“Tỷ tỷ, đừng như thế! Ta là muội muội của tỷ mà! Tỷ không thể làm như thế!”.
Cạnh vách núi, cỗ kiệu lung lay như muốn rơi xuống.
Cô gái bị treo ở vách núi mặc một thân váy cưới, đôi tay nắm chặt lấy sợi dây mỏng manh, cố gắng để bản thân không rơi xuống vực sâu.
Đứng trước mặt nàng là một cô gái nhìn giống như đúc, cũng mặc một thân váy cưới. Nhưng ánh mắt lại điên cuồng cùng với sự độc ác đến tận cùng.
“Tố Tố, tỷ tỷ thật lòng thích huynh ấy, tỷ tỷ cái gì cũng có thể cho muội, duy nhất huynh ấy không thể. Cha và mẫu thân đều yêu muội hơn tỷ, tỷ cũng chỉ có một việc cầu muội, nhường huynh ấy cho tỷ, tỷ nhất định sẽ thay thế muội cùng huynh ấy ở bên nhau thật tốt”.
Cô gái trên mặt thể hiện rõ nét điên cuồng, trong tay cầm cây gậy, từng bước một mà đi tới. Tố Tố khuôn mặt máu tươi đầm đìa, dùng hết toàn lực bám vào trên vách núi,cố gắng để bản thân không rơi xuống.
“ Tố Tố, đừng hận tỷ, tỷ cũng không muốn như thế”.
Bạch Tô vừa tiến vào thế giới nhiệm vụ, bất ngờ mở mắt ngay lập tức thấy trước mặt có một cô gái trong tay cầm gậy chuẩn bị đánh nàng.
Mà ngay phía dưới chân nàng là vực sâu vạn trượng, một khi ngã xuống thì xương máu cũng không còn.
Quào, kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy!
“ Thật sao? Tỷ thật sự phải chính tay mình gϊếŧ chết muội muội mình ư?”. Nàng nói chuyện hơi kì quái, nữ nhân hơi dừng một chút.
“Tố Tố, từ nhỏ tới lớn, muội chiếm hết tất cả sự yêu thương của cha mẹ, nhưng mà vốn dĩ tình yêu thương này tỷ cũng có phần. Nửa cuộc đời sau này của muội, tỷ sẽ sống thay muội, muội có thể...”
“Muội có thể yên tâm chết đi? Tỷ thế thân muội, dùng tên muội, dùng thân phận của muội để làm muội sao? Được thôi, nếu tỷ cố chấp để trở thành muội như vậy, muội liền cho tỷ cơ hội này...”
Bạch Tô nói xong liền cười to.
Tiếng cười điên cuồng vang khắp vực sâu, vọng lại ở khắp nơi làm Bạch Sương không hiểu được mà cảm thấy sợ hãi.
Người này tại sao lai không giống Tố Tố?
Ngay lúc nàng suy nghĩ hoảng loạn, bỗng giật mình che miệng thét chói tai.
Cây gậy rơi xuống trên mặt đất, lăm xuống vực sâu, đã không có bóng dáng.
Nàng lui về phía sau một bước, thất thần ngã xuống trên mặt đất.
Vừa mới...
Muội muội chính mình buông tay ngã xuống, không phải do nàng.
Tiếng cười kì lạ kia còn quanh quẩn bên tai, nghe vào khiến bản thân như tiến vào một vòng lẩn quẩn, mang theo sự rét lạnh đến tận xương khiến nàng hoàn toàn không thở nổi.
.............
Bạch Tô mở mắt, nhìn bản thân được băng bó tốt, khẽ trợn mắt.
Từ trên vách núi cao như thế ngã xuống nhưng vẫn chưa chết?
[ tiểu tỷ tỷ,làm sao tỷ có thể chết. Có tôi ở đây, tỷ chết sao được?]
Thật là bực mình!
Mặc dù vừa tới thế giới này đã gặp tình huống này, nhưng mà nàng sẽ không bỏ cuộc!
“ Ta vui, ngươi làm sao quản được? Ta cứ thích làm nhiệm vụ như vây, làm sao. Nhìn ta không vừa mắt thì đem ta trở về?”.
Hệ thống lựa chọn im lặng.
Ký chủ này là một kẻ cặn bã, hắn phải bình tĩnh.
Nàng là Bạch Tô, là kẻ...
Mang tội ác tày trời.
Kẻ mang tội lớn ở thế giới tinh tế văn minh.
Con người ở thế giới kia đã trở thành giống loài hiếm có, mà nàng là một trong số đó.
Nhưng Bạch Tô vẫn là người có tội lớn, nghiêm trọng tới mức phải tử hình. Là con người, nàng có nhiều giá trị nghiên cứu.
Các nhà khoa học không muốn nàng chết đi. Bọn họ thảo luận nhiều lần,cuối cùng thay xử tử bằng một loại trừng phạt khác.
Đem Bạch Tô vào thế giới trò chơi tiến hành trừng phạt, nàng phải đi cứu rỗi người khác.
Thế giới trò chơi đều là tiểu thuyết cải biên.
Các nhà khoa học bỏ vốn gốc, đem linh hồn của nàng vào thế giới ảo. Không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không được rời đi.
Mà nhiệm vụ của Bạch Tô chỉ có một, đó là cứu vớt vai phản diện, hướng hắn đi con đường đứng đắn, không đi nhầm đường lạc lối, vui vẻ sống tới già.