[Vampire Knight Đồng Nhân] His Eyes

Chương 11

Ta yêu cậu.

Ta sẽ không ép cậu ở bên ta nếu đó thực sự là điều cậu không muốn. Đó là lí do tại sao cậu phải đưa ra quyết định ngay bây giờ.

Đối với cậu ta là cái gì?

Tôi không yêu anh… Tôi không thể yêu anh – Và sẽ không bao giờ.

Ổn thôi, miễn là cậu vẫn muốn ta dù chỉ là một phần nhỏ.

Đúng vậy…

Bầu trời phía trên Học viện Cross chưa bao giờ trong xanh bình yên đến thế này với từng gợn mây trắng chầm chậm lướt ngang như những con thuyền thả trôi trên mặt hồ tĩnh lặng. Những làn gió mang hương vị tinh khôi chưa bao giờ thổi nhẹ nhàng như thế, luồn vào xào xạc từng chiếc lá một trên các ngọn cây trải đều bóng râm mát quanh khuôn viên. Đó là một ngày đẹp trời thanh bình, tia nắng mặt trời cũng không quá chói chang khi phủ ánh sáng lên các tán lá trên cùng. Lũ chim nô đùa bay lượn quanh trời xanh để hưởng thụ ngày lành này cũng như hầu hết các học viên đang cưỡi ngựa dạo quanh trong các lớp huấn luyện.Thế nhưng, một cậu sao đỏ tóc bạch kim lại vô vị với tất cả điều này.

Người học viên vô tư này nằm ngang trên nền đất dưới bóng một thân cây cổ thụ, tay cậu gối dưới đầu mà lặng lẽ tận hưởng nét yên bình nơi đây cho cả ngày. Tia nắng tinh mai nhất trêu đùa với mái tóc mềm mại đang buông thỏng bồng bềnh dọc khuôn mặt cậu, và ngay cả những ngọn cỏ xanh mướt mát lạnh cũng đang cọ xát vào cổ cậu trong cái cử chỉ như một người tình khi mà cậu nằm nơi này để nghỉ ngơi, đồng thời tránh khỏi được đám học viên ồn ào đến đáng sợ kia – những người đang bị một con bạch mã hung hăng nhảy đựng lên dọa nạt.

Mặc dù cơ thể cậu cứ kêu gào ép buộc nằm xuống thư giãn, thế nhưng Zero thì lại thấy chả dễ tí nào cả. Cuối cùng cậu cũng đã có một khoảng thời gian yên lặng một mình sau những lần liên tiếp tránh mặt sự tò mò không ngừng của Yuuki, mà việc che đậy thì càng lúc càng khó, nhất là về cậu và Kaname. Đúng thế, cậu và người thuần chủng… đang có một mối quan hệ – cứ gọi là như thế. Cũng chả có gì thay đổi nhiều cả. Kaname không tặng hoa cho cậu, thứ mà Zero sẽ ngay lập tức vất đi trong phẫn nộ, và Zero vẫn lạnh lùng với Kaname như vốn dĩ ngày nào. Hai người họ không dành từng giờ để bên nhau âu yếm và cũng không nắm tay mà đùa giỡn trên cánh đồng hoa như một cặp tình nhân. Zero rung mình với suy nghĩ đó. Tất cả những gì giữa cậu và anh chỉ đơn giản được xem như là một cuộc tình vô nghĩa.

“Ta yêu cậu,” – Kaname thổ lộ với một nụ cười dịu dàng trong khi môi anh lướt khắp tai Zero khiến cậu run lên lúc anh nhẫn tâm nói ra điều mà Zero luôn bất lực đến vô vọng để chối bỏ.

Trái tim cậu thợ săn đập mạnh lên bên dưới ***g ngực, từng ngón tay thanh mảnh siết chặt lại dưới đầu trước kí ức khó chịu đó. Mái tóc bạc đung đưa che đi đôi mắt cậu khi một cơn gió nhẹ quét ngang chỗ cậu nằm và biến mất vào rừng cây. Ngày hôm nay vẫn rất đẹp đến kì lạ trong tiếng cười đùa của mọi người và cả tiếng chim ngân nga không ngớt của bầy chim đang vui vẻ bay lượn trên bầu trời. Hôm nay quả thật là một ngày vô vùng tuyệt vời.

Nhưng, Zero vẫn vô vị với tất cả điều này.

“Vampire ngu ngốc.”

“Kya, Idol-senpai nhìn mơ mộng quá!”

“Kya, ước gì mình nói chuyện được với Kaname-senpai!”

“Kya, bọn họ ai cũng đẹp cả!”

‘Kya’…’kya’…’kya’…

Đấy là cái giá phải trả cho việc trở thành “người bảo vệ” của trường, Zero nghĩ vậy khi cậu thấy hai cánh cổng khổng lồ mở toang để lộ ra hình ảnh học sinh của Khối Đêm chỉnh tề trong bộ đồng phục trắng toát. Đám nữ sinh ồn ào quanh cậu hét càng lúc càng to, đến nỗi tai cậu phát đau lên khi bọn con gái đó cứ ré gọi những sinh vật xinh đẹp một cách tuyệt mĩ đến hơn người lúc bọn họ tản bộ ngang đám đông, như là những vị thánh vậy. Các cô gái tắt dần đi tiếng hét và thở dài, một số thậm chí ngang bướng đẩy Yuuki ra, và cô là người luôn bất lực vào những lúc như thế này để mà ngăn lại những cánh tay đang cố vươn ra chạm vào người của vampire tóc vàng phiền toái đang trêu đùa đám con gái bằng nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt mình. Hanabusa vẫy tay với nhóm fan của cậu, làm cho họ nhốn nháo lên chỉ với cử chỉ tán tỉnh của mình, và điều đó khiến cho công việc của Zero – hay đúng hơn là Yuuki – trở nên khó khăn hơn mức cần thiết.

Không phải là cậu đang nhìn, nhưng mắt Zero cứ như thường ngày rà khắp đám học sinh trong bộ độ trắng đó để tìm hình bóng một tên – người mà nổi bật nhất như một đóa hồng đen giữa ngàn bông hồng bạch tinh khôi. Nhưng thay vào đó là hình hài một tên tóc vàng ngu ngốc đến khó chịu cứ nghênh ngang qua lại che đi tầm nhìn của cậu.

“Idol-senpai!” Một tiếng hét lớn vang lên và những cô gái phía cuối Yuuki phá hàng ra xông thẳng đến vampire tóc vàng. Zero thở dài, cậu đưa mắt tìm Yuuki, người đã bị xô ngã quỳ xuống nền đất. Cậu di chuyển đến chỗ cô nhưng khựng lại khi một người khác bước đến và cúi xuống đưa tay ra ngỏ ý giúp đỡ.

“Em có sao không Yuuki?” Giọng anh đến được tai Zero và dường như nó đã châm ngòi cho cái gì đó trong ngực cậu.

Thình thịch.

Khi Kaname cất lời một lần nữa, chất giọng ngọt ngào thâm trầm của anh thoát ra trong một âm điệu nhẹ nhàng, là thứ mà luôn che đậy được nỗi buồn tăm tối nhất của anh một cách hoàn hảo. Hoặc khi bị kích thích. Nó buộc tim Zero phải nhói lên trong ***g ngực. “Em nên cẩn thận hơn. Em có thể sẽ bị thương đấy.”

Thình thịch.

“Kaname-senpai!” Yuuki há hốc và vươn người lên nắm lấy tay anh. “Em – “ Yuuki giật nảy lên, gương mặt cô ngây lại còn tay cô thì đơ cứng giữa chừng. Kaname chớp mắt không hiểu phản ứng của cô và anh nhắc lại câu hỏi của mình một lần nữa với nỗi lo mới trỗi lên. Như thể cô đang cố ngập ngừng sợ sệt gì đó, cô chầm chậm quay đầu về hướng Zero, mắt cô mở to ra trống rỗng nhìm chằm chằm vào cậu như một con mèo tò mò.

Zero ngây người. Cái quái gì thế, sao cô lại nhìn cậu như vậy?

Kaname theo ánh nhìn của Yuuki và đứng dậy, quay người về phía Zero. Lại như thế nữa, Zero nghĩ, cậu khó chịu bởi sự thúc dục muốn nắm chặt lấy tấm áo sơ mi trước ngực khi mà tim cậu bắt đầu đập mạnh vào ***g ngực. Một khoảng lâu, Zero cố giữ lấy hơi thở của mình và nhìn chăm chú vào Kaname với nét cảnh báo dâng đầy trong đôi mắt tinh thể tím khi người thuần chủng bắt đầu tiến đến chỗ cậu trong cái điệu bộ tự tin cao quý đó. Vai thẳng, cằm ngẩng lên, đôi mắt anh… mắt anh đen tối và đầy ẩn ý.

Tim Zero lại bắt đầu đánh trống liên hồi. Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

“Cảm ơn vì cậu đã làm việc rất vất vả, Zero,” Kuran mở lời trong một giọng điệu làm mạch đập của Zero trật đi. Anh đang gọi tên của cậu nơi đông người thế này… Vị chủ tịch lớp Đêm mỉm cười với cậu và nâng tay lên vuốt lấy những lọn tóc nhỏ đáng yêu của Zero. Đôi mắt của cậu sao đỏ bừng mở, tay cậu thình lình giơ lên tát mạnh tay Kaname ra, tiếng động mạnh đến nỗi thu hút được sự chú ý của cả lớp Đêm. Sự thật thì, tất cả mọi vật đều trở nên yên lặng, tất cả mọi thứ… Ngoại trừ tiếng đập mạnh của trái tim cậu vang dội lại ngực trong sự căng thẳng chết người khi mà Zero đã rất cố gắng để kìm nén lại.

Kaname nhìn chằm vào đôi mắt đầy căm phẫn kia, một màu lavender chứa đựng cơn giận cùng sự ngượng ngùng, và anh nhắm mắt lại gần như một hơi thở dài. Thực sự thì không phải anh đang cố công khai thể hiện tình cảm với người yêu của mình, điều mà anh nhận ra là không hề được chào đón dễ dàng một tí nào, nhưng thay vào đó, anh đơn giản chỉ muốn gỡ một cái gì đấy khỏi mái tóc tuyệt đẹp của Zero. Để chứng minh điều ấy, anh nhấc tay lên và lấy ra một ngọn cỏ xanh kẹp giữa những ngón tay thanh mảnh của mình và thoáng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên xua tan đi cơn giận nơi khuôn mặt Zero. “Cậu nên cẩn thận lựa chọn nơi ngủ, Zero.”

Vampire chết tiệt, Zero khó chịu nghĩ vậy khi cậu nhìn Kaname bước đi để quay về hàng cùng lũ quái vật đang liếc nhìn cậu với vẻ thù địch kìm nén. Zero tự nhiên đáp trả lại những ánh nhìn đó đến khi tất cả bọn họ đều quay lưng lại tiếp tục đi. Aido là người cuối cùng cắt đi ánh nhìn băng giá lạnh lùng khỏi cậu.

Yuuki nhìn trừng vào tấm lưng Zero và chạy thẳng tới đánh một phát thật mạnh vào lưng cậu sao đỏ làm cậu ngã người về trước một tí. “Cậu sao thế hả?”

“Tôi mới là người hỏi cậu câu đó,” Zero bật lại, lưng ê ẩm và cậu liếc nhìn cô gái nhỏ nhắn.

“Làm sao có thể khá thêm chút nào khi mà tất cả những gì cậu làm được chỉ là liếc anh ấy?” Yuuki chống hông cất giọng ra lệnh.

Lại nữa. “Lo việc của cậu đi, Yuuki,” Zero lẩm bẩm và quay đi chỉ để bị cô kéo tay lại.

“Nhưng cậu cũng yêu Kaname-senpai mà. Phải không?” – cô khăng khăng.

Zero liếc nhìn khuôn mặt tò mò muốn biết của Yuuki và cậu thở dài, đưa một tay lên uể oải che mặt lại. Cậu đã phải khốn đốn với câu hỏi này của cô hết ngày này qua ngày khác và có vẻ như nói không cũng chả làm vấn đề này tốt hơn chút nào cả. “Yuuki… Im đi.”

Zero dùng vá khuấy đều món ăn trong chiếc nồi trong khi chờ cho các thành phần trong đó sôi lên trên ngọn lửa được vặn cỡ trung bình. Cậu rửa một vài củ cà rốt, đặt chúng lên thớt và bắt đầu cắt ra từng miếng lớn, cẩn thận và điêu luyện. Zero tiếp tục với một củ khác và cũng nhanh chóng làm y như thế. Có lẽ một củ cà rốt nữa sẽ ngon hơn. Và cậu đặt củ cuối cùng lên thớt.

Zero ngoái nhìn qua vai bởi tiếng bước chân của ai đó đang di chuyển quanh đại sảnh. Có lẽ là Viện trưởng. Vốn dĩ Zero chỉ phụ ông nấu bữa tối thôi, nhưng giờ thì chỉ mình cậu làm hết. Không phải cậu phàn nàn gì, chỉ là cậu không có tâm trạng để nuốt những món nhạt nhẽo của ông. Vả lại cậu cũng cần làm gì đó để xua đi dòng suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu. Cậu thích nấu nướng vì việc đó khiến cậu thoải mái.

Zero cho toàn bộ cà rốt đã cắt vào hết trong chiếc nồi rồi nhìn thứ củ màu cam đó bị dìm xuống đáy trước khi nổi ngóc lên mặt nước. Cần một ít khoai tây nữa. Zero nhìn quanh tìm trong căn bếp và thấy chúng trên bàn. Sau khi rửa khoai tây xong, Zero bắt đầu gọt vỏ, rất gọn và nhanh với con dao trong tay cậu. Cậu làm gần như hoàn hảo và một khi đã hài lòng, cậu đặt chúng xuống thớt rồi cắt từng miếng to cỡ tầm một inch. Zero cuối cùng lại để mình lạc vào tràng suy nghĩ mông lung, và như thường thì chúng hướng đến một người thuần chủng. Mối quan hệ kì lạ này nhảy vào giữa hai người như một thứ độc dược đúng hơn là bất cứ điều gì. Nó là một chất độc thấm chậm rãi ăn sâu vào linh hồn, đẩy cậu xuống sâu hơn cái hố của sự khao khát điên cuồng. Kaname Kuran chăc chắn đã mất trí. Có nghĩa là, làm sao mà một thuần chủng thậm chí có thể nghĩ đến tình yêu? Zero âm thầm phỉ báng cùng lúc con dao trong tay cậu thái nhanh qua củ khoai tây đâm mạnh xuống mặt thớt. Như thể Zero cũng sẽ có lúc quá ngốc nghếch để mà đi yêu một tên quái vật –

“Ta yêu cậu,” Kaname thì thầm trong nụ cười dịu dàng, phả hơi thở nóng ấm vào khắp tai Zero.

Khỉ thật! Zero rít lên khi lưỡi dao nảy lại theo phản xạ trước kí ức đột ngột đó và cắt ngang ngón tay cậu. Cậu nhìn dòng máu bắt đầu rỉ ra như bóng nước đến khi nó ra nhiều hơn và chảy dọc xuống ngón tay, để lại một vệt chất lỏng đỏ thẫm theo sau. Cậu thợ săn thở dài lờ đi cơn đau rát nơi nhát cắt chỉ bời vì suy nghĩ giận dữ của mình và tiến đến bồn nước.

“Zero, cậu sắp xong chưa?” Yuuki hỏi khi cô đi vào bếp, giọng cô vang lên tiếng du dương đáng ngờ.

Zero ngoái vai nhìn cô trong lúc cậu để dòng nước lạnh chảy xuống ngón tay mình. “Sắp xong.”

“Cậu nên nhanh lên đi,” – Yuuki nhắc nhở và liếc nhìn quanh bếp. “Chúng ta sắp có một vị khách…”

“Sao cơ?”

Yuuki mỉm cười với cậu.

Ngay sau khi Yuuki và Zero vừa mới dọn bàn xong, họ nghe thấy tiếng Viện trưởng cất lên từ đại sảnh. “Ah, mời vào, mời vào!”

Thậm chí trước khi hai người đó bước vào phòng ăn, Zero đã biết trước được ‘vị khách’ của họ là ai. Chắc chắn là anh ta…Chỉ là chắc chắn như thế. Kaname Kuran từ tốn bước vào căn phòng và lặng lẽ liếc nhìn Zero với nét cười gượng trước phản ứng của cậu. Zero liếc lại, không để ý đến ngài Viện trưởng đang thở hắt ra ngạc nhiên bởi cảnh tượng bàn ăn trước mắt và ông chạy đến để chiêm ngưỡng những món mà mình đã không hề động tay vào nấu. Zero bước đến trước mặt Kaname trong khi Yuuki và Viện trưởng ‘bận’ nhìn bàn ăn. Cậu cố giữ giọng mình bình tĩnh. “Sao anh lại ở đây?”

“Yuuki mời ta đến,” – Kaname chỉ đơn giản đáp lại. “Ta không thể từ chối.”

Zero nghi ngờ điều đó.

“Sự có mặt của ta làm cậu không thoải mái sao?” – Đôi mắt Kaname ánh lên nét giận âm ỉ.

Cậu thẳng thắn. “Đúng vậy.”

Zero miễn cưỡng đến bên chiếc ghế xa nhất ở nơi cửa sổ bên cạnh Yuuki. Cậu hi vọng Kuran sẽ chọn chiếc ghế đối diện mình chứ không phải cạnh cậu, nhưng rồi cậu tự nhủ liệu mình có thể chịu đựng hết buổi tối đối mặt với anh không…

Kaname mỉm cười xua đi thế khó xử của Zero bằng cách ngồi xuống chiếc ghế cạnh cậu.

“Oh, thật tuyệt làm sao, tất cả chúng ta lại có thể cùng nhau ăn tối như thế này,” Viện trưởng lại bắt đầu bằng giọng hết sức háo hức vui vẻ, khó mà thấy được nét nghiêm túc trong đó. “Đứa con trai dễ thương của ta – “

“Tôi không phải con trai của ông,” Zero thì thầm.

“- đứa con gái đáng yêu của ta và thậm chí cả Kaname-kun nữa!” Nước ngấn đầy trong đôi mắt ấy và ông dùng chiếc khăn ăn chấm nhẹ lên khóe mắt như một người mẹ tự hào.

“Tất cả các con đã rất giỏi khi giữ được bình yên cho ngôi trường tuyệt vời này của ta. Đó là lí do tại sao ta chuẩn bị một nồi donburi thịnh soạn thế này để thể hiện lòng biết ơn đối với công sức của mọi người.”

“Tôi là người nấu hết mọi thứ,” Zero bật lại trong khi ông đang dang rộng tay để bày tỏ sự hiếu khách. “Đừng nhận lấy hết công sức của người khác cho một việc mà mình không làm!” – Làm sao cậu có thể đi cảm ơn ông vì đã vất vả chuẩn bị bữa tối khi mà Zero đã phải một mình tự nấu donburi!

“Ah, Kiryu-chan,” Cross thở dài và vẫy tay ngược lại. “Con đã quá để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt rồi.”

“Cứ kệ đi,” Yuuki thì thầm với cậu, hi vọng có thể giữ được tâm trạng của Zero tốt hơn dù điều đó là bất khả thi vì giờ đây trông cậu hoàn toàn khó chịu như khi nào. Cô đã mời Kaname-senpai đến đây và mong rằng anh cùng cậu có thể tiến triển tốt đươc một tí, thế nhưng buổi tối càng trôi đi thì Zero dường như càng ủ rũ hơn. Sau vô vàn những nỗ lực cố gắng lôi kéo cậu vào những cuộc nói chuyện mà cậu liên tục từ chối, Yuuki bắt đầu thắc mắc liệu việc Kaname ở đây có phải là một ý hay không. Dù rằng, Kaname-senpai hình như không để ý đến thái độ của Zero. Và cô tự hỏi tại sao anh lại có vẻ hơi… hạnh phúc.

Bình thường thì khi nhận thấy mùi hương của Kaname, Zero sẽ bỏ đi ngay giây phút đó mà không cần nghĩ ngợi gì. Và giờ đây thì cậu lại đang ngồi đây ăn tối cùng với người thuần chủng, vì thế nên cậu thắc mắc vì cớ gì mà mình lại không làm thế ngay từ lúc nãy chứ! Sẽ chẳng có gì lạ lùng cả nếu cậu bỏ đi ngay lúc ban đầu. Lúc này đây, cậu bị kẹt lại ngồi cạnh Kuran và thực sự điều cậu ghét bỏ nhất là chính bản thân mình hoàn toàn đang ý thức được mọi điều về người thuần chủng giọng nói ấy, mùi hương đó, cơ thể anh, ánh nhìn dịu dàng… Tim Zero như chực trào ra khỏi cổ họng chỉ bởi khoảng cách này với anh. Bên dưới bàn, cậu có thể cảm thấy được sự cọ xát của chiếc quần nơi người thuần chủng lên quần của mình, và, thật lố bịch làm sao, cảm giác đó lại khiến từng đợt lạnh buốt chạy dọc xương sống cậu. Cậu đang cố hết sức kiểm soát những xúc cảm đang dâng lên bên trong, cứ như hàng loạt con sóng dữ dội vỗ mạnh trong cơn bão tố muốn nhấn chìm cậu. Thế nhưng, vì Zero không hề muốn chấp nhận bất cứ điều gì thuộc về người thuần chủng nên việc đó vẫn chỉ vô ích thôi khi mà nó cố lôi cậu sâu hơn vào con đường cậu từng bước lầm chân lên lúc tìm đến anh ngay từ giây phút mới bắt đầu.

Cậu gắng tập trung vào bữa tối dù biết rằng mình không thể nào ăn được. Cậu rõ ràng đang chắc rằng bất cứ thứ gì cậu cố nuốt cũng sẽ bị trào ra khỏi miệng qua những lần sặc nhưng vẫn cố ép chúng xuống để đẩy quả tim về vị trí cũ trong khi nó đang yên vị mắc lại nơi cổ họng mình. Nếu như bọn họ để ý thì phải làm sao? Zero tự nhủ, và mắt cậu mở to. Cậu liếc nhìn lại về phía Viện trưởng, người đang thích thú kể một chuyện đùa ngớ ngẩn mà chỉ mình ông thấy thú vị. Yuuki nhìn chằm vào ông như thể ông bị mất trí và rồi cô quay sang hỏi Kaname điều gì đó. Dường như họ không hề để tâm đến cậu. Zero chỉ là lo quá xa thôi. Cậu cần phải bình tĩnh lại.

Kaname cựa nhẹ trên chiếc ghế cạnh cậu và Zero gần như thốt ra tiếng thở hắt giật mình khi chân anh hoàn toàn cọ vào cậu. Nó bỗng dưng trở nên rất nóng. Cậu có cảm giác như mình đang đổ mồ hôi. Liệu bọn họ có thấy không? Dĩ nhiên là có rồi, Zero chắc chắn ba người họ đang âm mưu điều gì đó! Có lẽ ánh nhìn trong đôi mắt Zero đang tố cáo cậu bởi cái cách mà chúng đảo qua đảo lại một cách sốt ruột. Cậu chắc hẳn đang cư xử rất kì lạ. Họ sẽ phát hiện ra. Ngực cậu quặn thắt lại. Nhịp đập của mạch hiện hữu rõ bên tai cậu. Chúa ơi, cậu không thở được…

“Cậu ổn chứ Zero?”

Giọng nói đó ngay lập tức buộc mọi thứ khựng lại. Zero ngước lên và bắt gặp đôi mắt đầy am hiểu đó, nụ cười ác quỷ ấy… Mắt Zero hẹp lại.

“Hmm?” – Viện trưởng thở hắt ra. “Kiryu-kun không ăn mà cứ yên lặng trầm tư suy nghĩ…” Cross có vẻ xem xét Zero một chốc trước khi một nụ cười tươi sáng chầm chậm nở trên môi ông. “Cậu ấy chắc hẳn là đang yêu rồi!”

Tim Zero cuối cùng cũng ngừng đập.

Kaname ngập ngừng một giây, đầu ngón tay anh siết chặt lấy cán muỗng nhưng gương mặt anh vẫn duy trì nét thản nhiên như mọi ngày. Anh giấu đi nụ cười nhẹ vì sợ rằng cử chỉ lạ lùng của mình cũng sẽ bị để ý.

“EEHHH!” Yuuki gần như cười ngặt nghẽo. “Zero đang yêu ư. Ha ha ha…” Viện trưởng cau mày nhìn khi cô để câu nói trôi đi với một tiếng cười kì cục và đột nhiên Yuuki lại bắt đầu ngượng ngùng cúi đầu vào xử nốt chỗ cơm còn lại trong chén. Và cũng lúc ấy bỗng dưng cô đơ người lại, đôi mắt nâu dãn ra, viện trưởng phải nhanh chóng vỗ lưng Yuuki rồi đưa cô một cốc nước trong khi ông đang hoảng sợ lo lắng cho cô công chúa nhỏ của mình. Nhân lúc cả hai người đang bận rộn, Kaname hướng ánh nhìn về phía khuôn mặt buồn chán của Zero và nụ cười của anh nhanh chóng nở to hơn trước vệt hồng trên đôi gò má đó.

“Tối nay cậu thực sự đã cư xử rất lạ lùng, Zero.” – Vừa nói Kaname vừa đọc lướt qua cuốn sách văn học gần ngăn tủ ngủ của cậu. Zero lặng lẽ bước vào phòng và đóng lại cánh cửa đằng sau, bảo đảm khóa luôn cả nó. Khi Kaname rời khỏi bữa tối ban nãy, anh đã nhìn Zero bằng đôi mắt đầy ẩn ý nhưng Zero đã tránh đi ánh nhìn đó vì biết rõ rằng Kaname đang muốn cậu đi cùng anh. Thế nhưng, cậu chỉ là không muốn ở gần anh. Mặc dù hết sức thành thật mà nói, Zero dĩ nhiên nắm chắc việc Kaname sẽ tìm cách nào đó để gặp được cậu đêm nay. Đó là lí do tại sao cậu không hề ngạc nhiên khi thấy anh đứng trong phòng mình với điệu bộ tao nhã lúc anh nghiêng đầu đọc cuốn sách trong tay, từng lọn tóc đen mượt buông thả bồng bềnh.

“Anh muốn gì sao?” – Zero hỏi.

“Ta cho là hai ta có thể nói chuyện” – Kaname đáp trả rồi đóng sách lại, đặt nó xuống ngăn tủ bên cạnh chiếc áo khoác trắng mà anh đã cởi trong khoảng thời gian chờ Zero. “Và ta muốn ở cùng cậu.”

Zero chau mày. “Nói chuyện gì?” Cậu lờ đi câu nói thứ hai của Kaname.

“Về chúng ta.”

“Chẳng có gì để nói cả.”

“Cậu vẫn đang lẩn tránh sao?” Đôi mày Kaname nhíu lại. Một vẻ tức giận hờ lên trong giọng anh, nhưng hiện tại thì Zero không để ý nhiều lắm từng chi tiết này.

“Ổn thôi,” – cậu thở dài nhưng lại cố chấp đứng mãi nơi cửa khi Kaname ngồi xuống giường Zero. Anh nhìn Zero trong ánh mắt đợi chờ rồi chạm tay xuống vào chỗ bên cạnh mình. “Cậu ngồi xuống chứ. Hơi khó để bắt chuyện với một người bướng bỉnh bám lấy cửa như bức tượng.”

“Tôi đứng đây được rồi” – Zero khăng khăng, vì cậu biết rõ điều gì sẽ xảy ra nếu mình ngồi quá gần Kaname.

“Zero, ngồi đi.”

Zero nhìn Kaname một lúc trước khi thở dài. Cậu đưa vai cởi bỏ chiếc áo khoác đen và đi đến ngồi xuống cạnh giường, nơi xa nhất so với người thuần chủng. “Nói gì cơ?”

Kaname thấy sự khó chịu sôi sục lên trong anh trước thái độ ngang ngạnh cố chấp của cậu thợ săn. Mỗi khi họ gần nhau hơn thì cậu vampire tóc bạc lại dường như muốn trốn chạy xa hơn. Kaname có lòng kiên nhẫn, nhưng không thể chịu đựng được quá lâu. Anh không muốn rượt đuổi Zero và ép cậu quỳ xuống nếu như không cần phải như thế. Nhưng, Kaname đã với tới kéo Zero về phía mình để rồi cậu thợ săn ngã nhào trong lòng anh, đầu cậu gối trên đùi Kaname.

Zero ngây người nhìn chằm lên trần nhà trắng toát. Một nét đỏ mặt đe dọa đậm dần lên đôi má trắng mềm khi cậu cảm nhận từng ngón tay của Kuran lướt nhẹ lên trán mình và luồn vào trong mái tóc bạch kim. Cái tôi trong cậu kêu gọi thúc dục đẩy anh ra, nhưng thay vào đó cậu chỉ nhắm nghiền mắt lại. Sự va chạm dịu dàng của đầu ngón tay mảnh khảnh từ người thuần chủng có cảm giác rất ấm…

Và rồi, trái tim đang không ổn định của cậu lại bắt đầu đánh trống âm ỉ. Đó là âm thanh cậu quá quen thuộc hôm nay rồi. “Tôi nghĩ anh đã nói là chỉ muốn nói chuyện.”

“Ta định như thế,” – Kaname mỉm cười cúi đầu xuống trước mặt Zero.

Đôi mắt Zero mở ra cau có với Kaname. Cậu thấy rõ được sự thật ngay trong mắt Kaname. “Nói dối.”

Kaname cười thầm. “Vẫn khôn ngoan như ngày nào”. Ngón tay anh mân mê đôi lông mày cậu khi chúng dường như đã chán mái tóc mềm mại, và chậm rãi xoa nhẹ gò má trắng muốt ấy. Tim Zero đang đập liên hồi. Điều cuối cùng cậu muốn làm là nói chuyện “về chúng ta”. Cậu có tình cảm gì với Kuran, cậu vẫn chưa rõ, nhưng chắc chắn rằng thứ này- cái khao khát được ở bên anh, để cảm nhận anh, để chạm vào anh. Tay Kaname chạy dọc xuống môi dưới cậu, đùa nghịch nơi khóe môi Zero. Để nếm anh.

Kaname ngắm nhìn Zero trong khi thích thú quan sát nét phản ứng từ cậu nhóc. “Cậu có hối hận với quyết định ở bên ta không, Zero?”

“Không.” – Câu trả lời rất nhanh.

Kaname đã không mong là nó sẽ được thốt ra nhanh đến vậy. “Và kể cả lời đảm bảo cậu có thể tự kiềm chế mình để không yêu ta?”

Zero rít lên và gần như ngồi bật dậy nhưng tay Kaname đè ngực cậu xuống ngăn lại. Anh chìm vào đôi mắt pha lê chứa đầy sự căm giận kia. Thật sự rất ngạc nhiên. Dù rằng chính miệng cậu lúc trước đã tuôn ra bao câu khinh bỉ đe dọa Kaname, thì bây giờ trong đôi mắt Zero chẳng còn gì được xem là nguy hiểm cả. Cậu như một con mèo bị thương, run rẩy bướng bỉnh rít lên chỉ bởi vì đang gặp hiểm nguy, bị áp đảo và đẩy vào thế đường cùng. Anh tiếp tục xoa đầu Zero, cố làm dịu đi con mèo nhỏ giận dữ đang nằm trong lòng của mình.

“Phản ứng của cậu đối với từ đó thật thú vị.” – Kaname trêu đùa khi anh đưa tay chạm khắp làn môi dưới của Zero. “Nó làm cậu sợ đến thế sao? Cậu sợ khi phải yêu ư?” Kaname ấn môi dưới của Zero xuống để cho ngón tay nhanh nhạy của anh luồn qua hàm răng trắng và đi thẳng vào trong miệng cậu.

Miệng Zero mở rộng hơn và Kaname đưa ngón tay anh đùa nghịch khắp lưỡi cậu, như thể nó chính là đầu lưỡi của Kaname vậy và cứ như cả anh và cậu đang hòa chung vào một trong những nụ hôn mãnh liệt nhất từ trước đến giờ của hai người.

“Cậu sợ khi người yêu cậu là ta sao?”

Khi Zero bật lên trước câu hỏi này, hơi thở nóng ấm của cậu phủ lấy bàn tay Kaname. Người thuần chủng ngần ngại. Thật không ngờ rằng đôi tay lại có thể nhạy cảm đến thế.

Vampire chết tiệt, Zero không ngừng nguyền rủa. Mắt cậu nhắm lại khi đang thả người trên chân Kaname và từ chối trả lời câu hỏi. Ngón tay thanh mảnh của Kaname chà xát vào khía răng của cậu để nhẹ nhàng lôi kéo hai chiếc nanh và đâm tay vào đầu nhọn đó. Zero run lên. Máu không nhiều, thế nhưng, lưỡi cậu đói khát quấn lấy ngón tay đẫm máu, liếm sạch từng vết.

Khi Kaname kéo tay ra khỏi vòm miệng Zero, cậu thợ săn gần như rên lên thất vọng, nhưng chỉ một chốc thôi. Ngón tay ẩm ướt đó ấn nhẹ lên khóe miệng và di chuyển dần xuống cằm, cuống họng cậu, mang theo cả một vệt nước dãi nhầy nhụa ướt lạnh. Theo một cách nào đó, điều này thực sự mang lại cảm giác nhục dục khi mà bầu không khí chạm vào làn da ấy khiến nó tê buốt. Kaname nhận thấy cổ họng Zero nghẹn lại và anh đưa tay chạm vào chiếc áo sơ mi trắng trên cơ thể cậu, nơi mà tiếng đập bên dưới càng lúc càng dữ dội như giông tố. Một nụ cười quyến rũ rạng rỡ trên môi anh. “Nhịp đập của cậu bất thường quá. Cậu chắc là mình vẫn ổn chứ Zero?”

Zero quay đầu đi chỗ khác, vị mặn nơi đầu ngón tay Kaname và máu anh vẫn còn đọng lại trong miệng cậu, mái tóc bạch kim che đi ánh nhìn bị kích thích nơi Zero.

“Tôi khó chịu bởi lúc nào anh cũng trêu đùa tôi.”

Người thuần chủng cúi xuống hôn nhẹ lên thái dương Zero. “Ta khó chịu bởi lúc nào cậu cũng chống cự ta.”

Zero do dự với từng từ ấy và cậu ngồi dậy, xoay lưng về phía anh. Người thuần chủng đưa mắt nhìn cậu một thoáng. “Zero?”

Cậu sao đỏ vẫn giữ ánh nhìn yên vị trên sàn nhà, như thể những tấm lót gỗ đó sẽ bị đốt cháy bởi ánh nhìn quyết liệt ấy. Đôi tay cậu run lên khi cậu nỗ lực siết chặt chúng lại để ngăn cơ thể cậu khỏi cơn run. Tại sao cậu lại có cảm giác này? Anh chỉ mới chạm sơ vào người cậu, và rồi cả cơ thể cậu lại vượt quá nhiệt độ! Làm sao những cái va chạm đó lại khiến cậu phản ứng mạnh đến như thế? Kể từ khi Kaname buộc cậu quyết định việc này, Zero đã không thể nào gạt bỏ anh ra khỏi đầu mình được nữa. Từ lúc anh thừa nhận rằng anh yêu Zero, tất cả những gì cậu thợ săn làm được chỉ là nghĩ về anh. “Toàn bộ là lỗi của anh.”

“Lỗi của ta?” – Kaname nhìn Zero đứng lên, tay cậu run rẩy trên chiếc cúc sơ mi đầu tiên. “Tôi…” Zero kéo tấm cà vạt đã được tháo ra khỏi cổ áo và để nó rơi tự do xuống sàn nhà khi cậu quay lại đối mặt với Kaname. Từng dòng xung đột đấu tranh tư tưởng được vẽ rõ trên đôi mày cậu, nhưng trong đôi mắt lavender tinh khiết đó lại lóe lên sự quyết tâm. “Tôi muốn anh.”

Từng từ ấy đặc lại trong không khí khi cậu nhìn chằm xuống Kaname. Người tình của cậu. Bởi vì sau tất cả, đó là quyết định của cậu. Cậu không yêu anh, nhưng Zero vẫn không thể chối bỏ được ham muốn của mình dành cho anh. Thậm chí như vậy…

Kaname tận hưởng hơi lạnh buốt chạy dọc xương sống mình khi anh nghe những từ đó được thốt ra. Ba chữ tuyệt vời đó, thậm chí chúng vẫn chưa phải chính xác là những gì Kaname luôn khao khát chờ đợi để nghe. “Ta vốn đã là của cậu rồi.” Kaname thì thầm, đưa tay lên đón Zero. Và cũng không chần chừ, cậu tiến đến gần anh khi tay Kaname luồn vào mái tóc sau của cậu để kéo cậu lại gần hơn, như thế đôi môi hai bên có thể ôm lấy nhau thêm một lần nữa.

Tay Kaname chuyển dần lên cằm Zero lúc anh đưa lưỡi sâu vào vòm miệng đói khát đó. Zero ghé sát hơn, tay cậu đè vào tay trái của Kaname đặt trên giường để giữ thăng bằng. Sự tiếp xúc đó không hề có chủ ý nhưng cũng chẳng ai để tâm khi Kaname trở tay lại để luồn ngón với Zero. Cậu thợ săn siết chặt hai bàn tay lại và tiến sát người anh hơn, tay kia của cậu đang chống lên đùi Kaname. Sức nóng tỏa ra từ bàn tay ấy lớn đến nỗi chân anh dường như bị bỏng xuyên qua lớp vải.

Người thuần chủng dứt khỏi nụ hôn, thậm chí lúc ấy Zero vẫn còn lưu luyến lấy đôi môi ngọt ngào kia, và anh mỉm cười với người tình tóc bạc của mình. “Đêm nay cậu thật tuyệt vời, Zero.” – anh mở lời, tay anh dịu dàng mơn trớn làn da mềm mại trên khuôn mặt cậu. “Cậu khao khát ta nhiều đến thế sao?”

“… đừng làm ra vẻ chỉ mình tôi mới như vậy.” – Zero lẩm bẩm trong lúc cố dập đi tiếng đập đau đớn dữ dội trong tim.

Kaname mỉm cười trước vệt hồng trên mặt Zero. Anh nâng cằm cậu nhóc lên và chờ đôi mắt tuyệt đẹp ấy nhìn vào mình trước khi câu nói dịu dàng ấy thoát khỏi môi anh.

“Ta yêu cậu.”

Thình thịch.

Cậu thợ săn mắt lilac ngây người và đẩy tay anh ra để phá đi ánh nhìn từ anh, nhưng Kaname đã nâng cằm cậu lên lần nữa và ép cậu không được rời mắt khỏi mình khi anh thu hẹp khoảng cách. Hơi thở của anh ôm lấy môi Zero trước cả môi anh và một lần nữa, anh thì thầm. “Ta yêu cậu.”

Thình thịch. Thình thịch.

Môi anh nhẹ nhàng chạm vào Zero và cậu thấy mình không tài nào thở được. Tim cậu đang nhảy múa như hoang dại bên dưới ***g ngực đến nỗi cậu nghĩ nó sẽ sớm nổ tung. Thậm chí khi Kaname đã đặt cậu nằm xuống để cả hai bắt đầu hôn và chạm vào nhau trong cái cử chỉ kiềm nén nhẫn nại, tim Zero vẫn không ngừng đập mạnh. Nó cứ như thế, và lại trật nhịp đi mỗi khi Kaname làm một điều gì đó khiến cổ họng Zero tắc lại. Và đây là những gì cậu nhận được cho việc chấp nhận anh, một đêm dài và đầy khoái lạc thỏa mãn trong sự ‘tra tấn’ tràn ngập bởi hơi độc của mối quan hệ giữa hai người và cả tiếng trống không ngừng hòa vào nhịp đập của trái tim cậu.

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

Zero cựa người trên giường, đôi mắt cậu chầm chậm hé mở nhìn mơ hồ vào căn phòng đầy bóng tối. Cửa sổ được mở để làn khí mát lạnh của buổi đêm ùa vào trong giấc ngủ của Zero. Cậu không rõ đã mấy giờ rồi, chỉ biết là cậu vẫn muốn ngủ. Cậu xoay lưng lại nhìn vào khoảng trống bên cạnh mình. Một tiếng rên khó chịu thoát ra nơi cổ họng Zero và cậu quay người nằm nghiêng, chạm vào chỗ trống ấm áp đó khi nhắm mắt lại và trở về với giấc ngủ say, mùi hương của người thuần chủng tràn ngập trong giấc mơ của cậu.
Bình Luận (0)
Comment