Editor: Lương Quỳnh
Beta: Lục
"Mấy hôm nay tuyết rơi càng ngày càng ít, trận tuyết tai này hẳn là có thể thuận lợi đi qua rồi." Tạ Ngang nhìn những bông tuyết đang rơi bên ngoài, không kiềm được thở phào nhẹ nhõm.
Để vượt qua được trận tuyết tai này, trước đó bọn họ đã bỏ ra không ít công sức lần này xem như chờ được mây tan lại thấy trăng sáng.
Vạn Kiệt tính đi tính lại ngày rồi nói: "Vẫn còn hơn mười ngày mới đến cuối tháng tư, có lẽ nhiều nhất là nửa tháng nữa là tuyết sẽ ngừng rơi."
Một khi tuyết ngừng rơi, toàn bộ khu vực phía Đông đều được bắt đầu làm việc trở lại.
Sự việc ở thành Dương bị mất tích mấy người, sợ rằng cũng không giấu được nữa.
"Đây không phải là việc gì lớn." Tạ Ngang xua tay nói: "Mất tích thì cũng mất tích rồi, bọn họ sẽ chẳng đoán ra được những người này đã đi đâu."
"Đúng rồi, tình hình của đội săn thú gần đây thế nào?"
Tạ Ngang lớn tuổi rồi, gần đây bận tâm quá nhiều nên buổi tối sinh ra chứng mất ngủ, đã rất lâu ông không ra khỏi thành với đội săn thú.
Đổi lại Vạn Kiệt mỗi lần đều sẽ đi theo, thậm chí hắn còn tham gia vào giờ huấn luyện buổi sáng, bây giờ nghe ông hỏi vậy bèn nói: "Đội trưởng Nghiêm rất là tận tâm, trước đây đội săn thú cần bảy người mới có thể săn được một con yêu thú Luyện Khí Kỳ, bây giờ ba người là đủ rồi. Có điều là gần đây thuốc trong y quán dùng rất nhanh, chỉ sợ dược liệu đổi được lần trước không đủ dùng"
Hiệu suất bắt yêu thú của đội săn thú tăng cao thì khả năng bị thương cũng tăng theo, quán trưởng của y quán đã tới phủ Thành chủ mấy lần, báo rằng dược liệu không đủ dùng.
Tạ Ngang có hơi đau đầu: "Chuyện này ta sẽ bẩm báo lại với thành chủ. Vậy còn mấy người thành Dương khác thì sao? Có điểm gì khác thường không?"
Vạn Kiệt nói: "Giang Nhị dẫn người đi thuộc da*, bây giờ trong nhà kho có gần trăm tấm da, có điều là ta cũng không biết phải xử lý ra sao."
(*) Thuộc da: đây là quá trình xử lý da của động vật để sản xuất da thuộc, một loại vật liệu bền và khó bị phân hủy hơn.
"Dạo này Tưởng Thất đang bận tu sửa phòng của nhà trẻ. Hồi trước nơi đó có khá nhiều phòng bị dột mưa, toàn phải nhờ giáo viên đi kiểm tra mỗi ngày. Bây giờ Tưởng Thất với một vài phàm nhân khác đã kiểm tra hết một lượt, chỉ cần đợi vào xuân là nhà trẻ có thể khai giảng ngay rồi"
"Còn Giang Cầm....."
Tạ Ngang nói: "Nàng ta thì thế nào?"
Vạn Kiệt có hơi ngập ngừng : "Nàng ta chưa từng bước ra khỏi phủ Thành chủ, cũng không qua lại với người khác, nhìn chung không có vấn đề gì. Nhưng mà trước đây ta từng nghe nói, mỗi lần yêu thú bị lột da là y như rằng nàng ấy đều xuất hiện ở phòng bếp, liệu có phải là trùng hợp hay không?"
Những yêu thú săn được đều sẽ thống nhất chuyển tới phủ Thành chủ để xử lý, đầu tiên là kiểm kê số lượng, đăng ký ghi sổ, sau đó mới đến lột da, lúc này các bộ phận quan trọng sẽ được nhân viên lấy đi. Còn phần thịt yêu thú sót lại sẽ được đựng trong túi trữ vật để mang ra ngoài phủ thiêu hủy.
Vì thế việc Giang Cầm ở phòng bếp nhìn thấy có người xử lý yêu thú là hết sức bình thường. Nhưng điểm không bình thường ở đây đó là lần nào nàng ta đều có mặt, thế này thì quá trùng hợp.
"Trừ việc này ra, không còn phát hiện điều gì bất thường?"
Vạn Kiệt lắc đầu
Tạ Ngang nói: "Vậy trước mắt cứ tiếp tục theo dõi, nhớ đừng để đánh cỏ động rắn."
Sau khi Vạn Kiệt rời đi, Tạ Ngang bèn đến tìm Tô Thu Diên báo cáo công việc.
Tô Thu Diên hưởng thụ hai tháng ngủ đông, khí sắc trên người đã tốt lên không ít, lại có Tần Việt ngày ngày cùng y dùng bữa nên ngay cả hai má cũng dần phúng phính hơn một ít, thoạt nhìn càng khiến người ta chẳng thể rời mắt.
Minh chứng là gần đây Tần Việt với Ma Tôn đều rất hay ngẩn ngơ ngắm nhìn Tô Thu Diên. Mới đầu bị nhìn như thế, y còn ngoáy đầu nhìn lại với vẻ khó hiểu, nhưng dần dà rồi y cũng quen luôn.
Y còn tự mình ý thức được, gương mặt này quả thực khá đẹp, chính y tự nhìn còn phải thẫn thờ chứ đừng nói chi Tần Việt.
Có điều cũng vì chuyện này mà y đã nghiêm túc dạy cho Tần Việt mấy tiết giáo dục tư tưởng xoay quanh "Vẻ bề ngoài chỉ là hư ảo".
Mặc dù y dùng gương mặt này để nói giảng quả thực không hề có sức thuyết phục, nhưng mà y cũng làm hết sức rồi.
Sau khi nghe Tạ Ngang nói, Tô Thu Diên chợt nhớ ra một chuyện: "Lương thực của thành ta còn bao nhiêu?"
Tạ Ngang nắm rõ việc này trong lòng bàn tay: "Số lượng còn lại đủ dùng trong một tháng. Sau khi tuyết tan, chắc hẳn người của Thiên Nguyên Tông sẽ đến ngay thôi, tới lúc đó chúng ta có thể đổi lương thực rồi."
Trong mùa đông này, bọn họ đã chế tạo ra được khá nhiều thứ, nội da lông đang đặt trong nhà kho thôi đã đổi được khá nhiều lương thực. Dẫu sao, những tấm da lông kia khác biệt với trước đây, chúng không chỉ sờ lên rất mềm mà mặc ấm còn rất đẹp nữa, mang ra bên ngoài bán chắc chắn sẽ được giá cao. Như thành Dương trước đây cũng nhờ vào việc bán da lông đã kiếm được lượng linh thạch không nhỏ.
Ngoài da lông ra, bọn họ vẫn còn gạch và bùn. Bên Thiên Nguyên Tông chắc chắn sẽ không thu mua mấy thứ này nhưng mà bọn họ có thể mang nó giao dịch với những tiểu thành khác.
Tóm lại, hàng hóa cho đầu mùa xuân hẳn là không thành vấn đề.
Tô Thu Diên gật đầu, vậy thì y yên tâm rồi.
Đáng tiếc là bọn họ chỉ đoán được nửa đoạn trước, không liệu được nửa đoạn sau.
Bởi vì nửa tháng sau, mặc dù tuyết đã ngừng nhưng người của Thiên Nguyên Tông lại không thấy đến, không những không đến mà ngay cả thiệp mời cũng không có.
Tạ Ngang nhìn lương thực càng ngày càng vơi đi cũng sốt hết cả ruột: "Đúng ra Thiên Nguyên Tông sẽ đến trong nay mai thôi, sao bây giờ không có chút tâm hơi nào thế này? Nếu bọn họ không đến, trong thành sẽ cạn lương thực mất thôi."
Thành Thanh Châu sớm đã chuẩn bị hàng hóa, giờ chỉ đợi đổi lương thực với Thiên Nguyên Tông là xong, không ngờ rằng người của Thiên Nguyên Tông lại nuốt lời.
Tô Thu Diên nhíu mày: "Không biết chỉ có thành ta không có người đến hay là những nơi khác đều như vậy?"
Tạ Ngang nói: "Thuộc hạ đã phái người đi thành Dương hỏi thăm, bên thành Dương cũng không có người của Liệt Dương Tông ghé giống như chúng ta, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Bây giờ không trông chờ vào Thiên Nguyên Tông được nữa. Thành chủ, chi bằng chúng ta đi tìm các thành khác để đổi lấy lương thực?"
Mặc dù lương thực bị tứ đại tông môn lũng đoạn, nhưng các thành lớn như thành Khúc An vẫn có lượng lương thực dự trữ rất lớn. Một khi họ mở kho lúa, người dân trong toàn thành ít nhất có thể ăn được mấy năm.
Hơn nữa trong tòa thành lớn như này thường hay có trụ sở phân tông* của tông môn, nơi đó có trữ lượng lương thực khá nhiều, ngày thường toàn dùng lương thực để mua những món hàng được tông môn yêu cầu.
(*) Phân tông: các nhánh nhỏ của tông môn.
Có điều là một thành nhỏ như Thanh Châu ngày trước không có tư cách cũng không có khả năng đi Khúc An, vì vậy họ đành đợi người của Thiên Nguyên Tông ghé đến.
Cũng giống như thành Dương bên cạnh, khi họ không thấy người của Liệt Dương Tông ghé thành đã lập tức phái đội ngũ đi Khúc An từ hai ngày trước.
Vì vậy lời của Tạ Ngang có ngụ ý muốn đi Khúc An đổi lương thực.
Tô Thu Diên nhanh chóng quyết định: "Vậy dẫn người đi Khúc An."
Tin tức tu sĩ của Thiên Nguyên Tông không đến đúng hẹn căn bản không giấu được người dân. Bọn họ vốn luôn bấm ngón tay tính thời gian, không ai ngờ tuyết đã ngừng rơi, quặng mỏ cũng hoạt động lại mấy ngày rồi, thậm chí bọn họ còn chuẩn bị thật nhiều yêu thú, nhưng lương thực lại không đến được.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Có lẽ thành chủ sẽ có cách."
"Đúng rồi, thành chủ chắc chắn sẽ có cách."
Người trong Thanh Uyển gấp gáp, người trong phủ Thành chủ cũng sốt ruột, đến cả người lúc nào cũng ru rú trong phòng bếp như Giang Cầm còn biết chuyện thiếu lương thực ở trong thành.
"Thiếu lương thực? Vậy chúng ta còn lại bao nhiêu?"
Giang Cầm không kiềm được bèn đi hỏi người cũng hay làm việc trong phòng bếp.
Người đó nhìn chung quanh, thấy không có ai mới thì thầm: "Nghe nói còn được nửa tháng. Nếu như mọi người thắt lưng buộc bụng thì có thể cầm cự được hơn hai mươi ngày. Nhưng mà theo cái đà người của Thiên Nguyên Tông cứ không tới thế này thì chúng ta cũng chẳng cách cầm cự nổi nữa."
Có thể nói hai tháng này là những tháng ngày bình yên và êm đềm nhất của Giang Cầm từ sau khi tu vi của nàng bị phế. Nhưng có ai ngờ, nơi nương thân mà nàng khó khăn lắm mới tìm được, vậy mà lại...
Tuy rằng nàng ta không ôm tình cảm với thành Thanh Châu, nhưng giờ phút này nàng cũng hy vọng sứ giả Thiên Nguyên Tông sẽ đến kịp thời.
Nàng ta không muốn lại lang thang đầu đường xó chợ nữa.
Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung
Ngày hôm sau, mọi người còn đang sốt ruột bỗng nghe tin thành chủ dẫn người đi Khúc An
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đi thành trì lớn như Khúc An, chắc chắn sẽ đổi được lương thực.
Nhưng mà vấn đề tiếp theo là, thành chủ dẫn theo ai đi Khúc An?
Nhóm thanh niên tu sĩ đều muốn đi, nhóm lão niên cũng không chịu nhượng bộ, dẫu sao nội đi thành Dương đã xem là mở mang tầm mắt rồi chứ đừng nói chi đến Khúc An.
Khúc An là tòa thành lớn nhất khu vực phía Đông, nơi đó không những đông đúc tấp nập mà ngay cả phân tông của tứ đại tông môn cũng có. Nếu như muốn bái nhập tứ đại tông môn thì chắc chắn phải đi đến Khúc An.
Nói tóm lại, hai chữ Khúc An này, bọn họ vẫn thường nghe tới nhưng chưa từng có ai đi đến nơi đó.
Trang Thừa một lòng hăng hái muốn đi cùng, không chỉ có hắn mà cả Trịnh Minh cũng vậy. Vì thế gần đây, mỗi khi Tạ Ngang bước ra khỏi cửa đều sẽ gặp một đám đông gồm các tu sĩ tự đến tiến cử, ông bị phiền đến mức đau cả đầu.
Cuối cùng Tô Thu Diên lên tiếng giải quyết: "Vậy tu sĩ xếp từ hạng ba trở lên của đổi săn thú sẽ cùng đi với ta."
Cách xếp hạng này tất nhiên là dựa theo số lượng săn thú và biểu hiện của mỗi người khi đi săn để tính.
Nghiêm Thành chắc chắn là một trong số đó. Hai người còn lại vốn là hai vị tu sĩ Trúc cơ, nhưng sau một hồi do dự, họ vẫn quyết định ở lại để dẫn dắt đội săn thú. Nhờ vậy mà Trang Thừa với Trịnh Minh mới may mắn được chọn làm người bổ sung.
Thật ra Nghiêm Thành cũng muốn được ở lại, nhưng tu vi của hắn ta vừa khá cao mà tính tình lại còn cẩn thận nên rất được quản gia Tạ coi trọng, có muốn thoái thác cũng thoái thác không được, thế là đành đi theo.
Cuối cùng cũng hình thành được đội ngũ bảy người, Tô Thu Diên, Tần Việt, Tạ Ngang, Vạn Kiệt, lại thêm ba người của đội săn thú, cũng tính là một đội ngũ cỡ vừa.
Nhưng Khúc An cách Thanh Châu đến bốn, năm ngày đi bộ, nếu như bọn họ không có phi hành pháp khí thì sẽ khá phiền phức.
Hai ngày trước, Tô Thu Diên đã viết một bức thư gửi cho đại sư phụ của y. Đợi đến buổi sáng ngày rời đi, y cũng nhận được hồi âm.
Tần Việt nhìn hạc giấy trong tay Tô Thu Diên bèn tò mò hỏi: "Thành chủ, lẽ nào hạc giấy này là phi hành pháp khí?"
Trước đây hắn có nghe thành chủ nói sẽ suy xét về chuyện phi hành pháp khí nhưng không thấy tăm hơi gì, chỉ có mỗi con hạc giấy này xuất hiện. Nhưng mà hạc giấy này nhìn sao thì vẫn là pháp khí truyền tin, không thể nào chở người bay được.
Tô Thu Diên mở hạc giấy ra, bên trong có một chìa khóa như ngón tay, y lấy chìa khóa ra rồi nói với giọng dịu nhàng hiếm có: "Hạc giấy này không phải, nhưng chìa khóa này có thể mở được phi hành pháp khí."
------------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com