Nam Cung Minh nghe được thanh âm hoảng sợ của Bạch Sương truyền đến từ đình hóng gió, chân vội vàng bước nhanh hơn, vừa qua ngã rẽ đã thấy hình ảnh Bạch Tô ôm tiểu Tuyết khi dễ Bạch Sương ngã ở đình hóng gió.
Nhìn thấy cảnh này, chân mày khẽ nhăn lại, hắn bước nhanh đến trước mặt Bạch Sương, che chở nàng ở phía sau, đẩy Bạch Tô đang tiến lại gần.
Bạch Tô bị đẩy bất ngờ kiền ngửa người ra phía sau, chân loạng choạng, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Nàng ổn định thân mình, trừng mắt nhìn Nam Cung Minh, nhãi ranh đáng ghét này cũng dám đẩy nàng?
Ngay cả Nam Huyền cũng chưa từng dám đẩy nàng, thế mà nam chủ lại dám đẩy, thật là lớn mật!
Nam Cung Minh đau lòng nhẹ nhàng đỡ Bạch Sương đứng dậy, Bạch Sương nhìn thấy Tam hoàng tử như đánh trận gặp được cứu binh, ngã vào lòng ngực hắn, nhỏ giọng khóc thút thít.
“Điện hạ, cuối cùng chàng cũng tới...”
Bạch Sương không hề cáo trạng, nhưng thông qua tiếng khóc đã có thể biết được rằng Bạch Tô khi dê nàng.
Nam Cung Minh vỗ về trấn an thê tử trong lòng ngực: “Tố Tố đừng có sợ, có bổn điện hạ ở đây, sẽ không ai có thể để nàng chịu ủy khuất, nàng cứ việc nói cho ta, ai dám khi dễ nàng?”.
Bạch Sương lặng lẽ nhìn về phía Bạch Tô đang bình tĩnh đứng ở cầu thang, lại rụt cổ xuống, nhìn về phía hắn lắc đầu, động tác của nàng vừa nhìn đã biết giấu đầu lòi đuôi.
Nhìn đã hiểu rằng chính là Bạch Tô khi dễ nàng, nàng không dám cáo trạng.
Quào, nữ chủ này thật có khả năng, nữ chủ trong tiểu thuyết của người ta dều là chân thật, thiện lương, xinh đẹp, tại sao người này lại như vậy chứ, chiếm đoạt thân phận của muội muội mình, bây giờ còn làm động tác giống như trà xanh kĩ nữ, thật buồn nôn!
Nếu như thế thì để ta chậm rãi chỉ ngươi cách làm người đi, trà xanh kĩ nữ!
Nam Cung Minh đang muốn chất vấn Bạch Tô rằng có phải nàng khi dễ Bạch Sương hay không, thì Bạch Tô đã trực tiếp đứng dậy:
“Thật là vô cùng xin lỗi, ta cũng chỉ muốn đùa giỡn cùng hoàng phi một chút, ai biết rằng nàng ta giống như người điên tự ngã xuống đất, ta đang chuẩn bị nâng nàng ta dậy, nàng lại kêu ta đừng đi qua đấy!”.
“Có phải là do ta lớn lên quá xấu, cho nên Tam hoàng phi không muốn cùng ta làm bằng hữu, nhưng mà bên ngoài kia, ai cũng nói Tam hoàng phi rất là thiện lương, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ai hết. Chỉ là ta mới tới kinh đô, không có ai là bạn...”
Nói xong, Bạch Tô liền nhẹ nhàng khóc lên.
Bạch Sương nhìn nàng trả đũa, kinh ngạc đến mức mắt chữ a, miệng chữ o.
Nàng còn không khóc hăng say bằng nàng ta đâu, tên ngốc này tại sao còn khóc nhìn đáng thương hơn cả nàng?
Nam Cung Minh vốn dĩ định chất vấn Bạch Tô, nhưng nghe nàng nói như vậy, hắn cũng không biết mở miệng như thế nào.
Bạch Tô khóc đến mức rung cả thân mình, tiểu Tuyết trong lòng ngực đều ôm không vững, trực tiếp để nó xuống mặt đất, hai tay che kín mặt, khóc nức nở.
Trà xanh kỹ nữ mà thôi, nàng cũng có thể làm được, nếu nàng ta thích diễn như vạy, nàng cũng sẽ diễn để xem là ai mới không có đường đi!
Hệ thống: [.......]
Tiểu tỷ tỷ thật lợi hại, hiện tại cũng chơi cả tâm cơ nhỏ, không hổ danh là người xấu, một chút nguyên tắc cũng không có.
Bạch Tô chuẩn bị lau khô nước mắt để tiếp tục trả đũa, đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Tiếng tim đập vững vàng ở bên tai, nàng bị nâng cằm lên, đôi mắt ngập nước, trước mắt mờ mịt như phủ một tầng sương, trong mông lung có thể thấy được một thân ảnh, hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.
Bên tai nàng còn vọng lại tiếng nói từ tính ấm áp.
“Vương phi của ta, ai dám làm nàng khóc, nói cho bổn vương, bổn vương thay nàng giáo huấn”.
Nghe được thanh âm này, nàng ngay lập tức biết rằng Nhϊếp chính vương đến.
Tại sao hắn lại ở đây? Chẳng lẽ hắn theo dõi nàng?
Nàng là trèo tường mà tới đây, sao hắn biết được nàng ở đâu mà tìm?
Nam Cung Minh cùng Bạch Sương đều bị dọa cho ngẩn người, tại sap Nhϊếp chính vương đến mà bọn họ đều không hề biết?
Hạ nhân còn chưa hề báo hắn đã có mặt, lại còn đúng lúc dọa khóc vương phi của hắn.
Bọn họ hết đường chối cãi.