Vãn Ca Phi

Chương 45

Dưới ánh đuốc chen chúc, một nam tử thong dong tiến về phía này.

Hắn mặc một bộ đại huy màu trắng thuần, trên mũ gió viền lông hồ ly trắng lốm đốm những bông hoa tuyết nhấp nhô như đang khiêu vũ trước gió lạnh, đôi giầy có mũi nhọn như mỏ tuyết kê không vướng chút bụi trần.

Bắc Đường Hải dứt khoát đẩy cô gái bị hắn cưỡng hôn ở trong lòng ra, bất mãn nhíu mày nhìn người đang tiến tới,"Bắc Đường Tuyết, mấy chuyện vô bổ không cần đệ can vào thì nên biết điều, chớ lắm chuyện làm gì!"

"À, hóa ra là một trang giai nhân tuyệt sắc, chả trách Tứ ca kìm lòng không đặng rồi." Nam tử được gọi là Bắc Đường Tuyết kia không hề tức giận, chỉ ôn nhã lịch sự đáp lời.

"Hử, giai nhân tuyệt sắc? Rõ ràng là một loại đồ chơi bỉ ổi đê tiện thì có!" Bắc Đường Hải trào phúng.

"Bát đệ vô ý vô tứ quấy nhiễu  nhã hứng của Tứ ca rồi. Chỉ là phụ hoàng đợi lâu hóa sốt ruột, đợi mãi không thấy Tứ ca đến nên sai đệ đến tìm huynh." Bắc Đường Tuyết giải thích.

Bắc Đường Hải hừ lạnh một tiếng, không buồn đưa mắt nhìn lấy hai người trên nền đất tuyết một cái, phất tay áo rời đi.

Đôi giầy trắng  tinh xảo dừng lại trước mặt Vân Uyển Ca, nàng đột nhiên cảm thấy ấm áp trở lại, ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt trong vắt như bạch ngọc của Bắc Đường Tuyết.

Thì ra là đại huy phong của hắn.

Đại huy của hắn vắt lên người nàng, vừa hay giúp nàng che đi vết hôn màu đỏ thẫm của Bắc Đường Hải vừa nãy.

Nam tử một thân nguyệt sắc cẩm bào, trên mặt vải thêu hình trăng sáng và non xa bằng chỉ vàng xa xỉ.

Hắn đạp tuyết mà đến, thần sắc lạnh nhạt, pha ba phần lãnh mạc, hai phần ấm áp, năm phần còn lại rất rõ là sự ôn hòa thong dong, có thể hình dung thần thái này như tuyết liên trên đỉnh cực bắc, thấm nhuần hơi lạnh băng tuyết, thanh cao mà lạnh lẽo.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử tuyệt thế vô song, chính là chỉ dung mạo đó.

Nam tử đặt đèn lồng trong tay mình vào tay Vân Uyển Ca, nhẹ nhàng nói:"Màn đêm thăm thẳm, gió tuyết rất lạnh, ngươi về sớm nghỉ ngơi đi."

Không để Vân Uyển Ca kịp lên tiếng, nam tử dẫn theo người dần dần biến mất trong màn đêm.

Vân Uyển Ca nhìn theo bóng lưng hắn, mắt khẽ nheo lại. Bát Hoàng tử, Bắc Đường Tuyết, con trai thứ hai của Hoàng hậu!

Vừa hồi thần, nàng nhìn thấy Bắc Đường Yêu vẫn đang bất động ở đó, những bông tuyết lốm đốm phất phơ giữa trời không ngừng bám đậu lên người hắn, cứ như tạo hóa đang tạc thành hình một tượng băng trong màn đêm lạnh giá, duy chỉ có cặp mắt kia vẫn lẳng lặng nhìn nàng không chớp rời.

Vân Uyển Ca thu hồi tầm mắt, kéo đại huy phong trên người ra, nhẹ nhàng đặt lại xuống đất, để mặc nó hòa cùng với tuyết trắng, sau đó nhẹ nhàng đặt đèn lồng bên cạnh đại huy phong kia, chậm rãi tiến về phía Bắc Đường Yêu, nói nhỏ,"Đi thôi!"

Ánh mắt của hắn tập trung vào cần cổ nàng và dừng lại ở đó, mãi một lúc sau mới thốt ra được một chữ, "Được!"

Bắc Đường Yêu quét mắt nhìn qua đại huy phong trải trên nền đất, thần sắc bất biến, đi theo Vân Uyển  Ca, một trước một sau tiến vào màn đêm.

Về đến khu sân nhỏ do Châu công công sắp xếp cho, Vân Uyển Ca nấu nước sôi, bên cạnh đó nhanh tay chùi rửa một cái thùng gỗ.

Bắc Đường Yêu cứ yên lặng đứng ở nơi ngưỡng cửa, không hề cử động nhìn nàng làm việc.

Một lát sau, nhìn thấy vết thương trên tay nàng, hắn vội bước tới đỡ lấy thùng gỗ, nhỏ tiếng nói:"Để đấy ta làm."

Vân Uyển Ca cũng không từ chối, xoa xoay tay rồi quay người tiến vào phòng trong.

Chỉ một lát thùng gỗ đã được rửa sạch, Bắc Đường Yêu đưa vào trong nhà.

Vân Uyển Ca cũng mang theo nước nóng tiến vào, từ từ trút hết nước nóng vào trong thùng gỗ.

Hơi nước nóng cuộn lên mịt mờ hơi sương, dung nhan hai người cũng dần dần trở nên mơ hồ, cả hai đều trầm mặc không nói một câu.
Bình Luận (0)
Comment