Hoàng hậu biết rõ chuyện của Mục Liễn, cười gọi Mục Bảo Chương trở về:
"Tứ tẩu của con lúc trước bị bệnh, lấy đâu ra thời gian mà làm túi thơm."
Vị Hoàng hậu này còn rất hiểu lòng người. Lâm Huệ cùng Mục Liễn tiến lên thỉnh an.
"Thân thể của con bây giờ đã khỏi hẳn rồi chứ?" Hoàng hậu hỏi thăm.
Lâm Huệ nói: "Con dâu cũng không biết, còn phải xem có tái phát nữa hay không." Mặc dù tạm thời không có động tĩnh, nhưng nàng ẩn ẩn có cảm giác không đơn giản như vậy.
"Đợi lát nữa ta phái Chu viện phán đến chẩn mạch cho con, tuổi còn trẻ không thể lưu lại mầm bệnh được."
"Vâng, đa tạ mẫu hậu."
Thần thái khi nói chuyện tự nhiên, không kiêu ngạo không tự ti, Mục Liễn thầm nghĩ nàng nói không biết làm túi thơm, ngược lại làm người thì làm tốt lắm.
Chẳng mấy chốc, phu thê Đoan vương cùng Mục Kiêu cũng đến, Mục Bảo Chương hiếu kì, lại đi xem xét bên hông của hai vị ca ca này, kết quả Mục Dực đeo hai cái, Mục Kiêu một cái cũng không có, cô bé bĩu môi nói: "Ngũ ca, huynh giống y như tứ ca, thật đáng thương, đều không có túi thơm để mang."
Nghe nói như thế, Mục Kiêu nhịn cười không được.
Mục Bảo Chương kỳ quái: "Ngũ ca, huynh cười cái gì?"
Cười Mục Liễn, có thê tử cũng như không có thê tử, xem ra Lâm Huệ không thích hắn mới không làm cho hắn, nhưng cái này cũng trách không được, cưới nhưng lại không viên phòng, ai mà chịu được? Nghĩ đến, Mục Kiêu hướng Lâm Huệ mà nhìn.
Nữ tử trẻ tuổi mặc áo màu cỏ xuân xanh biếc, da trắng như tuyết, lông mi cong, bờ môi hồng phấn, giống như một cành hoa lê thanh mỹ. Người như thế này, cũng không biết sao tứ ca của hắn tại có thể nhịn được. Sớm biết như thế, lúc trước hắn ta nên đi cầu phụ hoàng, để Lâm Huệ đổi thành gả cho mình.
Mục Kiêu càng nghĩ càng hối hận, thật sự là một ý nghĩ sai lầm!
Ánh mắt của hắn ta lưu luyến, lúc vừa chuyển đi lại đụng phải ánh mắt của Mục Liễn.
Mục Kiêu không thèm để ý chút nào, dù sao Mục Liễn cũng không muốn Lâm Huệ, nữ nhân này đối với hắn mà nói có thể chẳng là cái thá gì, như vậy bản thân mình nhìn nàng thì như thế nào?
Hắn ta bình tĩnh tự nhiên.
Sau đó, một đám người đều lần lượt đến, bảy huynh đệ, hai tỷ muội, lại thêm gia quyến, ngồi ngồi, đứng đứng, chạy chạy, âm thanh vui cười thỉnh thoảng từ Diên Phúc cung truyền ra.
Hoàng đế từ xa nghe thấy, lộ ra nụ cười vui mừng.
Tết Đoan Ngọ, ông khó có được một lần tới muộn, lúc này đi tới tiếp nhận thỉnh an của đám tiểu bối.
"Hoàng thượng, tất cả văn võ bá quan đã đến Ngọ môn." Thái giám ở bên cạnh bẩm báo.
Hàng năm tới ngày hội này, hoàng đế đều sẽ ban thưởng cho các quan viên bánh ngọt, rượu ngon, còn có bánh ú. Năm nay cũng không ngoại lệ, hoàng đế khoát tay cho lui, cùng mấy nhi tử nói: "Theo trẫm tới Ngọ môn xem náo nhiệt một chút, đợi lát nữa lại đi hậu uyển xem bắn liễu, " rồi chỉ đích danh Mục Kiêu, Mục Phái, Mục Duệ, "Ba người các con cũng phải tham gia, để trẫm xem công phu kỵ xạ có bị thụt lùi không."
Bảy nhi tử của ông cũng không phải đều văn võ song toàn, như Mục Dã hoàn toàn không biết võ công, mà ba nhi tử này thì đã bắt đầu luyện tập từ lúc nhỏ.
Ba nhi tử cao giọng đáp ứng.
Thấy bọn họ cùng bách quan chung vui, các nữ quyến không nên đi cùng, Hoàng hậu sai người mời Chu viện phán đến bắt mạch cho Lâm Huệ.
Mục Bảo Chương ủy khuất nói: "Vì sao chúng ta không thể đi cùng? Năm ngoái không thể, năm trước nữa cũng không thể, coi như không tới Ngọ môn, thì cũng phải được xem bắn liễu chứ? Chúng ta sẽ an vị trêи Vọng Nguyệt lâu, mẫu hậu đồng ý được không?" Tay nhỏ của cô bé dùng lực lôi kéo ống tay áo của Hoàng hậu, liều mạng làm nũng.
Mục Bảo Chương vốn là nhi nữ thân sinh của Trương chiêu nghi. Bởi vì thái tử qua đời nên hoàng hậu vô cùng bi thương, hoàng đế và bà là phu thê từ thời niên thiếu, đồng cam cộng khổ, nên hạ lệnh ôm Mục Bảo Chương vừa mới sinh cho Hoàng hậu nuôi, về sau Hoàng hậu mới chậm rãi tốt lên. Mục Bảo Chương đương nhiên trở thành tiểu công chúa được Hoàng hậu thương yêu nhất, trong cung ai so ra cũng không bằng.
Hoàng hậu xoa xoa đầu nhỏ của cô bé: "Đứa nhỏ tinh nghịch, thấy con như vậy, ta xem xem. . . Nếu không thì đi hỏi phụ hoàng của con một chút, nếu phụ hoàng con đồng ý, chúng ta liền đi xem bắn liễu."
"Tốt quá!" Mục Bảo Chương nhảy dựng lên, "Mẫu hậu mau phái người đi hỏi đi."
Không lay chuyển được cô bé, Hoàng hậu liền sai một tiểu thái giám đi.
Chu viện phán tới Diên Phúc cung, hướng các chủ tử hành lễ rồi liền bắt mạch cho Lâm Huệ.
Trịnh Tâm Lan ân cần ngồi bên cạnh.
Trong lòng biết rõ vị thái y này tất nhiên không nhìn ra được cái gì, Lâm Huệ hoàn toàn buông lỏng. Quả nhiên một khắc đồng hồ sau, sắc mặt Chu viện phán phức tạp thu tay lại, cúi đầu nói: "Hồi nương nương, Ung vương phi mạch đập không nhanh không chậm, vững vàng hữu lực, theo vi thần thấy, cũng không mắc bệnh gì."
Thân thể người này hoàn toàn khỏe mạnh, ngược lại không biết vì sao lại mời ông ta đến bắt mạch, Chu viện phán nghi hoặc không hiểu.
Đã không có vấn đề gì, Hoàng hậu liền khoát khoát tay: "Ngươi lui ra đi." Lại cùng Lâm Huệ nói chuyện, "Xem ra trước đó thật sự do mệt mỏi? Về sau có chỗ nào cảm thấy khó giải quyết, cứ tiến cung nói cho ta biết." Bà nghĩ thầm tiểu cô nương này sống cũng không dễ dàng, gả cho Mục Liễn như vậy nhất định là bị ủy khuất.
Cũng không phải là Mục Liễn không tốt, chỉ là một nữ tử không chiếm được tâm của trượng phu, thì đời này luôn luôn khó mà yên lòng được.
Hoàng hậu khẽ thở dài, nhưng nàng ấy buộc phải học để quen dần, dù sao phóng mắt khắp tầng lớp quan lại quyền quý thông thường, nào có mấy đôi phu thê là cầm sắt hòa minh, tình thâm nghĩa trọng? Nghĩ thông suốt, thì có thể trải qua an an ổn ổn, không nghĩ ra được, thì sẽ giống như Lệ phi.
Bất quá có đôi khi đêm khuya vắng bóng người, bà nhớ tới dung mạo tựa như tiên tử kia, cũng không phải là không có một chút khâm phục. Người kia giống như một ngọn lửa mãnh liệt, khiến Mục Nhân Minh bị bỏng, cũng khiến ông cả một đời đều không thể quên được nàng ta, cứ nhìn thái độ Mục Nhân Minh đối với Mục Liễn, liền biết được sự áy náy trong lòng của ông.
Chỉ là, dùng cả tính mệnh để đổi lấy một chút áy náy ấy thì có ích gì? Hoàng hậu cúi đầu khẽ vuốt búi tóc của Mục Bảo Chương, còn sống so với bất kì điều gì cũng tốt hơn, chưa nói đến sinh hoạt trong cung vĩnh viễn luôn đẹp đẽ huy hoàng như vậy. chỉ cần không nghĩ tới việc chiếm lấy tâm thiên tử.
Tiểu thái giám được phái tới Ngọ môn để xin phép Hoàng thượng, rất nhanh liền quay trở về bẩm báo: "Hoàng thượng nói, nếu nương nương đã muốn xem, thì có thể dẫn theo công chúa cùng các vương phi tới Vọng Nguyệt lâu."
Mục Bảo Chương cao hứng đến không kiềm được, vội vàng lên đường: "Mẫu hậu, vậy chúng ta đi thôi!"
"Con cái đứa nhỏ này cứ vội vội vàng vàng đứng ngồi không yên, thật không có lễ nghi gì hết!" Hoàng hậu miệng thì giáo huấn, nhưng vẫn nuông chiều cô bé, phái cung nữ tới Vọng Nguyệt lâu trước để an trí bàn ghế, bày ra đồ ăn thức uống.
Đối với chuyện này lúc đầu Lâm Huệ cũng không biết, bởi vì tình tiết trong sách được kể theo góc nhìn của nữ chính, chỉ viết rằng Lâm Hạm đi theo Cố thị xem thuyền rồng, rất nhanh liền nhìn thấy hoàng thượng cùng một đám hoàng tộc, còn có văn võ bá quan cũng tới bờ sông, cũng không có nói gì tới bắn liễu, thì ra trước khi đi xem thuyền còn có một đoạn hoạt động giải trí như vậy.
Cho tới bây giờ chưa từng tận mắt chứng kiến qua, cho nên Lâm Huệ cũng có chút hiếu kì.
Trịnh Tâm Lan nói với nàng: "Năm ngoái bắn liễu muội đoán xem ai là người đứng đầu?"
Hẳn là Tiêu Thì Viễn.
Quả nhiên Trịnh Tâm Lan nói: "Chính là Võ Định hầu, nhưng năm nay phụ hoàng muốn đi du ngoạn, Võ Định hầu đảm nhiệm chức Tổng chỉ huy sứ ngũ thành binh mã tư, chỉ sợ lúc này nhiều việc ứng phó không xuể, hẳn sẽ không tham dự."
"Vậy hội thi lần này ai có khả năng đứng đầu?"
"Có thể sẽ rơi vào tay Ngũ đệ." Trong lòng Trịnh Tâm Lan lại không hi vọng như vậy, bởi vì Mục Kiêu là thân đệ đệ của Mục Dực, nàng ta hi vọng tốt nhất là Lục hoàng tử Mục Phái, nàng ta cùng phu quân nhà mình có thể kéo quan hệ được.
Cái tính toán này Lâm Huệ đương nhiên biết rõ, cười một cái nói: "Có thật không, Ngũ đệ lợi hại như vậy à? Muội thấy Lục đệ và Thất đệ tư thái anh hùng tràn đầy phấn chấn, tựa hồ cũng không yếu."
Vừa nghe là biết không hiểu rõ mấy người huynh đệ này, Trịnh Tâm Lan nói: "Muội chờ chút nữa vừa nhìn sẽ biết."
Một đoàn người đi đến Vọng Nguyệt lâu, đúng lúc đụng phải bọn người Hoàng đế cũng đang đi tới.
Hoàng đế chỉ chỉ Mục Bảo Chương: "Nhất định là con cầu mẫu hậu con, đúng không? Đứa nhỏ tinh nghịch, xem bắn liễu cái gì, con hiểu sao?"
"Con hiểu chứ, phụ hoàng, không phải là so với nhau xem ai bắn được nhiều cành liễu hơn đúng không?" Mục Bảo Chương khẽ nói, "Đơn giản như vậy, đến đồ đần còn nhìn ra được."
Hoàng đế cười ha ha kêu bắt đầu.
Mục Liễn đi đến bên người Lâm Huệ hỏi: "Vừa rồi Chu viện phán có bắt mạch cho ngươi rồi?"
Hắn sao lại quan tâm đến thân thể của mình như vậy, cứ như muốn thấy nàng hiện nguyên hình vậy? Lâm Huệ thiếu chút nữa lại nhịn cười không được.
"Rốt cuộc như thế nào?" Hắn truy vấn.
"Ta đã nói rồi, thương thế của ta không lành được, cho nên ngươi không cần phải để ý đến." Lâm Huệ sợ người khác nghe thấy, đương nhiên cách Mục Liễn rất gần.
Trêи người nữ tử tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, hắn nhìn mặt mày linh động của nàng, hơi cúi đầu xuống hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới việc chữa khỏi?"
"Cái này không phải ta muốn trị thì có thể trị được." Tuy là nói dối, nhưng việc nàng xuyên không là thật, nàng vĩnh viễn không thể trở về được, đối với thế giới này mà nói, nàng xác thực không phải là một linh hồn bình thường, "Ta không có khả năng khá hơn nữa."
Trong giọng nói của nàng lộ ra một cỗ bi thương.
Mục Liễn giật mình, không hiểu sao tâm hắn như bị thứ gì kéo lấy, khiến hắn muốn an ủi nàng, muốn chạm vào nàng.
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, hắn vô thức lùi ra xa một bước.
Tránh như tránh rắn, Mục Kiêu nhìn thấy, mày nhíu lại, cảm thấy Mục Liễn thật sự không biết thương hương tiếc ngọc, đột nhiên mở miệng nói: "Phụ hoàng, bắn liễu hôm nay không bằng để cho tứ ca cũng tham dự luôn đi, nhi thần nghe nói kỹ thuật cưỡi ngựa của tứ ca cũng không tệ. Phụ hoàng không phải mới đưa cho tứ ca một con Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử* sao, vừa vặn có thể mang ra cưỡi thử luôn."
* Dạ Chiếu Ngọc Sư Tửhay Bạch Long Mã là con ngựa toàn thân lông trắng như tuyết, tương truyền một ngày có thể đi hàng nghìn dặm. Ngay từ khi mới sinh ra phía dưới cổ đã có một hàng lông dày, trông giống như sư tử, tính khí nóng nảy, sau này lớn lên tính khí bớt nóng nảy hơn, buổi tối con ngựa này còn phát ra ánh sáng trắng bạc, vì vậy mới có tên là Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử. (trích: Wikipedia.org)
Mục Liễn sẽ cưỡi ngựa bắn tên?
Lâm Huệ chưa từng nghe thấy, dò xét người nam tử bên cạnh một chút, thầm nghĩ nhìn bộ dạng nhã nhặn này của hắn, chỗ nào giống như biết cưỡi ngựa bắn tên.
Nhưng mà sắc mặt Mục Liễn lại bình tĩnh, còn thấp giọng phân phó Từ Bình: "Dắt Ngọc Sư Tử tới."
Lâm Huệ lấy làm kinh hãi, vội nói: "Ngươi chớ để ý đến Ngũ đệ."
Mục Kiêu là ai nàng rõ ràng nhất, một lòng chỉ nghĩ đến việc giúp đỡ ca ca hắn ta làm thái tử, vì thế, hắn ta có thể hi sinh bất luận kẻ nào, nếu gặp chướng ngại phía trước, hắn ta cũng nguyện ý diệt trừ vì ca ca. Hôm nay đột nhiên đưa ra lời đề nghị vào lúc này, rõ ràng là muốn Mục Liễn mất mặt.
"Ngươi không tham dự, chắc chắn phụ hoàng cũng không miễn cưỡng ngươi." Tai trái Mục Liễn không nghe được, mặc dù không phải tật xấu gì lớn, nhưng cũng khiến tính tình hướng nội, làm sao có thể yêu thích việc múa đao lộng kiếm.
Ánh mắt của nàng có mấy phần lo lắng, Mục Liễn nhìn thấy Lâm Huệ như vậy trấn an: "Không có việc gì."
Sao lại không có việc gì được? Người này đúng là ngốc tử, Lâm Huệ nói: "Thế nhưng ngươi là Ung vương, giả sử ngay cả một cành liễu ngươi cũng không bắn được, sẽ khiến người khác chê cười."
Một cành cũng không bắn được? Nàng nghĩ bản thân hắn như vậy? Đuôi lông mày Mục Liễn khẽ nhếch.
Hoàng đế lúc này nói: "Liễn nhi, con muốn so tài một chút không?"
"Vâng, nhi thần nguyện ý," Mục Liễn đi ra phía trước, "Nhi thần đã sai người dắt Ngọc Sư Tử tới."
Hoàng đế kinh ngạc.
Ông còn tưởng nhi tử này sẽ cự tuyệt, dù sao cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng tham gia qua.
Bất quá hắn không tham gia cũng không sao. Trong số bảy vị nhi tử của ông thì đã có ba người võ nghệ xuất chúng hơn một chút, như Mục Dã ngay cả việc kéo cung cũng không biết, thì tính sao? Nó có sở trường khác mà! Coi như là chơi đùa đi, hoàng đế lại cười nói: "Con đi thay trang phục kỵ xạ đi" lại cao giọng nói, "Phía dưới tất cả đều đi chuẩn bị đi, trẫm sẽ đợi các ngươi tới phân cao thấp!"
Trịnh Tâm Lan lôi kéo Lâm Huệ lên lầu: "Tứ đệ muội, muội cũng không cần lo lắng, chỉ là bắn liễu thôi, tứ đệ sẽ không bị đả thương đâu."
Nàng chỉ lo lắng Mục Liễn bị Mục Kiêu trêu đùa, Mục Kiêu kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nàng thực sự không muốn hắn ta đạt được hạng nhất! Nhưng Mục Liễn cứ muốn nhảy xuống hố, ai mà ngăn cản được?
Lâm Huệ thở dài, đi lên lầu ngồi xuống. Không lâu sau, chỉ thấy các vị hoàng tử, các vị tướng quân tham gia tỷ thí lần lượt xuất hiện, Mục Bảo Chương chỉ vào một người trong đó kêu lên: "Mẫu hậu, mau nhìn, tứ ca ra rồi kìa!"
Người kia toàn thân áo trắng, lại cưỡi tuấn mã trắng như tuyết, tựa như ánh trăng trêи trời không nhiễm trần thế, Lâm Huệ nghĩ thầm, ngược lại thật sự vô cùng kinh diễm, chỉ tiếc, rốt cuộc vẫn là đồ đần!
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Liễn: Ai là đồ đần? Ngươi. . . Ngươi cứ chờ đấy cho bản vương.
Lâm Huệ: Hừ, ta sẽ chờ xem.