Editor: Neyu
Beta: Lục
Từ trước đến nay, Nghiêm Thành làm việc tựa sấm rền gió cuốn, vừa qua hôm sau đã dẫn theo người của đội săn thú đi tìm Thải Tước.
Trang Thừa cầm tấm bản đồ mà bọn họ đã dành nửa năm để vẽ, nói: "Các vùng lân cận quanh đây không có Thải Tước, chúng ta phải đi về hướng nào?"
Sau khi Nghiêm Thành đến Thanh Châu, hắn ta đã dẫn theo cả đội đi dò la bản đồ khu vực lân cận một lần nữa. Không chỉ phải ghi nhớ địa hình địa mạo, khoảng cách vị trí chính xác, ngay cả nơi nào có yêu thú gì cũng phải ký hiệu lại.
Trước mắt bọn họ đã tìm được năm loại yêu thú, thế nhưng loài thường bị săn gϊếŧ nhất vẫn là sói tuyết.
Thật ra, cả Nghiêm Thành cũng chưa từng thấy Thải Tước, nhưng khi hắn ta ở thành Dương đã từng nghe người ta nói qua loại yêu thú này: "Chúng ta đi về phía bắc."
"Phía bắc?" Trang Thừa nói với vẻ chần chờ: "Hình như chúng ta chưa đi về phía bắc bao giờ."
Trước kia bọn họ không phải đi hướng tây thì là hướng đông. Phía đông là thành Dương, phía tây cũng có một tòa thành nhỏ, nhưng bọn họ không có qua lại với bên đó. Còn về phía bắc......
Thành Thanh Châu vốn ở phía bắc Đông Cảnh, nếu như tiếp tục đi lên sẽ đụng phải dãy núi Hoành Đoạn, dãy núi trải dài từ đông sang tây của Tiên Lục. Từ dãy núi đổ xuống phía nam thuộc về phạm vi Đông Cảnh, đổ lên phía bắc thì thuộc về Bắc Cảnh.
"Nghe nói Bắc Cảnh vô cùng lạnh, người nơi đó cũng cực kỳ hung hãn." Đây là kiến thức thầy đã giảng trong giờ học lớp xóa mù chữ: "Vùng này của chúng ta xuất hiện sói tuyết là do nằm gần dãy núi Hoành Đoạn, nếu như tiếp tục đi về hướng Bắc liệu có thể gặp được yêu thú lợi hại khác hay không?"
Nghiêm Thành nói: "Đúng là có khá nhiều yêu thú ở dãy núi Hoành Đoạn, thế nhưng dựa vào sức đôi chân của chúng ta thì không tài nào đến được dãy núi Hoành Đoạn. Cho dù tới gần cũng chỉ là phạm vi bên ngoài, hẳn là sẽ không có vấn đề gì."
Tuy nói là nói như vậy, nhưng sau khi luyện Khinh Thân Quyết, tốc độ của bọn họ đã nâng lên gấp đôi có thừa, chỉ hơn một canh giờ mà bọn họ đã nhìn thấy bóng núi ở nơi xa.
Núi này không phải là núi xanh mà là núi tuyết đỉnh băng. Phóng tầm mắt nhìn từ xa, ngọn núi và bầu trời tiệp thành một đường, màu lam đậm nhạt xen kẽ nhấp nhô liên tục, chẳng thấy điểm dừng, trông như một con rồng to lớn đang chiếm đóng, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Đám người Trang Thừa thấy thế đều không kiềm được nuốt nước miếng: "Đây, đây là dãy núi Hoành Đoạn đó ư?"
Nghiêm Thành cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dãy núi có khí thế hào hùng như vậy. Chả trách các lão nhân của thành Dương ngày xưa luôn nói đừng săn thú ở phía Bắc, bởi trong dãy núi như vậy không biết có bao nhiêu yêu thú đang ẩn náu.
"Đi thôi, Thải Tước có lẽ đang ở ngay phía trước."
Tiếp tục đi về phía trước, bọn họ rất nhanh đã thấy một con chim đang đứng trên cành cây rỉa lông.
"Đây là Thải Tước chăng!" Trịnh Minh nói với vẻ đầy kích động.
Màu sắc lông vũ diễm lệ thế kia, chắc chắn là Thải Tước.
Nghiêm Thành gật đầu.
Thế là các tu sĩ lập tức ăn ý hình thành vòng vây.
Mười lăm phút sau, trong tình cảnh gà bay chó sủa, bọn họ cuối cùng cũng bắt được con Thải Tước đầu tiên.
Chú chim Thải Tước này vừa đẹp mà giọng hót còn cực kỳ lảnh lót, khi cầm trong lòng bàn tay sẽ có cảm nhận được lông tơ mịn màng, đôi mắt to bằng hạt đậu của nó vừa đen lại sáng. Trịnh Minh nhìn vậy thì không nỡ gϊếŧ, bèn hỏi Nghiêm Thành: "Đội trưởng, Thải Tước này chúng ta có thể mang về không?"
Nghiêm Thành nghĩ đến lời dặn dò của Kỷ Trường Lâm: "Có thể, con chim này mang về nuôi sẽ có lợi hơn là gϊếŧ."
Thải Tước không dễ bắt, nếu như bọn họ không nuôi được thì e là sẽ còn phiền toái một phen.
Nghiêm Thành bỏ Thải Tước vào túi thuần thú, đây cũng là một chiếc túi thuần thú duy nhất của thành Thanh Châu, cực kỳ trân quý.
Nếu như là ở thành Dương, thứ như vậy sẽ không bao giờ đến lượt hắn ta được chạm vào.
Bây giờ hắn ta được thành chủ giao cho chiếc túi này, hắn ta phải cực kỳ cẩn thận, không thể đánh mất được.
Sau khi Nghiêm Thành bỏ Thải Tước vào túi thuần thú, hắn ta lại thử thả nó ra, thấy nó vẫn bình thường khi ở trong túi, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sắc trời còn sớm, chúng ta tìm thêm mấy con nữa."
Cả đám người lại tiếp tục đi về phía trước. Càng tới gần phía bắc, nhiệt độ càng thấp. Hiện giờ, Thanh Châu đã vào mùa hạ, nhưng nhiệt độ trong khu rừng này lại không chênh lệch là bao với đầu mùa xuân.
Để tìm thấy tung tích của Thải Tước không phải chuyện dễ dàng , bọn họ phải tìm rất lâu mới bắt gặp con thứ hai.
"Càng ngày càng lạnh." Trang Thừa nhíu mày nói.
Nghiêm Thành nói: "Tìm thêm nửa canh giờ nữa, nếu như tìm không thấy, chúng ta hãy trở về."
Vừa dứt lời, tu sĩ dò đường ở phía trước đã báo ngay: "Nơi này có dấu chân, vùng lân cận có người!"
Mặt ai nấy đều biến sắc.
"Chưa từng nghe phía bắc của chúng ta có thành trì."
Do là khu vực này quá gần núi Hoành Đoạn, cho nên quanh đây thật sự không có bất kỳ thành trấn nào cả.
Nghiêm Thành đi lên trước, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét rồi nói: "Quả thật là dấu chân người."
Hắn ta quan sát chung quanh: "Quanh đây hoặc là có đội săn thú giống như chúng ta, hoặc là có người sinh sống."
"Vậy chúng ta có tìm nữa không?" Có người hỏi.
Dù sao nơi này đã cách Thanh Châu khá xa, nếu như có chuyện gì xảy đến, e là mọi người có trốn cũng chẳng trốn về được.
Nghiêm Thành nói: "Không sao. Lần này ra ngoài dò đường này, thành chủ đã ban cho ta một tia kiếm ý. Cho dù đối phương là tu sĩ Kim Đan thì vẫn có thể cầm chân một đoạn thời gian."
Nghe thấy hai chữ thành chủ, người của đội săn thú cũng an tâm hơn.
"Thành chủ quả nhiên quan tâm chúng ta!" Trang Thừa tự mình ảo tưởng, kiếm ý này đã cho đội săn thú, chín bỏ làm mười chẳng phải là cho hắn hay sao?
Gần đây, Trang Thừa đã học được phương pháp tự an mới. Tuy hắn ta không thể gặp thành chủ nhưng có thể thông qua cách thức an ủi này, chắc lọc ra sự quan tâm và yêu mến của thành chủ đối với hắn từ khắp mọi nơi.
Cho nên hắn ta nói: "Nếu như chúng ta chỉ bắt về được có hai con Thải Tước, thành chủ chắc chắn sẽ thất vọng. Hay là tiếp tục tìm kiếm đi, tìm thêm một con thôi cũng được nữa."
Năm chứ 'làm thành chủ thất vọng' này thật sự khiến cho người ta áp lực như núi đè. Những người khác nghe vậy cũng đồng tình: "Vậy tìm thêm chút nữa xem."
Lại mười lăm phút trôi qua, bọn họ vẫn không tìm được con chim nào, nhưng lại tìm được người.
Nghiêm Thành cầm chắc thanh kiếm trong tay, nhìn mấy người trước mắt đầy cảnh giác.
Mấy người kia mặc áo da thú, dưới chân cũng mang giày da, tóc buộc ở sau đầu rối bời, trên cánh tay và cẳng chân trần trụi là cơ bắp chắc nịch, nhìn vào trông ai nấy đều rất hung hãn.
"Chào các vị, bọn ta chỉ trùng hợp đi ngang qua nơi này săn thú, gặp được các vị ở đây cũng là duyên phận. Nếu như có mạo phạm, xin hãy thứ lỗi." Nghiêm Thành thấy người đối diện không nói lời nào, hắn ta đành mở lời trước.
Mấy người kia nghe vậy thì nhìn nhau, một thanh niên cao to nhất trong số họ đã đứng ra nói: "Các ngươi là người phương nào?"
Cách phát âm của chàng ta có hơi kỳ quái, Nghiêm Thành chỉ nghe được lờ lợ: "Chúng ta là người Thanh Châu, các ngươi thì sao? Theo ta được biết thì quanh đây không có thành trấn nào."
Người nọ nghe thấy hai chữ Thanh Châu, lắc đầu rồi nói: "Ta chưa từng nghe qua thành Thanh Châu. Nhưng nếu các ngươi đã là người đến từ tòa thành, vậy chắc chắn có không ít đồ, chúng ta có thể giao dịch với nhau."
Có thể thấy, người này đã quá quen với những cuộc giao dịch như chàng ta đã nói: "Các ngươi có lương thực không? Bọn ta có thể đổi với các ngươi."
Nghiêm Thành nhanh chóng suy tính trong đầu, hắn ta không trả lời thẳng vào vấn đề của chàng thanh niên mà nói: "Các ngươi có thể dùng cái gì để đổi?"
Thanh niên nói: "Bọn ta có da thú tốt nhất, có thể đổi lương thực với các ngươi!"
Nghiêm Thành cẩn thận đánh giá chàng thanh niên, cuối cùng lại hỏi một câu không liên quan: "Ngươi là tu sĩ Luyện Khí?"
Chàng thanh niên nhíu mày nói: "Có liên quan gì với chuyện đổi lương thực à?"
Nghiêm Thành nói: "Không liên quan, chỉ là cảm thấy ngươi mạnh hơn tu sĩ Luyện Khí bình thường mà thôi."
Hắn ta đã từng gặp qua rất nhiều tu sĩ Luyện Khí, nhưng hung hãn giống như mấy người đối diện lại là cực kỳ hiếm thấy. Thay vì nói những người này là tu sĩ Luyện Khí, chi bằng nói là chuyên tu luyện thể thì đúng hơn.
Chàng ta thấy Nghiêm Thành liên tiếp nói những chuyện khác, thế là từ bỏ ý định: "Nếu các ngươi không muốn đổi thì thôi vậy, chúng ta đi."
Nghiêm Thành vội lên tiếng: "Trên người chúng ta hiện tại không mang theo lương thực. Nhưng nếu lượng lương thực mà các người cần không quá nhiều, thì ta có thể nghĩ cách giúp các ngươi."
Hắn rất có hứng thú với đám người này, cũng muốn thám thính tình hình kỹ càng hơn.
Thanh niên thấy Nghiêm Thành chịu đồng ý thì rất vui vẻ, nói thẳng ra một chữ số.
Nghiêm Thành nghĩ nghĩ nói: "Số lượng này có hơi nhiều đấy. Các ngươi có bao nhiêu da thú để đổi?"
Thanh niên trả lời dựa theo giá cả khi làm giao dịch với người khác hồi trước.
Nghiêm Thành nghe được con số đó thì ngơ cả người.
Lúc bọn họ ở Khúc An, hơn ba vạn linh thạch đã đổi được tận lương thực của hai tháng. Đương nhiên, được vậy cũng là nhờ hiện tại Thanh Châu có thịt linh thú, lương thực thiết yếu của mỗi người gần như đều giảm đi một nửa. Nhưng bọn họ vẫn có thể tính sơ ra lượng linh thạch mỗi người cần tiêu hao mỗi tháng.
Trong khi một tấm da thú, dù cho là kỳ Luyện Khí đi nữa vẫn đổi được mấy chục miếng linh thạch. Cho nên khi chàng thanh niên nói rằng một tấm da thú đổi một cân lương thực, Nghiêm Thành đã sợ hú hồn hú vía.
Hắn ta vẫn còn sót lại chút lương tâm: "Trước kia các ngươi từng dùng giá cả này trao đổi với người khác sao?"
Thanh niên gật đầu, nói: "Phải, nhưng bọn họ đã rất lâu rồi không tới."
Nghiêm Thành nói với vẻ hoài nghi: "Vậy bình thường các ngươi ăn cái gì?"
Thanh niên không nói.
Nghiêm Thành dứt khoát không hỏi nữa mà chuyển sang nói: "Các ngươi bị người ta gạt rồi, đổi một cân lương thực vốn chẳng cần đến một tấm da thú."
Chàng thanh niên sửng sốt: "Vậy một tấm da thú có thể đổi được bao nhiêu lương thực?"
Nghiêm Thành nói: "Xem chất lượng da thú của các ngươi thế nào. Nếu chất lượng tốt thì một tấm da thú có thể đổi được lương thực một tháng cho một người."
Nếu không ăn thịt, mỗi người mỗi tháng ước chừng cần khoảng hai mươi cân lương thực, cùng lắm chỉ tốn kém mấy chục viên linh thạch mà thôi. Một tấm da thú chất lượng tốt chắc hẳn đã đủ rồi.
Chàng thanh niên nghe vậy thì mặt mày biến sắc.
"Vậy, vậy là bọn họ gạt bọn ta?!" Thanh niên vừa quýnh quáng vừa tức giận truy hỏi.
Nghiêm Thành gật đầu, nói: "Tính luôn cả phí vận chuyển lương thực đến nơi này thì các ngươi vẫn còn lỗ quá nhiều."
Nhưng hắn ta cũng rất tò mò, nếu chàng thanh niên này đã chịu được cuộc mua bán cắt cổ thế này, chứng tỏ của cải của chàng ta phải rất phong phú. Hơn nữa, lâu như vậy không có ai tới đổi lương thực nhưng vẫn sống sót, chứng tỏ ngoại trừ lương thực ra thì bọn họ vẫn còn thứ khác có thể ăn.
Chẳng lẽ quanh đây cũng có một tòa thành nhỏ?
Nghiêm Thành nói: "Như vậy đi, ngươi cho ta xem da thú của các ngươi, ta cẩm về đi hỏi ý của thành chủ. Nếu thành chủ đồng ý, bọn ta có thể làm giao dịch với các ngươi."
Trong lòng Nghiêm Thành đã dấy lên ý nghĩ khác, cho nên mới đặc biệt tỏ thiện chí muốn giúp đỡ như thế. Nhưng chàng thanh niên lại không biết, chỉ nghĩ Nghiêm Thành là người tốt nên sau khi nghe Nghiêm Thành bảo thế, chàng ta bèn bảo người lấy một tấm da thú ra từ trong túi: "Gửi ngươi cái này."
Hai mắt Nghiêm Thành sáng rỡ. Tấm da thú kia có màu đen, tuy lông ngắn nhưng lại rất nhuyễn và mịn, xúc giác khi sờ lên còn tốt hơn da lông của sói tuyết rất nhiều. Không biết nó được chế từ da của con yêu thú nào.
Nghiêm Thành không trì hoãn thêm nữa. Ngay khi đã ước định thời gian và địa điểm hẹn của lần gặp sau với chàng thanh niên, hắn ta đã tức tốc cầm tấm da thú này trở về thành Thanh Châu.
"Ồ? Có một nơi như thế sao?" Tô Thu Diên cũng cảm thấy thú vị, y nói: "Nếu đã như thế, vậy cứ làm giao dịch đi, thu chút phí thủ tục là được. Dù gì sau này các ngươi cũng phải đi nơi đó bắt Thải Tước, nếu có bọn họ hỗ trợ cũng là chuyện tốt."
Nghiêm Thành gật đầu: "Vậy lần đi Khúc An này, ta sẽ đổi một ít lương thực dùm bọn họ."
Thế nhưng trong khi chờ đến chuyến tiếp theo, Nghiêm Thành nhận mệnh lệnh của Tô Thu Diên, chuyển trước cho những người đó mấy chục cân lương thực.
Thật ra, hiện tại Thanh Châu cũng chẳng thiếu lương thực mấy. Bởi vì chỉ cần mỗi ngày ăn trên hai lạng thịt thì dù cho phàm nhân hay là tu sĩ đều sẽ chắc bụng cả ngày. Thịt không chỉ chứa năng lượng mà còn chứa cả linh lực, hoàn toàn có thể duy trì hoạt động trong của một người mỗi ngày.
Thế nhưng không phải ngày nào cũng có thịt, cho nên người dân vẫn trữ không ít lương thực trong nhà.
Bây giờ, bọn họ lấy ra mấy chục cân để trao đổi với chàng thanh niên chẳng phải vấn đề to tát gì.
Lần lên rừng kế tiếp, nhóm của chàng thanh niên đã chờ sẵn ở nơi đó. Chàng ta nhìn thấy Nghiêm Thành thì hai mắt sáng ngời, giọng nói đầy kích động: "Các ngươi đến rồi!"
Nghiêm Thành gật đầu: "Hôm nay bọn ta có mang theo một ít lương thực để đổi với các ngươi, có điều là số lượng không được nhiều lắm."
Thanh niên nghe vậy nói: "Có là tốt lắm rồi!"
Ngày hôm qua, chàng ta đã trở về nói chuyện gặp được Nghiêm Thành cho các trưởng bối, các ngài cũng tức giận giống như hắn. Đồng thời, bọn họ cũng cảm thấy Nghiêm Thành là người tốt có thể kết giao, cho nên thái độ hôm nay của bọn họ cũng nhiệt tình hơn trước ít nhiều.
Chàng thanh niên còn giới thiệu bản thân: "Ta là Quan Giang, chúng ta là người của Thành Quan."
"Thành Quan? Quanh đây có thành trì ư?" Nghiêm Thành hỏi lại.
Quan Giang gãi gãi đầu, cười nói: "Đây là tên do tự chúng ta đặt."
Thực ra nơi đó của bọn họ không được xem là thành. Mọi người đều ở trong sơn động, tổng nhân số còn chưa đến một trăm người, sao có thể gọi là thành cơ chứ?
Nguyên nhân vì sao lại lấy tên này, là bởi vì ngày trước có dịp tiếp xúc với các tu sĩ của nơi khác, Quan Giang được biết đến tình hình của thế giới bên ngoài. Cho nên chàng ta mới tự tiện đặt cho bọn họ một cái tên là Thành Quan, như vậy nghe cũng khí thế hơn một chút.
Tuy rằng chàng ta trông có vẻ hung hãn, nhưng lòng dạ thật thà. Không chỉ mỗi chàng ta mà những người Thành Quan khác cũng như vậy. Chỉ mới qua nửa ngày, người Thanh Châu và bọn họ đã thân như quen biết từ lâu.
Nghiêm Thành không có thói quen bắt nạt người thành thật, cho nên cũng không định chiếm hời gì từ bọn họ, hắn nói thẳng: "Sau này, hễ các ngươi cần lương thực cứ tìm đến bọn ta. Cách mỗi ba tháng là bọn ta sẽ đi Khúc An một lần. Nhưng phía bọn ta sẽ thu các ngươi một ít lộ phí, dù sao để đến được Khúc An phải mất ít nhất hai ngày, cần linh thạch bổ sung để điều khiển pháp khí phi hành."
Quan Giang nói: "Việc này không thành vấn đề!"
Nghiêm Thành nói càng rõ ràng, chàng ta càng cảm thấy Nghiêm Thành đáng tin cậy.
"Thời gian tới, bọn ta vẫn sẽ tới nơi này tìm Thải Tước, các ngươi cứ soạn trước da thú. Nếu các ngươi không yên tâm thì có thể kêu một người đi Khúc An chung với bọn ta."
Nghe thấy lời của Nghiêm Thành, Quan Giang phấn khích hỏi ngay: "Bọn ta có thể đi cùng ư?"
Nghiêm Thành gật đầu: "Có thể."
Quan Giang nói: "Vậy ta đi!"
Mấy ngày nay, Nghiêm Thành đã nhận ra địa vị đặc thù của Quan Giang ở Quan Thành, e là nhân vật sánh ngang với thiếu thành chủ, cho nên hỏi lại lần nữa để xác nhận: "Trưởng bối của ngươi có đồng ý không?"
Quan Giang nói: "Bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý!"
Vừa dứt câu trên, Quan Giang lại nói tiếp: "Các ngươi tới để bắt Thải Tước hả? Ta biết nơi nào có này, ta dẫn các ngươi đi."
Dưới sự hỗ trợ của chàng ta, Nghiêm Thành và đội săn thú quả nhiên đã tìm được khá nhiều Thải Tước.
Thế nhưng, tới lúc có nhiều Thải Tước rồi thì chuyển qua đến lượt Kỷ Trường Lâm phiền não.
"Mấy con Thải Tước này mỗi ngày kêu gì kêu hoài, phiền chết thôi!" Một con Thải Tước rất đáng yêu, hai con cũng khá vui, ba con bốn con còn vẫn chịu được, nhưng đến khi cả căn phòng toàn là Thải Tước thì ai nấy đều sẽ điên đầu.
Nghiêm Thành nói: "Chẳng phải Thành chủ đã nói là có thể dành riêng một gian phòng cho ngươi nuôi Thải Tước sao?"
Kỷ Trường Lâm nói: "Ngươi còn nói là ta nuôi. Ta rút máu của chúng nó, chúng nó vừa thấy ta là y như thấy kẻ thù gϊếŧ cha, kêu mãi không ngừng, hại ta điếc tai muốn chết.."
Lúc Thải Tước vừa mới được đưa tới Thanh Uyển đã hấp dẫn một đống người vây xem, ai nấy đều muốn nuôi, ai nấy đều muốn sờ. Thế nhưng sau khi Thải Tước bị rút máu bắt đầu phát điên, người sống chung khu nhà với Nghiêm Thành đều đồng lòng muốn tiễn vong mấy con Thải Tước này đi.
Cho nên Tô Thu Diên mới nói sẽ dành riêng ra một căn nhà để nuôi.
Có điều, dù nuôi ở nhà khác thì mấy con Thải Tước này vẫn cứ phát điên mỗi khi nhìn thấy Kỷ Trường Lâm, không những bỏ ăn bỏ uống mà ngay cả lông chim cũng dần rụng bớt.
Sau khi Tô Thu Diên biết, thở dài nói: "Thôi, đưa mấy con Thải Tước này đến phủ Thành chủ đi. Từ nay, mỗi ba tháng rút máu một lần, như vậy chúng nó sẽ không đến nỗi khó chịu."
Nhưng Tạ Ngang lại lo lắng nói: "Thành chủ, sức khỏe của ngài quan trọng. Lỡ đâu mấy con Thải Tước này quá ồn thì sao ngài nghỉ ngơi? Ta thấy để nuôi ở bên ngoài vẫn hơn. Có chết thì đi bắt thêm là được."
Chẳng có gì quan trọng bằng Tô Thu Diên.
Tô Thu Diên chỉ lắc đầu, nói: "Không sao, ngươi bảo Kỷ Trường Lâm đưa bầy Thải Tước qua đây đi."
Tần Việt cũng không ủng hộ, nhưng từ trước đến nay hắn không tài nào phản đối quyết định của Tô Thu Diên, cho nên đành trơ mắt nhìn mười mấy con Thải Tước bị đưa vào phủ Thành chủ.
Kỳ lạ là đám Thải Tước này vốn đang thoi thóp, nhưng vừa vào phủ Thành chủ thì chúng bỗng hoạt bát hẳn lên. Tuy rằng chúng vẫn hót vang như cũ, nhưng cũng đã quay về tiếng hót bình thường, không còn là tiếng kêu gào điên loạn giống như trước đó nữa.
Kỷ Trường Lâm kinh ngạc: "Thế này là thế nào?"
Tạ Ngang cũng khó hiểu: "Chẳng lẽ là linh khí trong phủ Thành chủ nồng đậm, cho nên tâm trạng chúng nó mới tốt lên?"
Cũng có thể là vậy.
Thế nhưng khi bọn họ đi sâu vào trong, mấy con Thải Tước này lại quậy ầm lên —— cả bọn vốn đang ngoan ngoãn đứng trong lồng, bây giờ con nào cũng đâm đầu vào lồng theo một hướng.
Tạ Ngang nhíu mày nói: "Hướng kia là Thanh Trúc Uyển. Chúng nó lại giở chứng gì vậy?"
Ông vừa nói dứt câu đã thấy hai bóng người xuất hiện ở chỗ cửa thùy hoa*.
*垂花门: cửa thùy hoa; cửa núm tua (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)
"Thành chủ, sao ngài lại đến đây." Tạ Ngang vội vàng nghênh đón.
Ông vừa bước đến gần, những con Thải Tước kia càng thêm điên cuồng.
Tô Thu Diên thở dài, nói: "Thả chúng nó ra đi."
Tạ Ngang hết ngó mấy con chim, lại ngó sang thành chủ, trong lòng dấy lên một phỏng đoán đáng sợ.
Lẽ nào mấy con chim này có phản ứng quái lạ như vậy là vì thành chủ ư?
Ông hơi do dự nhưng vẫn mở lồng chim ra. Trong nháy mắt, bầy Thải Tước ùa ra như mãnh hổ xổng chuồng, người rượt ta đuổi, dốc hết toàn lực, không chút nhân nhượng. Thậm chí còn có mấy con vì chiếm được vị trí trên bả vai của Tô Thu Diên mà xấu bụng mổ cả đồng loại của mình.
Cảnh tượng hãi hùng trước mắt khiến Tần Việt biến sắc, nhưng hắn vừa muốn ra tay đã nghe Tô Thu Diên nói: "Đừng làm chúng nó bị thương."
Lúc này trên vai của Tô Thu Diên đã đứng hai con Thải Tước, chúng đang quyến luyến dụi lông chim của mình lên má của y. Những con còn lại thì đang lượn quanh, trông ngóng muốn được đến gần y.
"Được rồi, Thải Tước sẽ nuôi ở Thanh Trúc Uyển, các ngươi lui xuống đi."
Tạ Ngang trừng to hai mắt, Kỷ Trường Lâm cũng không khác là bao. Chờ sau khi Tô Thu Diên rời đi, hai người mới ngơ ngác nhìn nhau, một ý nghĩ đáng sợ cũng đồng thời dần dấy lên trong lòng bọn họ —— Thành Thanh Châu này, người muốn tranh sủng còn chưa tính, sao mà ngay cả chim cũng bắt đầu tranh sủng rồi!
Tần Việt nhìn chằm chằm bầy chim bên người Tô Thu Diên đầy nguy hiểm: "Thành chủ, chi bằng ta giúp ngài......"
Tô Thu Diên nói: "Thôi, nếu không nuôi chúng nó ở chỗ ta, phỏng chừng sẽ chết cả bầy. Chim này cũng không dễ bắt, nếu đã muốn luyện đan thì nuôi sẽ có lợi hơn."
Y duỗi tay chọt chọt cánh của con chim bên phải: "Bị rút máu vậy cũng tội nghiệp, sau này lúc ngươi tu luyện hãy dẫn chúng nó theo cùng, cũng dễ cho chúng nó hấp thụ hỏa linh lực tràn ra từ ngươi."
"Về phần tại sao chúng nó lại bám ta như vậy..." Tô Thu Diên dừng một chút mới nói: "Ngươi cứ coi như ta người gặp người yêu đi."
"Mấy người bên quản gia Tạ mà tìm ngươi nghe ngóng, ngươi cũng trả lời như vậy là được."
Tần Việt vừa nghe đã biết thành chủ nói dối. Chắc chắn phải có một lí do nào khác nên chim chóc thích quấn lấy ngài, hơn nữa lí do đó còn khiến thành chủ cảm thấy mất mặt, cho nên ngài mới không muốn nói.
Nếu thành chủ đã không muốn nói thì hắn sẽ không hỏi, cũng sẽ không cho phép những người khác hỏi.
Không thể không nói, Tần Việt rất hiểu Tô Thu Diên. Việc này đúng là rất mất mặt, cho nên Tô Thu Diên mới không muốn nói.
Nếu không phải thấy bầy chim này sắp chết thì y đã không bảo Kỷ Trường Lâm đưa chúng vào trong phủ Thành chủ.
Năm đó ở Tiên Sơn, y không cẩn thận đã ăn phải đan dược không biết tên do sư phụ luyện ra. Từ đó về sau, chỉ cần là linh thú hoặc yêu thú có cánh, hễ nhìn thấy y đều giống như là gặp được đồng tộc thân thiết. Vậy nên nơi y ở luôn có một bầy chim chóc. Chim cũng chưa tính, đến cả gà vịt ngỗng cũng xổng chuồng tới tìm y, khiến y bị cười nhạo ngần ấy năm. Bởi vậy chuyện này tuyệt đối không thể để những người khác biết.
Cũng may thành Thanh Châu thanh tịnh, không có người nuôi gà, nuôi ngỗng hay nuôi vịt.
Y cũng phải dặn dò Nghiêm Thành mới được, số lượng chim hiện tại đã đủ dùng rồi, nói hắn ta đừng bắt thêm nữa.
Mà Nghiêm Thành - người được Tô Thu Diên nghĩ đến, bấy giờ không phụ sự kỳ vọng của y, hắn ta quả thực không đi tìm chim nữa. Bởi ngay bây giờ, hắn ta đang dẫn theo Quan Giang, gấp rút lên đường trở về thành Thanh Châu.
Quan Giang là hiện thân của mười vạn câu hỏi vì sao, dọc đường đi chàng ta nói không ngớt miệng:
"Thanh Châu thành của các ngươi to không?"
"Các ngươi có bao nhiêu người?"
"Bình thường thì các ngươi làm những việc gì?"
"Các ngươi sống ở nơi nào?"
"Thành chủ của các ngươi có tốt không?"
Nghiêm Thành chỉ biết nghiêm mặt trả lời: "Ngươi tới Thanh Châu rồi sẽ biết."
Bởi vì vào ngày mai, bọn họ sẽ dẫn Quan Giang cùng đi thành Khúc An, cho nên phải đón chàng ta tới Thanh Châu trước.
Nào ngờ Quan Giang lại thích lảm nhảm như vậy, làm cho Nghiêm Thành đau hết cả đầu.
Nghiêm Thành vốn đang nghĩ Thanh Châu ít người, nếu có thể tiến cử người của thành Quan sáp nhập thì tốt quá. Nhưng hiện tại, hắn ta đã bắt đầu hoài nghi quyết định của mình.
Sức công phá của lảm nhảm, hắn không tài nào chịu nổi.
----------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com