rất đẹp, là một vẻ đẹp không thể tìm ra một chút sai lầm, là thật sự lớn lên tại những điểm mà mỗi người đều sẽ thích. Chiếc áo blouse trắng không nhiễm bụi trần mặc trên người hắn, lạnh băng, cấm dục, lãnh đạm.

Atobe Keigo chú ý đến khóe mắt hắn cũng có một nốt lệ chí nhỏ nhắn.

Giây tiếp theo, người đang bị hắn nhìn đột nhiên mỉm cười nhẹ với hắn.

Nụ cười rất nhạt, rõ ràng là một độ cong rất rất nông, nhưng khí chất lại trong khoảnh khắc đột nhiên thay đổi. Nốt lệ chí tinh xảo nhỏ bé kia dưới khóe mắt hắn nháy mắt trở nên quyến rũ và sống động, giữa khóe mắt đuôi mày đều toát ra một loại mỹ diễm sa đọa và yêu dã câu dẫn người.

Đặc biệt là đôi mắt ngậm ý cười này, sâu thẳm và tối tăm, như có một lốc xoáy, có thể cuốn người ta vào trong bóng tối vặn vẹo mất hết lý trí, mê người lại nguy hiểm.

Khoảnh khắc này, Atobe Keigo lật đổ những kết luận đã đưa ra vài giây trước.

Mấy chữ này hiện lên trong đầu hắn...

Tranh đoạt, d*c v*ng và máu tươi.

Bình Luận (0)
Comment