Sau ngày hôm nay, vợ chồng Mạnh Nguyên nhất định chọn Lâm Huệ làm con dâu, Từ Thiến Nhã thậm chí còn thúc giục con trai mau kết hôn để Lâm Huệ có thể chuyển đến nơi này ở, nhưng lại bị Mục Liễn cự tuyệt, còn dứt khoát biểu thị nếu như kết hôn, thì hắn sẽ dọn đến ở cùng với Lâm Huệ.
Từ Thiến Nhã tức chết: "Nhà của chúng ta lớn như thế này mà con lại còn muốn dọn đi sao? Có phải con bị váng đầu rồi hay không, không lẽ con không sợ mẹ đau lòng sao!"
"Mẹ, mẹ đừng có giả bộ, không phải mẹ chỉ muốn thân cận với A Huệ sao? Yên tâm, con sẽ thường xuyên mang cô ấy về nhà."
Tâm tư của Từ Thiến Nhã bị chọc thủng, liền đi tìm lão công để phân xử.
Mạnh Nguyên nói: "Người trẻ tuổi có cuộc sống của người tuổi trẻ, không phải chính bà khi đó cũng không nguyện ý ở cùng với cha mẹ tôi sao? Hiện tại tiểu Cảnh và Huệ Huệ cũng giống vậy, bà không nên can thiệp vào, hơn nữa, không có bọn nó ở chung vẫn tốt hơn, đúng lúc chỉ có thế giới của hai người chúng ta."
Từ Thiến Nhã im lặng: "Ai muốn cùng ông sống thế giới hai người chứ, tôi chỉ muốn ở cùng với con trai và con dâu tôi thôi!"
Mạnh Nguyên thấy bà không nghe lời, liền kéo vào trong phòng trừng phạt.
Sau này Từ Thiến Nhã cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Bất tri bất giác thời gian trôi qua cực nhanh.
Sau khi Mục Liễn tốt nghiệp thì liền thuận lợi tiến vào một viện thiết kế cấp A, mỗi ngày đi sớm về trễ, mà thanh danh của Lâm Huệ trong giới thiết kế trang sức cũng càng ngày càng vang dội, thậm chí tác phẩm thiết kế ra còn thể hiện tài năng của cô với nước ngoài, cô tin tưởng sẽ có một ngày cô có được một nhãn hiệu trang sức của riêng mình.
Ngay lúc chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều như vậy, hôm nay Mục Liễn đột nhiên gọi điện thoại nói với Lâm Huệ: "A Huệ, cuối tuần có rảnh không? Anh muốn dẫn em tới đảo LZ."
Cho dù có bận rộn đi nữa, mà hiếm khi Mục Liễn mời cô như vậy, cô cũng sẽ không cự tuyệt.
"Được." Lâm Huệ hỏi, "Mấy giờ thì tới đón em?"
"Tám giờ, hiện tại anh đang định mua vé máy bay."
Lâm Huệ nói cho hắn dãy số trêи thẻ căn cước.
Hai hôm sau, Mục Liễn tới đúng giờ. Tháng sáu, hắn mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần thường màu lam nhạt, tóc vẫn ngắn như cũ, so với lúc trước còn ở trường đại học thì đã bớt đi vẻ ngây ngô, nhìn sơ qua thì thành thục hơn, tản ra mị lực càng mê người hơn.
Lâm Huệ thì mặc váy dài màu trắng, tóc được cột lên, ngược lại càng lúc càng giống một cô gái nhỏ, vừa thấy mặt liền ôm lấy hắn, chủ động hôn môi hắn.
Đương nhiên hắn không cự tuyệt người tự đưa tới, sâu sắc hôn trả lại cô.
Trêи đường ngồi xe tới sân bay, hai người nói một chút chuyện công việc của mình.
"Tháng sau em có thể phải ra nước ngoài một chuyến, " Lâm Huệ nói, "Một tuần lễ sau mới trở về."
"Được, nhớ phải nghĩ tới anh."
"Chỉ em nghĩ tới anh sao?"
"Anh còn phải nói gì nữa sao, ngoại trừ công việc thì chỉ nghĩ tới em."
Tài xế xe taxi rùng mình nổi da gà.
Lúc ngồi trêи máy bay, Lâm Huệ cười nói: "Nghe nói hiện tại ở trêи đảo thoải mái nhất, em có mang theo đồ bơi."
"Hả? Em không sợ bị chìm sao?" Mục Liễn thấp giọng nói, "Hồ lô người ta thì nổi được, còn em thì không được."
Lâm Huệ: . . .
Ở Đại Lương đúng là mất thể diện, chỉ là cô không phải hồ lô tinh, đừng nói hoài về cái đề tài này được không? Cô hoài nghi Mục Liễn là người có đam mê đặc thù, đặc biệt thích hồ lô.
Cô hừ hừ.
Sau khi máy bay cất cánh, cô đột nhiên phát hiện thần sắc Mục Liễn có chút căng thẳng, hai tay không tự chủ được mà cầm tay vịn, suy nghĩ khẽ động: "Chẳng lẽ anh chưa từng đi máy bay?"
". . . Từng đi rồi."
"Gạt người." Người cổ đại đáng thương trước đó đi công tác cùng giáo sư khẳng định là ngồi đường sắt cao tốc, Lâm Huệ muốn cười cũng không được, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ, "Sẽ không có rơi xuống đâu, mà cho dù có rơi, thì em cũng sẽ chết cùng anh."
Xém chút nữa che miệng cô lại, miệng quạ đen!
Mục Liễn buông tay ra: "Sẽ không rơi, " đổi thành nắm tay cô, "Anh mới không muốn cùng chết với em." Ngày tốt lành còn chưa sống đủ đâu, tâm nguyện của hắn cũng chưa hoàn thành nữa.
Lâm Huệ bật cười.
Chờ máy bay đã bay lên trời thì sau đó liền rất bình ổn, Mục Liễn cũng theo đó mà dần trầm tĩnh lại.
Hai tiếng sau, đến đảo LZ.
Đối diện với gió biển thổi vào, mép váy của cô tung bay bồng bềnh, Lâm Huệ đi trêи bãi cát vàng, đem giày đều cởi ra hết.
"Thật đẹp." Cô nhìn đường chân trời ở đằng xa, "Mục Liễn, nếu như chúng ta còn ở Đại Lương, có lẽ cũng đang nhìn biển đấy." Ở nơi đó, cũng sẽ có một ngày cô phát hiện mình thích Mục Liễn, rồi cô sẽ để hắn bồi mình đi du lịch bốn phương.
Mục Liễn nắm tay cô: "Tại sao lại đang nhìn biển, nói không chừng em còn đang sinh con cho bản vương nữa đấy, sinh đứa này đến đứa khác. . ."
Lâm Huệ im lặng: "Lúc này anh có thể lãng mạn được chút nào không?"
"Sinh con không lãng mạn sao?" Mục Liễn cười, "Về sau em và anh, chúng ta mang theo con cái cùng nhau ngắm biển, không phải càng náo nhiệt hơn sao?"
Tình cảnh kia hình như cũng không tệ, thế nhưng đứa này đến đứa khác. . . Lâm Huệ nhíu mày: "Mục Liễn, nơi này của chúng ta chỉ có thể sinh hai đứa bé."
"Vậy hai đứa cũng được."
"Ừ, tốt nhất là một nam một nữ."
"Hai đứa con gái cũng không tệ, giống em vậy."
"Anh cũng không cần con trai sao?"
"Anh có hoàng vị cho nó kế thừa sao?"
Lâm Huệ cuối cùng câm nín không trả lời.
Cơm trưa ăn tại một nhà hàng hải sản, cô ăn đến mức vừa lòng thỏa ý, chỉ là thời điểm một con tôm hùm được bưng lên, cho rằng sẽ phát hiện được cái gì, kết quả lại không thu hoạch được gì.
Buổi chiều hai người cùng nhau du thuyền, Lâm Huệ lại cho rằng Mục Liễn sẽ làm cái gì khi ở giữa nước biển màu xanh lam, nhưng hắn vẫn không biểu thị gì.
Gia hỏa này sợ là lại ngây người rồi, bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội tốt như vậy, khẳng định hắn chưa từng đọc qua ngôn tình! Không, vẫn là quên đi, hiện tại cô cũng không dám xem chỉ sợ lại bị xuyên nữa, Mục Liễn vẫn không nên xem mấy thứ thần kỳ.
Mặt trời chiều ngả về tây, bầu trời đột nhiên bắt đầu mưa, nhưng cũng không lớn, bọn họ tay trong tay chậm rãi đi về khách sạn.
Ngay tại một chỗ an tĩnh dưới tán cây, Mục Liễn chợt dừng bước, bắt được ngón tay cô, ở chỗ đó, hắn lấy một chiếc nhẫn ra, phía trêи được khảm nạm một viên kim cương màu xanh lam, óng ánh, sáng long lanh, đẹp đến mức không gì sánh được.
"A Huệ, trước đó anh bảo em thích anh sâu như biển, không biết em có như vậy không, nhưng anh yêu em đã sâu hơn biển." Hắn nhìn cô, "A Huệ, em nguyện ý gả cho anh không?"
Không thể nói là không cảm động, chính là tại sao hắn lại muốn chọn lúc này chứ? Lâm Huệ không hiểu, trong lúc cô đang nghi ngờ, Mục Liễn cười nói: "A Huệ, nhìn về đằng sau của em đi."
Cô quay đầu, nhìn thấy trêи bầu trời xa xăm đang treo một dải cầu vồng.
Cực kỳ mỹ lệ, bao nhiêu năm rồi cô chưa từng gặp qua cầu vồng, nhất thời nhìn đến ngây người.
"Còn nhớ rõ dòng sông kia không, nó có màu sắc như cầu vồng, không có nó, thì bây giờ không có em và anh, cho nên anh hi vọng được hứa với em lời ước hẹn dưới cầu vồng. A Huệ, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, sống chết không rời."
Giống như ngày ấy, hắn hôn môi cô bên trong dòng sông bảy màu, đôi mắt Lâm Huệ ươn ướt, không nhịn được mà nhào vào lòng hắn: "Mục Liễn. . ."
"A Huệ, em nguyện ý không?" Hắn ôn nhu hỏi.
"Có, " cô rúc trong lòng hắn gật đầu, "Mục Liễn, anh thích em sâu hơn biển, nhưng em lại thích anh cao ngất. Anh có biết bầu trời cao bao nhiêu không, cao... vô hạn."
Được đó, hắn nói lời tình tứ không bằng cô rồi.
Mục Liễn cười khẽ, đeo chiếc nhẫn vào cho cô: "Hi vọng em có thể giữ mãi."
Sau một ngày.
Hai người đi vào cục dân chính đăng ký kết hôn.
Thời điểm cầm được quyển sổ nhỏ màu đỏ, Mục Liễn yêu thích không buông tay, cảm thấy giấy hôn thú đặc biệt thú vị, hình chụp bên trong của Lâm Huệ đặc biệt đẹp.
Kể từ hôm nay, Lâm Huệ chính thức trở thành "thê tử" của hắn!
"Được rồi, về nhà thôi, " Lâm Huệ thấy ngốc tử này cứ một chút là đần độn nhìn chằm chằm giấy hôn thú, thân mật gọi, "Ông xã."
"Tốt, bà xã." Mục Liễn cẩn thận cất kỹ giấy hôn thú, cười nói, "Chúng ta về nhà thôi."
Bọn họ vai sóng vai, tay trong tay đi về ngôi nhà kia, mặc dù bây giờ còn chưa đủ lớn, nhưng lại ấm áp, có thể chứa đựng một nhà hai người bọn họ.
Ở nơi đó, có tương lai tốt đẹp đáng mong đợi của họ, có cuộc sống xán lạn như cầu vồng.
Có hạnh phúc, có tình yêu, có vĩnh cửu.
(Hoàn chính văn)