Cái chết của Lý mỹ nhân khiến người người trong cung đều thổn thức.
Chẳng qua sắp tới vạn thọ của Thánh Thượng, một Mỹ nhân cũng không nhấc lên được sóng gió gì, nhiều lắm cũng chỉ lén nói thầm hai câu Lý gia thật không may mắn.
Minh Nhiễm biết Lý Nam Nguyệt giờ đang ở vương phủ thì càng không để trong lòng.
Người trong cung không còn nhàn rỗi nữa mà bận rộn hẳn lên, những năm vừa rồi sức khỏe của người không tốt, có thể giản lược thì giản lược, chỉ mong không cần phải lặn lội nhiều.
Năm nay cả triều đều biết sức khỏe thánh thượng tốt hơn nhiều rồi, nếu còn làm như mọi năm thì có chút không biết nói làm sao.
Mỗi ngày Hán Quý phi đều đầu tắt mặt tối, vội không dừng tay.
Tuy nàng ấy chưởng quản cung vật nhưng lúc trước Lý Thái hậu là một chưởng sự tốt.
Những ngày lễ Tết đều không cho nàng ấy nhúng tay vào, đây là lần đầu tiên nàng ấy bận thành thế này.
Nguyễn Thục phi và Minh Nhiễm chụm đầu vào với nhau, Đức phi muốn viết sách, cuối cùng Hiền phi phải qua kéo tay dắt nàng ấy qua đây.
Hai người tới Lục Ngạc Lâu nhìn cách bài trí trước, rồi lại nhìn quản sự thiện phòng trình món ăn lên, mãi tới giữa trưa mới tạm nghỉ chút.
Lúc Minh Nhiễm và Thục phi tới đây, hai người các nàng đã thảo luận xong xem giá để đèn hoa sen hai bên Lục Ngạc Lâu có cần phải đổi hay không, đang nói chuyện phiếm.
Nghe thấy tiếng vấn an của Mãn Tụ, Hàn Quý phi quay đầu lại, cười mắng: “Chỉ có mấy muội là trộm lười.”
Mấy người các nàng ai vào cung mà chả vì muốn làm người lười nhác cho tự tại, nàng ấy thì hay rồi, kiểu gì cũng trốn không thoát.
Bình thường thì thôi không nói làm gì, gần đây đủ loại yến tiệc, còn không được phép sai lầm dù một chút, đúng là khổ hết biết.
Nguyễn Thục phi chắp hai tay làm lễ: “Hàn tỷ tỷ, tỷ tài giỏi hơn người thường nhiều việc, người giỏi lắm việc mà.”
Hàn Quý phi lười nhìn nàng ấy tác oai tác quái bày trò, nói với Minh Nhiễm: “Chiều nay muội có bận việc gì không? Nếu rảnh rỗi thì một lát cùng về Phù Vân Điện cùng xem lại những điều cần chú ý trong ngày mai với ta.”
Buổi chiều đúng là Minh Nhiễm không bận chuyện gì thật, lập tức gật đầu đồng ý.
Mấy người ở lại trong cung của Hàn Quý phi dùng cơm trưa, sau khi gác đũa chừng nửa khắc thì Thục phi với Hiền phi lần lượt cáo từ.
Hàn Quý phi đã sai Hồng Dược tới Thượng Cung Cục gọi nhạc ti, khách ti, tán ti, những người đang đợi tới, nói với bọn họ báo cáo lại những gì đã chuẩn bị hết một lần, còn nàng ấy ngồi nghe thỉnh thoảng nhắc đôi câu.
Chờ từng chuyện từng chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa mới cho người rời đi.
Mấy người kia đi rồi, Hàn Quý phi mới nói: “Hôm nay chỉ gọi người của mấy ti bên Thượng Cung Cục tới, còn những nơi khác, muội cũng bớt chút thời gian tới mà nhìn một lượt đi.”
Minh Nhiễm chống đầu, có chút khó hiểu, những chuyện của những ti đó nàng có cần gì đâu, đi gặp bọn họ làm gì chứ?
Lời muốn hỏi còn chưa ra khỏi miệng nàng, Hàn Quý phi đã quay đi, nàng mở miệng ngáp một cái, lại ngồi một lúc mới về lại Phù Vân Điện.
Trong đình viện vẫn còn nhìn thấy được bóng dáng của nàng, Hồng Dược cũng có chung nghi ngờ, muốn nói lại thôi, “Nương nương, hôm nay người.....”
Hàn Quý phi ôm lấy khăn lụa choàng trên bờ vai, nửa tựa vào cửa trước: “Ngươi chờ mà xem, không tới một năm nữa, chủ vị trung cung cũng nên có người ngồi rồi.”
Làm người hay làm việc đều cần phải nhìn xa một chút.
Minh Tiệp dư là người lười nhác, không thích quản chuyện, nhưng nhìn thái độ của kim thượng nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tám chín phần mười là sẽ ngồi vào vị trí trung cung.
Chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Trung cung không quản chuyện, sao có thể được?
Bây giờ nàng ấy từ từ bàn giao chuyện cung vật qua, cũng đỡ phải để cho chuyện thân phận thay đổi mà này sinh hiềm khích xấu hổ khi bàn giao.
Năm đó vào cung, nàng ấy cũng chờ Thánh Thượng quy thiên rồi vào thái phi viện trồng hoa nuôi cỏ.
Bây giờ có xảy ra chút ngã rẽ thì cũng không có gì đáng ngại với nàng.
Tóm lại là với tính cách của Thánh Thượng, mấy năm nay các nàng ở trong cung đấu đá lăn lộn mù quáng cũng làm như không thấy, chưa từng nói qua câu nào.
Từ nay về sau sợ là cũng không thèm chú ý tới ai nữa.
Minh Nhiễm đi từ cung của Hàn Quý phi ra thì tới Ngọc Huy Điện một chuyến trước.
Hoa hợp hoan trên tường viện đã hé nụ, đón gió đưa hương, Thuận Ninh quận chúa tóc kết búi, mặc áo váy phần hồng đang ngồi ôm y phục ngồi xổm trước ngạch cửa đếm số kiến đang bò qua bò lại.
Tiếng Tần cô cô thỉnh an vang lên cô bé mới ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Cửu thẩm.”
Minh Nhiễm đi qua, nhìn mồ hôi đầy đầu cô nhóc, “Mặt trời lớn như vậy, cháu ở ngoài này làm gì đấy, không sợ nóng à?”
Thuận Ninh quận chúa trả lời: “Thuận Ninh đang xem kiến chuyển nhà.” Cô bé vỗ vỗ tay, “Không bao lâu nữa trời nhất định sẽ mưa cho coi.”
Thuận Ninh quận chúa thực sự là đứa bé ngoan hiểu chuyện lễ phép.
Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà Vân Thái phi nuôi dạy bé rất tốt.
Về điểm này đến giờ Minh Nhiễm vẫn không nghĩ thông được.
Bây giờ trong Cảnh Vương phủ có một đống chuyện gấp gáp, Tuân Nghiệp cũng không nhắc tới chuyện đưa bé về, nghĩ chờ them chút thời gian nữa, đợi cho mọi chuyện yên ổn rồi đưa về, cũng tránh cho việc để lại bóng ma gì đó.
Đến ngày nay rồi mà cô bé còn chưa biết tin tức Cảnh Vương đã chết rồi.
Minh Nhiễm cũng ngồi xổm xuống cạnh bé, kiến trên mặt đất xếp thành một hàng dài, lần lượt xếp hàng chui vào động bùn đất bên góc tường.
Thuận Ninh quay đầu, thường thường đưa mắt nhìn nàng, ấp úng nhỏ giọng nói: “Cửu thẩm thẩm….”
Minh Nhiễm: “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thuận Ninh quận chúa bạnh ra, né tránh Tần cô cô lấy đóa hoa dưới tay áo lên, “Cửu thẩm, người xem này.” Đóa hoa kia màu trắng như tuyết, có lẽ giấu trong ống tay áo quá lâu rồi, có chút héo rũ, hai mảnh lá cây rủ xuống, không có chút sức sống nào.
Minh Nhiễm nhìn một lúc lâu cũng không nghĩ ra được chủng loại của nó là gì, có vẻ như nàng chưa từng thấy bao giờ.
Minh Nhiễm nhận lấy, hỏi: “Tặng ta sao?”
Thuận Ninh lắc đầu ngay, kéo nàng vào trong điện, lấy cái rổ nhỏ giấu dưới gầm giường ra, bên trong đó là một rổ đầy toàn là hoa, cành là có vẻ dài hơn một chút so với bông mà mới rồi Thuận Ninh cầm trong tay.
Màu trắng như tuyết, dáng tựa phượng bay, hương hoa thanh đạm, giống như có thể an thần.
Minh Nhiễm nhìn về phía Thuận Ninh: “Đây là…..”
Thuận Ninh nhỏ giọng nói, sợ Tần cô cô bên ngoài nghe được, “Là quà sinh nhật Thuận Ninh chuẩn bị cho cửu thúc.” Nói rồi cô bé mở cái rương lớn trống rỗng cạnh mép giường ra, bỏ lẵng hoa vào trong đó, đóng rương lại, ngồi xổm xuống bên cạnh, vẫy vẫy tay với Minh Nhiễm: “Cửu thẩm, mau tới đây.”
Minh Nhiễm cũng không biết cô bé đang làm gì, đi qua đó, cũng ngồi xổm xuống nhóc, hỏi: “Sao thế?”
Thuận Ninh thần bí mở một cái khe trong rương ra, “Người mau nhìn này.”
Minh Nhiễm vùi đầu nhìn vào trong, đột nhiên khựng lại.
Trong rương vốn nên tối tăm nay lại lộ ra ánh sáng, trong rổ tre trúc như đựng đầy nước xanh, hoa kia màu tuyết, tranh sáng tranh tối càng làm nổi bật lên hình dáng phượng bay.
Minh Nhiễm quay đầu, hỏi Thuận Ninh quận chúa: “Hoa này Thuận Ninh cắt từ đâu tới vậy?”
Thuận Ninh cũng không dối nàng, đôi mắt như nho đen sáng lấp lánh, “Ở trường đình ạ, sáng nay Thuận Ninh tới thăm Đàn Nhi, một vị tỷ tỷ cho cháu.
Cửu thẩm, có phải rất đẹp không, chắc chắn cửu thúc sẽ thích.”
Minh Nhiễm gật gật đầu, cười nói: “Đẹp thật đó.”
Đâu chỉ có đẹp, đây là hoa mà thần dân Đại Diễn tôn thờ nhất.
Tục truyền rằng tiền triều thối nát, mưa gió lao đao, giang sơn sắp đổ.
Lúc đó đế hậu Đại Diễn là Đức Tông hoàng đế và Chiêu Văn Hoàng hậu còn đang do dự nên hay không nên tạo phản, vào một ngày đẹp trời, lúc buổi sáng rời giường, đúng lúc sương mù ban sơ mênh mang khắp chốn, lại kinh ngạc phát hiện một đóa hoa sơn chi rực rỡ giữa muôn ngàn hoa, thấp thoáng tỏa sáng, tựa phượng vỗ cánh bay lên.
Đây là gì! Đây là trời cao chỉ dẫn!
Cứ như thế, Đức Tông hoàng đế và Chiêu Văn hoàng hậu cứ thế ôm bồn hoa kia dẹp đánh thiên hạ.
Minh Nhiễm nghĩ thầm, hoa Lăng chi có lẽ là một loại đột biến của hoa sơn chi? Tuy nàng không biết vì sao nó còn có thể phát quang trong bóng tối nhưng tóm lại chuyện này nghe đâu còn có dính líu gì tới chuyện Cao Tổ say rồi chém bạch xà nữa.
Có đế hậu khai quốc đồng tâm hiệp lực, địa vị của hoa lăng chi trong lòng thần dân Đại Diễn có địa vị rất cao, vô cùng sinh động, giống như biểu tượng của trời cao.
Chỉ tiếc là hoa này không dễ chăm như hoa sơn chi, đến thời kỳ của tiên đế thì tuyệt tích.
Minh Nhiễm nhịn không được lại thoáng nhìn vào trong một cái, hoa này đầy tràn một rổ, phải tới bao nhiêu đóa? Còn là mới hái từ trên cành xuống hết, để người nhìn thấy còn không phải là đau như cắt da cắt thịt à?
Chẳng qua,…….
Minh Nhiễm đứng lên, tỷ tỷ ở trường đình đưa? Tỷ tỷ nào ở trường đình?
Ngày mai là sinh nhật của Tuân Nghiệp, những con cháu kia dựa theo quy củ thì đều phải tặng lễ ngay trên yến, hoa này mà mang ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết, cảnh tượng kia chắc chắn sẽ cực kỳ đặc sắc.
Minh Nhiễm nhíu nhíu mày, quà này đúng là quà tốt, nhưng nàng cứ cảm thấy người ở trường đình kia còn có tâm tư khác.
Đây là hoa lăng chi đấy, lúc trước khi nó tuyệt tích, đã có lời đồn Đại Diễn sắp đến ngày tàn.
Tiên đế quỳ gối khóc lóc ở từ đường hoàng gia suốt một ngày một đêm thỉnh tội đầy thảm thiết.
Đi ra khỏi Ngọc Huy Điện, trên đường Minh Nhiễm nói với Tây Tử: “Em đi điều tra xem, Quận chúa tới trường đình đã gặp qua những ai.”
Tây Tử đáp: “Vâng.”
Tạm thời Minh Nhiễm để chuyện này qua một bên, trở lại Phù Vân Điện ngủ bù một giấc, mãi tới khi trời mờ tối mới tỉnh lại.
Tuân Nghiệp còn đang bận rộn ở Tử Thần Điện, nàng ăn cơm một mình, sau khi tiêu thực, tắm gội xong thì ôm tiểu hồ ly chơi.
Tuân Nghiệp tắm rửa ở Tây điện xong thì mới qua đây, trường bào màu sương, trên người dường như còn mang theo hương nước nhàn nhạt.
Minh Nhiễm cười đưa tiểu hồ ly cho chàng, chàng lại để nó lên giường, vươn tay kéo nàng vào ngực.
Hai người ngồi tám chuyện một lúc, cầm một quyển sách cùng nhau đọc một hồi, mãi tới cuối giờ Tuất mới chuyển qua giường nghỉ ngơi.
Buổi chiều Minh Nhiễm ngủ nhiều quá, lại có chuyện nhớ thương trong lòng, bây giờ đương nhiên là không ngủ được.
Bây giờ hai người càng ngày càng thân mật nhưng là buổi tối lúc trên giường vẫn nằm cách nhau rất xa.
Trong phòng đã tắt đèn, thêm nửa canh giờ nữa là qua ngày hôm sau rồi.
Minh Nhiễm nghiêng đầu, trộm nhìn một cái, thấy người có vẻ như đã ngủ say, nàng mới nhẹ nhàng xốc chăn xuống giường.
Tây Tử ở phòng bên cạnh bưng giá cắm nến, vẫy vẫy tay với nàng, há miệng ra hiệu.
Minh Nhiễm mặc áo dày vào, mò tối đi ra, người trên giường mở mắt chớp chớp một cái, rất nhanh đã khép mắt lại.
Tây Tử lấy váy màu hồng thạch lựu ra, kích động tới mức gọi tiểu thư luôn, “Tiểu thư, lát nữa nô tỳ có thể đứng xem không?”
Tiểu thư nhà nàng múa đấy,…..
ha ha ha, múa đó nha, buồn cười chết mất.
Không cần nghĩ cũng biết trong đầu Tây Tử đang nghĩ cái gì, Minh Nhiễm liếc nàng ấy một cái: “Em đang cười nhạo ta đấy, không thể.”
Tây Tử mặc xiêm ý vào cho nàng, có chút tiếc nuối: “Vậy được rồi, nô tỳ chờ ở bên ngoài vậy.”
Nói rồi nàng ấy đưa dù cho nàng, “Qua nửa giờ Tý rồi, vừa lúc, ngài mau đi đi thôi.”
Minh Nhiễm ôm dù dịch bước chân, còn chậm hơn sên bò, tới trước cửa đột nhiên nàng dừng lại, đứng trơ nửa ngày bất động, quay đầu mím chặt môi, nói với Tây Tử: “Bây giờ ta đổi ý còn kịp không?”
Tây Tử a một tiếng, cả kinh nói: “Vì sao ạ?” Đã chuẩn bị non nửa tháng rồi.
Minh Nhiễm khẽ nhíu mày, chậm chạp nói: “Thì là… thì là đột nhiên không muốn múa nữa.” nhảy múa gì gì đó, lúc đó nhất định đầu óc nàng đơ rồi mới cảm thấy ý kiến này hay.
Tây Tử trách cứ: “Tiểu thư, người lạ lùng thật đấy.”
Minh Nhiễm: “Hửm?”
Tây Tử: “…… Chắc là người thẹn thùng nhỉ.”
Minh Nhiễm mím môi, do dự nói: “…… Thì cũng có chút.”
Tây Tử như gặp phải quỷ, trừng lớn mắt, “Tiểu thư, người làm em sợ.” Tiểu thư nhà nàng mà biết, biết….
thẹn thùng.
Bỗng cảm thấy kinh tủng như nghe được chuyện ma quỷ từ chỗ Đức phi nương nương.
Minh Nhiễm: Biểu cảm của em mới dọa tới ta đấy.
------oOo------