Editor: Lương Quỳnh
Beta: Mika
Kỷ Trường Lâm theo Nghiêm Thành về Thanh Uyển, trực tiếp được sắp xếp ở cùng phòng với Nghiêm Thành.
Cậu ta đánh giá mọi đồ đạc trong căn phòng. Cuối cùng cậu ta cũng có cảm giác chân thực vì đã thoát khỏi Khúc An.
Chỉ là biểu cảm kinh ngạc lúc mới vào thành của cậu ta quá rõ ràng, vì vậy Nghiêm Thành hỏi: "Tới thành Thanh Châu rồi, có phải rất thất vọng đối với Thanh Châu hay không?"
So với Khúc An, thực sự Thanh Châu kém hơn rất nhiều.
Kỷ Trường Lâm lại lắc đầu đáp: "Không thất vọng, chỉ là rất tò mò."
Cậu ta hỏi Nghiêm Thành: "Ngươi cũng từ nơi khác đến, phải không?"
Nghiêm Thành gật đầu.
"Vậy ngươi thất vọng không?" Kỷ Trường Lâm lại hỏi tiếp.
Nghiêm Thành cười đáp: "Đương nhiên không thất vọng. Mặc dù Thanh Châu không bằng thành Dương, nhưng ta càng thích nơi này hơn."
Hoặc nói chính xác hơn là tuy bây giờ Thanh Châu còn tồi tàn, mọi người chỉ có thể đủ ăn no mặc ấm. Nhưng Nghiêm Thành lại cảm nhận được sức sống ở đây không giống với thành Dương.
Mỗi một người ở đây, từ thành chủ tới phàm nhân làm trong khu mỏ, tất cả mọi người đều vô cùng sống động*.
(*) sinh động, có những biểu hiện mạnh mẽ của sự sống.
Có lẽ trong mắt người khác, Thanh Châu là nơi cũ kỹ, lỗi thời, hoang vu lại nghèo đói, nhưng trong lòng hắn ta, Thanh Châu lại là một nơi hoàn toàn mới, có sức sống, là thành thị đầy hy vọng.
Nghiêm Thành chưa từng đọc qua sách vở nên không nói rõ được nguyên nhân trong đó. Nhưng cảm nhận của hắn ta là chân thực, không có một chút giả tạo.
Lúc này Kỷ Trường Lâm vẫn chưa hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Nghiêm Thành, chỉ ngây thơ gật đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, người của phủ Thành chủ đến đăng ký thông tin của cậu ta.
"Có sở trường gì à?" Kỷ Trường Lâm suy nghĩ một đêm, vẫn là không muốn đi săn thú với đội săn thú. Không phải vì nguyên nhân khác, mà là do cậu ta cảm thấy bản thân có thể làm được việc có giá trị hơn, "Ta biết luyện đan, cũng biết luyện khí."
Tay cầm bút đang viết của Vạn Kiệt chợt ngừng lại, ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc truy hỏi: "Ngươi biết luyện đan? Cũng biết luyện khí?"
Kỷ Trường Lâm gật đầu: "Từ nhỏ ta có học qua, đan dược có thể luyện một vài món cấp Hoàng, pháp khí cũng như vậy."
Thiên Địa Huyền Hoàng, cấp Hoàng là cấp thấp nhất, nhưng đối với tu sĩ Luyện Khí và tu sĩ Trúc Cơ mà nói thì đan dược và pháp khí cấp Hoàng đã đủ dùng rồi.
Nếu như mang ra ngoài bán, cũng có thể bán được không ít tiền.
Vạn Kiệt mừng rỡ hoàn thành đăng ký, lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi bằng lòng dạy cho người khác không?"
Ở Thanh Châu hiện nay, có rất nhiều kỹ thuật và tri thức được chia sẻ công khai, người Thanh Châu cũng quen rồi, nhưng Vạn Kiệt lo lắng Kỷ Trường Lâm không muốn dạy những thứ này cho người khác.
Quả nhiên, Kỷ Trường Lâm nhíu mày hỏi lại: "Nhất định phải dạy sao?"
Vạn Kiệt đáp: "Thành Thanh Châu không có quy định như vậy. Có điều, năm nay sẽ phổ biến hệ thống điểm cống hiến, nếu như ngươi đồng ý thì có thể đạt được không ít điểm cống hiến."
Hắn ta nghe sư phụ nói, trước mắt thành chủ dự tính dùng đồ trong kho của bản thân để làm vật trao đổi.
Mặc dù thành chủ không có vàng bạc châu báu hay là ngũ cốc hoa màu, nhưng các loại công pháp bí tịch, sách sử, tạp ký lại có rất nhiều.
Đơn giản mà nói, bây giờ không có vật tư phong phú, cho nên chỉ có thể dùng điểm cống hiến đổi lấy tri thức, không thể đổi vật tư.
Có điều những thứ này vẫn đang xây dựng hoàn thiện nên chưa công bố với mọi người.
Vạn Kiệt tiếp tục nói: "Không muốn cũng không sao, chỉ là một mình ngươi luyện đan luyện khí, sợ rằng sẽ làm không kịp. Nếu như có thể tìm một vài người giúp đỡ, làm những chuyện lặt vặt cũng có thể."
Lúc trước, hai công xưởng với đội thi công đều dùng sử dụng phương pháp phân công nhiệm vụ để làm việc, thế nên bây giờ người Thanh Châu đã theo bản năng làm gì cũng phải phân chia công việc rõ ràng.
Ví dụ như luyện đan, quá trình luyện đan rất phức tạp. Mấy bước quan trọng phải tự mình làm nhưng còn mấy bước đơn giản khác, tất nhiên có thể giao cho người khác làm, như vậy khẳng định có thể nâng cao không ít hiệu suất.
Sau khi nghe Vạn Kiệt giải thích, Kỷ Trường Lâm lại có chút động lòng, cậu ta nói: "Quả thật là ta cần người giúp đỡ."
Vạn Kiệt nói: "Vậy thế này đi, trước đó y quán luôn nghiên cứu luyện đan. Mặc dù bây giờ vẫn chưa luyện ra được đan dược gì, nhưng cũng cải tiến được khá nhiều đan phương. Ngươi có thể đến viện nghiên cứu của y quán đi làm. Nếu như có thể luyện ra được đan dược thì viện nghiên cứu cũng được công nhận độc lập một cách danh chính ngôn thuận."
Kỷ Trường Lâm gật đầu, cậu ta cũng không hỏi chuyện thù lao. Vì trong lòng cậu ta biết rõ, bản thân có thể thoát ly biển khổ đều là nhờ vào sự giúp đỡ của thành chủ và Tần Việt.
Cậu ta tính toán một chút về giá trị của bản thân. Để báo đáp ân cứu mạng này, chắc cậu ta phải làm công miễn phí rất nhiều năm cho Thanh Châu mới trả hết được.
Tuy cậu ta không đề cập đến thù lao nhưng Vạn Kiệt lại nói: "Hiện tại thành Thanh Châu không có đầy đủ vật tư, cho nên vật tư mọi người được nhận là có hạn. Nhưng ăn mặc và nơi ở được bảo đảm, đợi vật tư phong phú lên rồi, hẳn là sẽ có thêm thù lao."
Bây giờ người dân Thanh Châu đều chỉ có thể bảo đảm ăn no mặc ấm. Nếu muốn một bước trực tiếp đạt tới những ngày tháng tốt đẹp như Khúc An thì đó là điều không thể.
Có điều Kỷ Trường Lâm cũng không để ý tới những thứ này. Cậu ta không thích Khúc An, cho dù Khúc An tốt hơn nữa thì trong mắt cậu ta nơi đó cũng giống như địa ngục vậy. Nhưng ở thành Thanh Châu này, tất cả đều mới mẻ, tất cả đều là những thứ cậu chưa từng gặp qua. Nơi đây sẽ là nơi bắt đầu cuộc sống mới của cậu ta.
Cũng trong thời khắc này, những người khác đã biết được tin tức thành chủ trở về.
Thành chủ trở về, trái tim treo lơ lửng vì lo lắng của bọn họ được buông xuống.
Trong thành không có thành chủ, cảm giác như con người thiếu trái tim.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.
Các tổ trưởng tổ dân phố cũng được gọi tới phủ thành chủ để hội họp, bàn kế hoạch khai xuân.
"Bây giờ đã là tháng năm rồi, bên khoáng mạch thiếu khá nhiều người. Chuyện xây phòng tạm thời gác lại. May mà bây giờ mọi người đều ở quen tiểu lâu rồi. Về phần tứ hợp viện và biệt thự thì mùa đông tới chúng ta tiếp tục xây dựng."
Tạ Ngang vừa nói xong đã có người hỏi: "Vậy xưởng bùn và xưởng gạch thì sao?"
Tạ Ngang cười đáp: "Nói tới hai nhà xưởng này, lần này chúng ta ra ngoài, đã bán hàng tồn trong kho đi và thu được khá nhiều linh thạch. Chúng ta còn nhận được đơn đặt hàng nữa."
Khi đó bọn họ sản xuất được rất nhiều bùn và gạch, nhưng không kịp xây lại phòng, vì vậy đều bị thừa. Không ngờ rằng lượng tiêu thụ những thứ này khá là tốt, còn có thể bán được giá cao.
Những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau. Không ngờ hai thứ này có thể bán được.
Tạ Ngang cười nói: "Có điều, đó chỉ là giao ước bằng miệng. Nếu như có người của thành khác đến mua bùn với gạch của chúng ta thì sau khi họ thanh toán tiền đặt cọc, chúng ta mới làm tiếp, trước mắt chưa cần làm thêm. Các tu sĩ thì đi đội săn thú, còn các phàm nhân tiếp tục đi đào quặng. Nhà trẻ, lớp dạy chữ, lớp luyện khí vẫn diễn ra như thường. Nhưng có sự điều chỉnh đôi chút về thời gian."
"Còn vấn đề lương thực thì sao?" Lại có người đưa ra thắc mắc, đây mới là vấn đề bọn họ quan tâm nhất.
Tạ Ngang đáp: "Mọi người không cần lo lắng chuyện lương thực. Lần này thành chủ dẫn bọn ta đi Khúc An đã mua lương thực đủ dùng trong một tháng. Nếu sau một tháng mà sứ giả Thiên Nguyên Tông vẫn chưa đến thì chúng ta lại đi Khúc An một chuyến."
Nghe ông nói vậy, đám người mới hoàn toàn yên tâm.
"Lát nữa các ngươi mang lương thực về phát cho mọi người đi. Để cho họ cũng yên tâm."
Vật tư cần phát cho người dân đã được chuẩn bị xong từ lâu. Tạ Ngang vẫy tay, Vạn Kiệt gọi người lấy mấy túi trữ vật ra.
"Vẫn là quy tắc cũ, mỗi người đều phải ký tên và ấn dấu tay. Đồ vật không được nhiều nhưng cũng không thể ít, mọi người đều quen cách làm rồi, chắc là không cần ta nói lại nữa."
Nhờ có hội động viên mùa xuân này, cả thành Thanh Châu khôi phục lại trật tự trước kia.
Giang Cầm vốn đang lo lắng không yên, nhưng khi nghe nói thành chủ trở về còn mang lương thực về thì nàng ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tinh thần thả lỏng, nàng ta không chú ý xung quanh nên đã bị người khác phát hiện.
"Ngươi đang nấu gì đấy?!" Vạn Kiệt kinh ngạc nhìn Giang Cầm.
Hôm nay Tạ Ngang chủ trì hội nghị, vì vậy giao nhiệm vụ truyền bữa ăn đến thành chủ cho Vạn Kiệt. Vạn Kiệt nghĩ đây là lần đầu tiên truyền bữa ăn cho thành chủ, sợ sẽ xảy ra sai sót nên tới phòng bếp sớm hơn nửa canh giờ.
Không ngờ rằng lại phát hiện ra Giang Cầm đang nấu đồ ăn.
Hắn ta vẫn chưa đưa phần thịt của hôm nay cho Giang Cầm cơ mà. Sao trên thớt của phòng bếp lại có một mảnh thịt tươi rói còn nhỏ máu chứ?
----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com