Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 2202

Thi Lễ kia tựa hồ có chút linh tính, sau khi bắn ra liền không tiếp tục công kích nữa, mà vỗ cánh bay đi xa xa.

– Hừ, để ngươi chạy đi vậy thì thật là trò cười rồi.

Khóe miệng Mục Chinh nhếch lên, lộ ra một tia trào phúng, năm ngón tay chụp tới trước.

Bắn ra năm đạo ánh sáng màu xanh, phi tốc đan vào trên không trung, hóa thành một tấm mạng nhện bao phủ lấy Thi Lễ kia, tùy ý nó giãy dụa như thế nào cũng khó có thể thoát được trói buộc.

Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:

– Mục Chinh đại nhân, đầu Thi Lễ này nếu bị bóp chết đi, chỉ sợ giá trị cũng không lớn.

– Ân?

Mục Chinh khó hiểu hừ một tiếng, đồng tử liền co lại, một tầng tro mông chi khí hiển hiện trong hai mắt, nhìnvào trong đoàn hào quang đen kịt ở phía xa xa.

Chỉ thấy lỗ đen lớn cỡ nắm tay kia còn đang không ngừng mở rộng, bên trong truyền đến đại lượng thanh âm “Ông ông”.

Nháy mắt một cái, liền phát hiện hàng trăm hàng ngàn Thi Lễ hiển hiện, giống như đúc đầu lúc trước.

– Sao lại nhiều như vậy?

Lúc này dù là hắn cũng cảm thấy hoảng sợ.

Võ giả còn lại cũng bắt đầu kinh hãi, nghĩ đến sự lợi hại của Thi Lễ, toàn thân chợt phát lạnh.

Ở sau lưng hàng trăm hàng ngàn Thi Lễ kia chậm rãi hiện ra đại lượng bóng người, nguyên một đám lộ ra chân dung, đúng là những võ giả cùng bọn họ đi đến Lưỡng Giới Sơn.

Giờ phút này mặt mày đều âm trầm, mang theo màu xanh nhạt, trong hai tròng mắt đèu là hủ khí, không có một tia sinh cơ.

“Ọt ọt”

Không người khẽ nuốt nước bọt, những Thi Lễ này và võ giả này vừa xuất hiện, liền mang đến cho bọn hắn áp lực cực lớn, như một ngọn núi đè lên ngực mỗi người, khó có thể hô hấp.

– Thì ra là hàng vỉa hè.

Sắc mặt Mục Chinh cũng trở nên ngưng trọng, nhưng năm ngón tay vẫn chụp xuống, lập tức thanh lưới hóa thành lưỡi dao sắc bén, giảo sát tới chính giữa.

“Phanh” một tiếng, con Thi Lễ kia lập tức phấn thân toái cốt.

– Lần này phiền toái lớn rồi.

Thái Thúc Tà Đình trầm giọng nói:

– Hi vọng mọi người có thể buông các loại thành kiến, toàn lực ứng phó, chính thức liên thủ kháng địch, nếu không chúng ta tất nhiên sẽ tử thương thảm trọng.

Đoan Mộc Thương nói:

– Tà Đình đại nhân nói rất đúng, đặc biệt là cường giả Võ Đế cao giai, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn.

Mục Chinh ngẩng đầu lên, nói:

– Vân thiếu, chiêu Đai Phong Xa vừa rồi của ngươi, có thể khắc chế những Thi Lễ và hủ thi này sao?

Lý Vân Tiêu ngưng giọng nói:

– Hiệu quả khắc chế tự nhiên có, chỉ là những Thi Lễ và hủ thi này so với trước đều cường đại hơn, không có hiệu quả kinh người như vậy đâu. Hơn nữa khiến cho ta lo lắng chính là, trong hắc động kia tựa hồ còn thứ lợi hại hơn nữa.

Đoan Mộc Thương nói:

– Vân thiếu suy nghĩ giống ta, đầu não của những Thi Lễ này sợ rằng vẫn còn trong lỗ đen kia.

– Hừ, trước hết nghĩ xem làm sao đối phó những vật này đã, thực lực chỉnh thể của đối phương tựa hồ còn hơn chúng ta a.

Bắc Minh Nguyên Hải hừ lạnh nói, trên mặt một mảnh lạnh như băng, nói:

– Ta thập phần đồng ý với lời Thương đại nhân, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.

Những cường giả Võ Đế cửu tinh như hắn căn bản không chút hoang mang, cũng không có nguy hiểm mang tính thực chất nào xuất hiện, nhưng đối với những võ giả khác mà nói, nguyên một đám đã sớm biến sắc rồi.

Nếu không được che chở thì đối mặt với hàng trăm hàng ngàn Thi Lễ và hủ thi buông xuống, không ai có thể nắm chắc mình sống sót được cả.

Bắc Minh Nguyên Hải đột nhiên đưa ra vấn đề này, là vì hiện giờ có hơn một nửa võ giả, đều nằm dưới sự che chở của Bắc Minh Huyền Cung hắn rồi, bằng vào lực lượng một mình hắn rất khó làm được gì.

Mục Chinh mỉa mai nói:

– Thật có lỗi, tại hạ thực lực có hạn, chỉ vừa đủ bảo vệ mình thôi.

Bắc Minh Nguyên Hải lạnh nhạt nói:

– Mục Chinh đại nhân thực lực thông thiên, thần thông Mục gia càng khiến cho người ghé mắt mà nhìn, có thể đảm đương trách nhiệm được.

Hắn rất rõ tính nết Mục Chinh, lập tức đánh ra một cái mã thí tâng bốc.

Mục Chinh biết rõ là mã thí tâng bốc, nhưng vẫn tay phải nắm tay, đặt ở bên miệng ho khan vài tiếng, nói:

– Quá khen, dễ nói dễ nói.

Đoan Mộc Thương vui vẻ nói:

– Huyền Âm chi khí của Nguyên Hải đại nhân, tăng thêm thần hỏa nghịch thiên của Vân thiếu, phối hợp lại tất nhiên có thể tạo được kỳ hiệu. Thêm vào những Võ Đế cao giai chúng ta, trận chiến này tất thắng.

Lý Vân Tiêu khẽ nói:

– Vừa rồi trên căn bản là một mình ta ra tay, hiện giờ ta cũng nên nghỉ ngơi, xem Nguyên Hải đại nhân phát uy rồi.

Hắn cười lạnh một tiếng, liền từ bay xuống từ không trung, trực tiếp ôm hai tay trước ngực đứng trên mặt đất, tựa hồ không có ý định xuất thủ.

Bắc Minh Nguyên Hải lạnh lùng nói:

– Thiếu đi ngươi lão phu không thể thu thập những cặn bã này sao? Chẳng qua chỉ biết phun lửa mà thôi, ngươi không khỏi quá đề cao bản thân rồi.

Đoan Mộc Thương có chút đau đầu, biết rõ hai bên có ân oán sâu đâm, cũng không bắt buộc, nói:

– Tà Đình đại nhân, có thể bố xuống một đạo cấm chế, bảo đảm an toàn cho mọi người không?

Nàng còn có một băn khoăn, bên phía mình nếu chết nhiều một người, đối phương liền nhiều ra một người tương ứng, thật sự vô cùng hậu hoạn.

Thái Thúc Tà Đình tự nhiên cũng nghĩ đến này điểm, nói:

– Lão phu có thể bố trí xuống một bộ Ngũ Lệnh Kiếm Kỳ trận, có lẽ sẽ có hiệu quả.

Đoan Mộc Thương đại hỉ nói:

– Vậy thì tốt quá.

Thái Thúc Tà Đình gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp dài, đánh mấy đạo quyết ấn vào đó, lập tức bay vụt ra năm đạo hào quang.

Trong hào quang hiện ra năm chuôi bảo kiếm, loong coong thoáng một phát liền cắm ở bốn phía, trong đó một thanh lưu ởchính giữa, du du lắc lắc rơi xuống, bị Thái Thúc Tà Đình chụp vào tay

Trong tay kia lại một mặt tử kỳ, lăng không triển khai.

Ngũ kiếm theo đó đua tiếng, từng đạo kiếm khí dâng lên, hội tụ thành biển trên không đại điện, chậm rãi trải rộng ra, ngưng tụ thành một đạo kết giới, chợt lóe lên rồi biến mất.

Sau khi làm xong tất cả, Thái Thúc Tà Đình cắm tử kỳ lên mặt đất, trong tay niết kiếm quyết, hai mắt khép hờ lại.

Trên mặt tất cả võ giả đều lộ vẻ vui mừng, trùng trùng điệp điệp nhẹ nhàng thở ra, bọn hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của trận này, đều cực kỳ cảm kích đối với Thái Thúc Tà Đình.

Mục Chinh lại chằm chằm vào phía trước, nói:

– Kỳ quái, những vật này sao vẫn không nhúc nhích, thật giống như Thời Gian Tĩnh Chỉ vậy, không đến mức sợ chúng ta đấy chứ?

Đồng tử Lý Vân Tiêu cũng hơi co lại, hồ nghi nói:

– Vừa rồi trong lỗ đen còn mơ hồ có khí tức khủng bố tràn ra, nhưng bây giờ tựa hồ đã biến mất vô tung rồi.

Đoan Mộc Thương nhíu mày lại, một tay bấm niệm pháp quyết trên không trung, mỗi một động tác đều thật chậm, sau chín lần biến hóa liền lăng không điểm xuống.

Lập tức chỉ mang chớp động, đột ngột xuất hiện một cái phù văn màu bạc cổ quái, chợt lóe lên rồi biến mất.

Trong nháy mắt phù văn màu bạc xuất hiện, trong mắt Đoan Mộc Thương khẽ hoảng hốt, thân hình nhịn không được run lên một cái, quát:

– Tất cả mọi người cẩn thận.
Bình Luận (0)
Comment