Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ

Chương 50

Ngốc tử này càng ngày càng không giống ngốc tử, lại còn biết chiếm cái tiện nghi này, Lâm Huệ khẽ cắn môi, tính đánh hắn một cái, nhưng vì hoài niệm bản chép tay nên không so đo.

"Nếu ta cho ngươi biết, thì ngươi cũng không được đổi ý."

Được gọi một tiếng lão công, trong lòng Mục Liễn mừng khấp khởi, chỉ là hắn cảm thấy xưng hô này vô cùng kỳ cục, lão công? Nào có êm tai bằng "phu quân" chứ, người ở thế giới kia cũng quá khôngtrang nhã! Oán thầm một lượt, hắn mới nói: "Hứa Vô Phi và ta có quen biết, nhưng sư phụ của hắn thì ta chỉ gặp qua một lần, rốt cuộc nàng muốn biết cái gì?"

" Tình cảm của Hứa Vô Phi và sư phụ hắn như thế nào?"

"Lúc Hứa Vô Phi năm tuổi thì đã sống tại Thanh Vân quan, quán chủ đối với hắn mà nói không khác gì phụ thân."

Vậy là tình cảm sâu đậm, nói như thế, hẳn Hứa Vô Phi cũng là người mà quán chủ tín nhiệm nhất, nếu có đồ vật gì đó, khẳng định quán chủ sẽ để lại cho Hứa Vô Phi bảo quản. Lâm Huệ nói ra suy đoán trong lòng: "Lần trước đến Thanh Vân quan, lúc ta thấy được tranh chữ quán chủ, thì dựa vào thứ này mà nhận định ông ấy và ta cùng đến từ một thế giới, hiện tại quán chủ biến mất, ta nghi ngờ trong tay Hứa Vô Phi có giấu bản chép tay mà sư phụ hắn để lại."

Với tính tình cố chấp như vậy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ tra ra được điểm này, Mục Liễn chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ là nói thẳng ra mà không giữ lại chút nào như vậy, lại khiến hắn khó xử.

Nàng thật sự rất tín nhiệm hắn, Mục Liễn trầm ngâm: "Ta có thể giúp nàng dò hỏi một chút..."

"Thật chứ?" Lâm Huệ mừng rỡ.

Mục Liễn xoay chuyển lời nói: "Nhưng nàng cũng không nên ôm kỳ vọng quá lớn, lỡ như quán chủ không lưu lại thứ gì, hoặc Hứa Vô Phi không muốn giao ra."

"Nếu là cái sau, ta sẽ dùng mọi biện pháp để giành được tín nhiệm của hắn."

Kiếp trước, Lâm Huệ tìm được Hứa Vô Phi rồi đoạt lấy thẻ tre trước, còn hắn mãi mới nhận ra, còn bị chậm một bước, Mục Liễn liếc nàng một cái: "Nàng định dùng bạc để thu mua hay dùng thủ đoạn khác?"

"Phải quan sát phản ứng của hắn như thế nào, như vậy mới hốt thuốc đúng bệnh."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì xe ngựa đã đến trước cửa hầu phủ, Lâm Hạm vậy mà cùng Tiêu Thì Viễn đi ra nghênh đón tại cửa thuỳ hoa [1].

[1] Cửa thùy hoa:

Lâm Huệ nói: "Thời tiết giá lạnh, các ngươi đi ra làm gì?"

Lâm Hạm tiến lên khoát tay nàng: "Lần đầu mời tỷ tỷ và tỷ phu tới, nên thế" chợt chạm phải tay Lâm Huệ, liền "ai nha" một tiếng, "Tỷ tỷ không mang theo lò sưởi tay [2] sao, tỷ cứ dùng cái này của muội đi, không cẩn thận là bị đông lạnh đấy."

[2] Lò sưởi tay: hay còn gọi là thủ lô.

Lập tức nhét lò sưởi tay vào trong tay nàng, Lâm Huệ đành phải nhận lấy: "Đa tạ."

Thấy tỷ muội các nàng thâm tình, Tiêu Thì Viễn vừa cười vừa nói với Mục Liễn: "Biểu ca, trước đó chúng ta lui tới không nhiều, sau này cần phải gặp mặt thường xuyên, A Hạm rất thích biểu tẩu."

"Chỉ sợ ngươi bận rộn thôi, Hộ bộ của ta không có nhiều việc như Binh mã tư."

"Bận rộn đến mấy đi nữa, nếu như biểu ca bằng lòng đến, thì buổi tối lúc nào chúng ta cũng có thể tụ họp được." Tiêu Thì Viễn ngắm kiều thê một chút, chỉ cần Lâm Hạm cao hứng là được.

Nhận thấy ánh mắt của trượng phu, sắc mặt Lâm Hạm hơi đỏ lên, cũng càng thân cận với Lâm Huệ hơn, nếu không có vị đích tỷ này, thì nàng ta cũng không thể gả cho một trượng phu tốt như Tiêu Thì Viễn, ở phương diện này, Lâm Huệ đã trợ giúp nàng ta rất nhiều, không có nàng giúp đỡ, nói không chừng bây giờ nàng ta có thể đã bị Mục Dực nhốt lại rồi: "Tỷ tỷ, muội sống rất tốt ở hầu phủ, giống như tỷ đã nói, mẫu thân cũng không phải dạng người ngang ngược, mấy ngày nay cũng đã thay đổi cách nhìn với muội, đa tạ tỷ tỷ ngày đó đã chỉ giáo."

"Đều do công sức của muội cả, tỷ có thể giúp được gì chứ? Nếu như muội làm người bất chính, cho dù có ngụy trang như thế nào thì trưởng công chúa cũng sẽ không thích."

Lâm Hạm làm nũng nói: "Dù sao muội cũng muốn cám ơn tỷ, hôm nay tỷ nhất định phải ở lại đây dùng bữa!"

"Đến thì cũng đã đến, không thể mất công đến đây được, tỷ nhất định phải ăn."

Lâm Hạm phì cười.

Bốn người tiến vào thượng phòng, Tiêu Thì Viễn sai người châm trà uống, làm nóng thân thể, nào có thể đoán được mới nói vài câu, liền có nha hoàn tới bẩm báo, nói Lâm Ngọc Phong tới.

Thời gian gần đây, Lâm Ngọc Phong rất là xuân phong đắc ý [3], không những đại nữ nhi là vương phi, mà nhị nữ nhi còn là phu nhân Võ Định hầu phủ, Võ Định hầu này tuổi trẻ tài cao, tay cầm binh quyền, mẫu thân lại là trưởng công chúa, bây giờ Đoan vương đã rời khỏi kinh thành, tất cả mọi người đều cảm thấy mọi chuyện đã được định đoạt, vị trí trữ quân nhất định rơi vào tay Định vương. Tiêu Thì Viễn và Định vương có quan hệ như thế nào, ai mà chẳng biết, so với trước kia thì càng muốn lôi kéo hơn, Lâm Ngọc Phong cũng nhờ vậy mà nước lên thì thuyền lên.

[3] Xuân phong đắc ý: là con đường thuận lợi, thăng quan tiến chức hanh thông.

Đúng lúc hôm nay là ngày hưu mộc, Lâm Ngọc Phong liền tới đây để thăm con rể và nữ nhi, kết quả vừa mới tới liền nghe người gác cổng nói Ung vương và Ung vương phi cũng ở đây, lập tức lên cơn giận dữ.

Thấy Lâm Ngọc Phong bước nhanh tới, Lâm Huệ cũng không có phản ứng gì, lúc trước khi đọc quyển sách thì nàng liền cực kỳ chán ghét người này, còn bây giờ, hình như cũng chưa tới mức chán ghét. Có lẽ do nàng sắp sửa rời khỏi nơi này, Lâm Ngọc Phong đối với nàng mà nói, chỉ là một người không có thật, căn bản không đáng để nhắc tới.

Nghiệt chướng này vẫn cứ như vậy, coi trời bằng vung [4], Lâm Ngọc Phong nhìn Lâm Hạm, nói: "A Hạm, con qua đây, vi phụ có chuyện muốn nói với con."



[4] Coi trời bằng vung: thái độ chủ quan liều lĩnh, coi thường tất cả.

"Phụ thân..." Tiêu Thì Viễn đứng dậy, "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, ta có chuyện muốn trao đổi với A Hạm."

Lâm Hạm nhéo nhéo mi tâm, mời Lâm Ngọc Phong đến sương phòng. Vừa vào trong phòng, Lâm Ngọc Phong liền cắn răng nói: "Nghiệt chướng kia đối xử với con như thế nào, con không nhớ sao, sao lại còn mời nó đến làm khách? Con muốn mời thì cũng nên mời Định vương và Định vương phi... Con không nên lui tới với nó!"

Ông ta còn chỉ vào Lâm Hạm mà xả ra một tràng, tương lai Định vương đăng cơ, Mục Liễn này khẳng định sẽ không có kết cục tốt, từ trước đến nay có Hoàng đế nào sẽ thiện đãi mấy người huynh đệ của mình chứ? Lâm Huệ hiển nhiên cũng sẽ rớt xuống vạn trượng.

"Phụ thân, " Lâm Hạm thản nhiên nói, "Tỷ tỷ đối xử với con rất tốt, nếu không có tỷ tỷ, thì con cũng không có ngày hôm nay, sau này phụ thân đừng nói về tỷ tỷ như vậy."

Lâm Ngọc Phong kinh ngạc: "Nó đối xử tốt với con? Lúc con mới tới Lâm gia, nó đã mắng chửi, nhục nhã con như thế nào, con không nhớ rõ sao? A Hạm, có phải con sợ nó hay không? Con cứ nói cho vi phụ biết, vi phụ sẽ thay con làm chủ, hơn nữa, bây giờ con đã là Võ Định hầu phu nhân, con dâu của trưởng công chúa, coi như nó có là Ung vương phi đi nữa cũng không thể khi dễ con."

"Ngay từ đầu tỷ tỷ không muốn tiếp nhận cũng là "nhân chi thường tình" [5], dù sao con cũng là thứ nữ, không cùng một mẹ sinh ra ..."

[5] "Nhân chi thường tình": thói thường của con người.

Từng câu từng chữ đều thay Lâm Huệ nói chuyện, nữ nhi nhu thuận hiểu chuyện trước kia đã đi đâu rồi? Lâm Ngọc Phong buồn bực đến mức đập một chưởng xuống mặt bàn: "A Hạm con hồ đồ rồi, rốt cuộc con đang giúp ai? Ta toàn tâm toàn ý vì con, đặt mua đồ cưới phong phú cho con, để cho con gả vào hầu phủ, thế mà con còn giúp nghiệt chướng kia? Nghiệt chướng kia căn bản cũng không coi Lâm gia là nhà, con có từng thấy nó quay về lần nào chưa? Con cho rằng nó sẽ xem con như muội muội của mình sao?"

Vừa rồi tiếng đập bàn kia đã kinh động đến Tiêu Thì Viễn, hắn lo lắng cho Lâm Hạm, nên vội vàng qua đây, vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy giọng nói của Lâm Hạm: "Tỷ tỷ không quay về còn không phải do người sao, người đối xử với tỷ tỷ bằng thái độ gì, con đều thấy rõ [6]! Thứ người muốn chẳng qua chỉ là một con rối, chuyện gì cũng phải thuận theo ý người, bằng không người liền... Hệt như mẫu thân của con, bởi vì bà ấy không nguyện ý làm thϊế͙p͙ nên người liền cưỡng bức bà ấy, Lâm gia này, người còn cho rằng con sẽ muốn quay về nữa sao?"

[6] Nguyên văn "Nhất thanh nhị sở"

"Con nói cái gì?" Lâm Ngọc Phong giơ tay lên định cho Lâm Hạm một bạt tai, Tiêu Thì Viễn bước nhanh tiến tới, chế trụ tay ông ta, "Phụ thân, có chuyện gì thì nói tử tế. "

"Nói tử tế, con không nghe thấy nó vừa nói cái gì sao?" Lâm Ngọc Phong chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong, ông ta không ngờ nữ nhi của mình, đứa này so với đứa kia càng ngỗ nghịch hơn, cánh bắt đầu cứng cáp rồi thì liền muốn bay sao, Lâm Huệ thì thôi đi, Lâm Hạm vậy mà cũng như thế, rốt cuộc ông ta đã làm sai điều gì?

"Con buông tay, hôm nay ta không thể không giáo huấn nó một trận được!" Bộ dạng Lâm Ngọc Phong trở nên điên cuồng.

Giọng nói quá lớn, Lâm Huệ xuất phát từ hiếu kì nên cũng qua đây, chỉ thấy Lâm Ngọc Phong muốn đánh Lâm Hạm, không khỏi nghiêm mặt nói: "Lâm đại nhân, ngươi cho rằng nơi này là Lâm gia sao? Ở Võ Định hầu phủ cũng dám làm càn, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ hèn nhát đánh nữ nhi mà thôi."

Lâm Ngọc Phong bị tức đến mức cổ họng ngòn ngọt, suýt phun ra máu, lập tức đánh mất lý trí: "Ngươi, thứ nghiệt chướng này, ngươi đừng có đi, xem ta giáo huấn ngươi như thế nào!"

Lâm Ngọc Phong này luôn luôn dễ dàng bị Lâm Huệ chọc tức, Mục Liễn thản nhiên nói: "Biểu đệ, vẫn nên sai người đưa ông ta trở về đi, đây cũng không phải là lần đầu phát tác."

Nhạc phụ thật sự thích đánh nữ nhi? Tiêu Thì Viễn quả thực không thể tin được, Lâm Huệ và Lâm Hạm đều là những nữ tử xinh đẹp, nhu nhược, sao có thể hạ thủ được? Nghĩ đến thê tử của mình có thể đã từng bị đánh, Tiêu Thì Viễn nhất thời chán ghét vị nhạc phụ này, liền cao giọng nói: "Người đâu, Lâm đại nhân cảm thấy không thoải mái, mau đưa Lâm đại nhân về Lâm phủ."

Lâm Ngọc Phong hiển nhiên không chịu, nhưng sao có thể so được với hạ nhân hầu phủ đều cao lớn, khỏe mạnh, cường tráng, quả nhiên vẫn bị kéo ra ngoài.

Lâm Hạm nhào vào lòng Tiêu Thì Viễn, khóc đến mức đôi mắt đỏ cả lên.

Tiêu Thì Viễn nhè nhẹ vỗ lưng nàng ta: "Đừng sợ, sau này ta sẽ không để cho ông ta tổn thương đến nàng, hẳn nàng nên nói cho ta biết từ sớm."

"Thϊế͙p͙ không dám, thϊế͙p͙ và tỷ tỷ đều bị tổn thương nặng nề, " Lâm Hạm nhanh chóng nhìn Lâm Huệ một chút, "Do gặp được chàng, thϊế͙p͙ mới dám nói ra."

"Nàng chịu khổ rồi." Tiêu Thì Viễn thở dài một tiếng.

"Thật ra cũng chỉ có một mình phụ thân như thế, tổ mẫu, đại ca và đại tẩu đều đối xử với muội rất tốt, chỉ là bọn họ cũng không khuyên được phụ thân, không thể làm được gì."

Lâm Huệ lẳng lặng quan sát Lâm Hạm diễn kịch, nhưng không thể không thừa nhận, trong nháy mắt này nàng rất rất thích Lâm Hạm. Bởi vì một lần cáo trạng này, về sau Lâm Ngọc Phong khẳng định sẽ xong đời, ông ta dám đắc tội nam chính, chắc chắn tương lai sẽ bị mất chức.

"Có điều rốt cuộc là tại sao?" Lúc sau nàng nói chuyện với Lâm Hạm, "Bởi vì tỷ sao?"

"Vâng, ông ta muốn muội và tỷ "lão tử, bất tương vãng lai" [7], thậm chí là đối địch với tỷ, tỷ tỷ, muội không làm được." Lâm Hạm vô cùng chân thành, "Phụ thân và tỷ, nếu để muội lựa chọn, muội sẽ chọn tỷ." Vốn dĩ nàng ta cũng không thích người phụ thân này, chỉ lợi dụng Lâm Ngọc Phong để gả cho người tốt mà thôi.

[7] Lấy từ câu "Dân chí lão tử, bất tương vãng lai" (trích trong "Đạo đức kinh", chương 80). Dịch xuôi: dân đến lúc già chết chẳng lui tới nhau. Ý trêи muốn nói Lâm Huệ và Lâm Hạm đến khi già rồi chết cũng không được lui tới với nhau.

Lâm Huệ sửng sốt một chút, vỗ vỗ tay nàng ta: "Cám ơn muội đã chọn tỷ, chỉ là tỷ thật sự không giúp gì được cho muội."

"Tỷ tỷ không cần nhiều lời, giúp hay không giúp, trong lòng muội biết rõ, dù sao ân tình của tỷ tỷ muội vẫn ghi nhớ, chắc chắn sẽ báo đáp."

Có thể nàng sẽ rời khỏi nơi này, báo đáp cái gì, chỉ là nàng đi lần này... Lâm Huệ trầm ngâm: "Quả thật tỷ có chuyện muốn nhờ muội, nếu có một ngày, ý tỷ là giả dụ, tỷ không còn ở Đại Lương nữa, tỷ hi vọng muội và Võ Định hầu có thể chiếu cố cho tỷ phu của muội. Chàng không giỏi nói chuyện, cũng không có dã tâm gì, tỷ chỉ hi vọng chàng có thể bình an đời này, muội có thể đáp ứng tỷ được không?"

Có thể thấy được quan hệ của đích tỷ và tỷ phu ở kiếp này cũng không tệ, cũng không giống kiếp trước, nhưng đang tốt đẹp sao lại muốn phó thác như vậy chứ? Lâm Hạm kinh ngạc: "Tỷ tỷ, tỷ có ẩn tình gì khó nói sao [8]?"



[8] Nguyên văn "Nan ngôn chi ẩn": ẩn tình/ nỗi niềm khó nói.

"Không có, tỷ chỉ nói vậy thôi, muội có thể đáp ứng tỷ được không?"

"Đương nhiên, " Lâm Hạm nắm chặt tay nàng, "Nhưng tỷ tỷ cũng phải đáp ứng muội, nếu gặp phải chuyện gì phiền phức, thì nhất định phải nói cho muội biết, muội sẽ thay tỷ phân ưu [9]."

[9] Phân ưu: chia sẻ buồn thương với người gặp nạn hoặc có chuyện đau lòng, giúp đỡ người khác giải quyết khó khăn.

"Được." Lâm Huệ cười một tiếng.

Lại nói Lâm Ngọc Phong sau khi trở về Lâm gia, thì ở trong phủ tức giận cáu gắt, mắng chửi hai nữ nhi, lão phu nhân không biết rõ tình hình nên liền phái Lâm Ngạn Hành tới Võ Định hầu phủ hỏi thăm, Lâm Ngạn Hành sau khi đã dò la tin tức thì nói với lão phu nhân: "Phụ thân thật sự cố tình gây sự, nhị muội phu và nhị muội mời đại muội và đại muội phu tới làm khách, việc này không liên quan gì tới ông ấy, thế mà ông ấy lại vì việc này mà lên án mạnh mẽ nhị muội, thậm chí còn muốn động thủ, cho nên mới bị nhị muội phu sai người đưa về phủ."

"Phụ thân cháu thật sự điên rồi, " ngón tay lão phu nhân run lên, "Nó chính là muốn làm cho hai nữ nhi đều không quay về nhà! Thôi thôi, ta cũng không muốn ở cùng với nó nữa, ta vẫn còn muốn nhìn hai cháu gái một chút, nó muốn náo thì cứ để cho nó náo đi, cháu không cần để ý đến nó!"

Chưa được mấy ngày, lão phu nhân liền dọn tới ở tại một trạch viện khác của Lâm gia.

Lâm Ngọc Phong lại trút giận lên người Lâm Ngạn Hành, nói hắn quản không được hai muội muội, về sau Lâm Ngạn Hành thật sự chống đỡ không nổi, liền cùng Cố thị và nhi tử cũng đi tìm nơi nương tựa chỗ lão phu nhân.

Lâm Ngọc Phong oán hận đến mức bệnh nặng một trận, qua một thời gian cũng chưa khỏi hẳn.

Lúc tin tức này được truyền đến tai Mục Liễn, hắn không có phản ứng gì, hơn nữa hắn cũng biết Lâm Huệ sẽ không để ý đến, bởi vì Lâm Ngọc Phong đối với Lâm Huệ mà nói chỉ là một người xa lạ mà thôi, có điều trước mắt có một chuyện khiến hắn cao hứng, rốt cuộc hắn cũng biết Lâm Huệ trở về thế giới kia bằng cách nào rồi ...

"Từ Bình, ngươi lập tức đi một chuyến đến Thành châu, phải tự mình đi, nhất định phải mang về đồ vật được nói đến trong thư." Mục Liễn giao cho hắn một phong thư, "Tìm người Minh tộc ở nơi đó."

Từ Bình do dự nói: "Điện hạ, hôm nay là giao thừa."

Mục Liễn nói: "... Vậy mồng hai đầu năm ngươi liền xuất phát."

"Vâng." Từ Bình cất kỹ phong thư.

Đến giao thừa, nhà nhà đều muốn đoàn tụ, hoàng tộc cũng không ngoại lệ.

Mục Liễn đi đón Lâm Huệ vào cung, đồng thời mang đến một vật: "Ta đã hỏi qua Hứa Vô Phi, quả thực hắn có một bản chép tay."

Lâm Huệ lập tức giơ tay muốn lấy: "Nhanh cho ta xem một chút."

Mục Liễn giơ lên: "Chờ chút."

Dáng người hắn cao, tay cũng dài, Lâm Huệ dù nhón chân lên cũng không với tới, nàng cau mày nói: "Tại sao lại phải chờ? Nhanh cho ta xem một chút đi."

"Không định cám ơn ta sao?"

"Cám ơn, " Lâm Huệ lập tức nói, "Vạn phần cảm tạ ngài, điện hạ!"

Nói đến là đủ nhanh, Mục Liễn đưa bản chép tay cho nàng: "Bên trong cũng không biết viết cái gì, có điều sau khi nàng xem xong có khả năng sẽ lập tức rời khỏi Đại Lương..."

Lâm Huệ nhếch miệng lên, giở bản chép tay ra, đúng là được viết bằng chữ giản thể, trang đầu chính là ghi lại thế giới hiện thực và quyển sách này vào trăm năm trước chẳng biết tại sao lại mở ra một cánh cổng thời không, thường xuất hiện chuyện linh hồn xuyên qua. Nàng nhìn thật nhanh, bỗng nhiên bên tai nghe thấy Mục Liễn nói: "A Huệ, ngày mai nàng sẽ rời đi liền sao?"

Nàng sững sờ. Ngày mai là mùng một đầu năm.

Ngày mai... Đi sao?

Nhìn sắc mặt do dự của nàng, đôi mắt Mục Liễn híp lại, bản chép tay liên quan tới việc này thật ra có hai quyển, bản trong tay Lâm Huệ sẽ tạo cho nàng ấn tượng giả, tưởng rằng đi Trấn yêu động lập tức liền có thể trở lại thế giới kia của nàng, nhưng thực chất không phải như vậy. Cho nên, nếu như tiểu phôi đản [10] không có lương tâm này ngày mai liền rời đi, có đánh chết hắn cũng không đưa cho nàng bản còn lại!

[10] Phôi đản: trứng thối =)))))))))))

Không, không chỉ ngày mai, mồng hai đầu năm, mồng ba đầu năm, mồng bốn đầu năm... Nếu nàng liền rời đi mà không lưu luyến chút nào, hắn cũng không đưa cho nàng.

* Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Huệ: Ngươi sao có thể xấu xa như vậy!

Mục Liễn: Học theo nàng mà thôi.

Lâm Huệ: ...

Bình Luận (0)
Comment