Nếu mà so độ lưu manh, thì còn ai có thể so sánh hơn nàng được?
Còn không phải là một cái npc sao, nàng không sợ.
Từ điển của Bạch Tô không có một chữ sợ!
Không khí giữa hai người có chút nặng nề, không khí kiều diễm lặng yên lưu chuyển giữa hai người, hô hấp hai người đan chéo với nhau.
Đôi mắt của Nam Huyền có chút cảm xúc khác. Tay hắn thả ở mép giường nắm chặt lại, hai người động tác cứ giằng co như vậy.
Bạch Tô chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi kiên nhẫn của nàng đều mau hết.
Nam Huyền không có chút động tác nào.
Làm gì vậy? Chơi người gỗ ư?
Ai bất động lâu hơn người đấy thắng? Ngu ngốc!
“Ngươi hôn hay không hôn, nếu như không hôn thì nhanh chóng tránh ra, a~”.
Đôi môi kề sát nhau, cảm xúc mềm mại khiến cho cả hai người đều run lên. Nam Huyền nhẹ nhàng cọ xát, hơi thở nóng cháy đan vào nhau, độ ấm xung quanh như tăng lên.
Hắn vươn đầu lưỡi, muốn mở miệng nàng để xâm nhập cấm địa.
Bạch Tô bất ngờ mở to đôi mắt, chớp một chút, giật mình đẩy hắn ra.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, lúc này hai má của nàng nhanh chóng bị nhiễm đỏ.
Nàng muốn che giấu cảm xúc mà xoa xoa môi, thanh âm của nàng có chút rung rung.
“Cũng chẳng ra gì, Nhϊếp Chính Vương về sau này phải rèn luyện nhiều!”.
Nói xong, nàng lấy chăn quấn hết người, cả người co thành một cục bông nhỏ, kề sát vách tường.
Tiếng nói từ trong chăn truyền tới: “Ngươi nhanh chóng cút đi cho ta, giống như lời nói của ngươi hôm qua thì có thể thời gian này hoàng đế sẽ phái người tới đây lấy máu của ta đấy!”.
Khi nãy cung nữ đã tới một lần, nàng đã phát tính tình đem nàng ta đuổi đi, sau đó bò lên giường ngủ, rồi nàng ngủ tới hiện tại.
Nam Huyền thong thả chỉnh lại quần áo của mình, ngước mắt, du͙ƈ vọиɠ ở mắt hắn dần tiêu tan.
Vừa rồi vậy mà hắn muốn ngủ nàng, hắn vậy mà không khống chế được bản thân.
Hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng quấn chăn thành một cục bông nhỏ, mặc xong bóng dáng chuẩn bị rời đi.
“Này, tốt nhất ngươi nên đi cửa chính, tối hôm qua bọn họ đều nghe thấy, nếu họ phát hiện không thấy ngươi ra ngoài liền rất phiền toái”. Bạch Tô chui từ tỏng chăn ra, nói xong lại rụt cổ về.
Bước chân của Nam Huyền khẽ dừng một chút, nhìn động tác của nàng, con ngươi đen nhánh khẽ hiện lên ý cười.
Hắn nghe lời Bạch Tô từ cửa chính rời đi, bọn thị vệ nhìn về phía hắn cảm xúc đều rất lạ, hắn khẽ nhăn mày lại, cảm thấy không hề hiểu được.
Nam Huyền vừa mới trở lại chỗ ở, hoàng đế sai người lại đây nói muốn gặp mặt.
Hắn tới hoàng cung, hoàng đế kể cho hắn nghe chuyện đêm qua có thích khách, khắp nơi thử thăm dò Nam Huyền, còn dùng một chút thủ tục nhỏ, khiến cho Nam Huyền cởi đi áo ngoài, xem bụng của hắn, phát hiện không có vết thương nào.
Hoàng đế thả xuống lòng nghi ngờ, mới cho phép hắn rời đi.
Trong một ngày Nam Huyền đi đi lại lại ở hoàng cung vài lần, chờ tới khi hoàng đế không gọi nữa, hắn trở về chỗ ở, cởi xuống mặt nạ.
Trong phòng tối tăm, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, mông lung. Gò má của hắn nhu hòa tinh tế, đôi mắt của hắn thon dài xinh đẹp, giống như được bao phủ một vầng ánh sáng, nhưng cẩn thận nhìn kĩ mới phát hiện đôi mắt của hắn không có một chút tiêu cự nào.
Hắn nhéo nhéo mũi.
Ám ảnh cung kính mà đứng ở trước mặt hắn: “Chủ nhân, ngươi không sao chứ?”.
Đêm qua chủ nhân một mình đi Dưỡng Tâm Điện trước thăm dò, không cho phép bọn họ nhúng tay, nhưng mà sự việc bị lộ ra, bọn họ dời đi sự chú ý của thị vệ mới có thể khiến hắn bình yên thoát đi.
Hắn biết là tối hôm qua chủ nhân bị thương.
Tại sao trôi qua một buổi tối lại giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Nam Huyền nhìn về phía hắn lắc đầu.
“Rất kì lạ, ta nhớ rõ ràng tối hôm qua ta bị thương, nhưng khi tỉnh dậy thì một chút dấu vết cũng không có”.