Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 679

Hắn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, con ngươi tan rã, đầu lâu cúi xuống, triệt để chết rồi.

Nắm đấm thu về, mặt trên có một tầng hào quang màu vàng lập loè, không có nhiễm chút vết máu. Hác Liên Thiếu Hoàng nhàn nhạt nhìn thân thể Âu Dương Tề nói:

- Ngươi cũng coi như là một hán tử.

Hắn từ trong lồng ngực kéo ra ngoài một con yêu thú để dưới đất, sát theo đó lại là một con linh thử, vỗ vỗ đầu bọn nó nói:

- Ngày hôm nay đầu ta xác thực là bị vô nước, vì cứu hai người các ngươi, thậm chí ngay cả sư phụ để cho ta Đan Tâm chiến giáp cũng không còn. Sớm biết, liền không đi cảm ngộ cái thiên địa quy tắc quỷ gì kia, Vũ Đế không muốn cũng được!

Trong mắt hắn hiện ra vẻ tiếc hận cùng đau lòng nồng đậm.

Yêu xà cùng linh thử tựa hồ nghe hiểu lời của hắn, như một làn khói biến mất không còn tăm hơi.

Đột nhiên Hác Liên Thiếu Hoàng kịch liệt ho khan, không ngừng ho ra máu tươi, trong mắt hiện ra sát cơ nồng đậm.

Vừa nãy ba người của Cuồng Vũ dong binh đoàn liên thủ một đòn, xác thực đem hắn nổ ra nội thương, hơn nữa căm tức nhất là Đan Tâm chiến giáp triệt để nát tan. Đó là kỷ vật năm đó Cổ Phi Dương tự mình luyện chế cho hắn, nhưng bây giờ đã mất rồi!

- Trần Truyền Cửu!

Hắn cắn răng khẽ nói, trong mắt tràn đầy sát cơ! Lấy thực lực của hắn, nếu như muốn giết người này đã sớm có thể, chỉ bất quá giữ lại một đại địch ở bên người, có thể không ngừng đốc xúc mình đi tới, lúc này mới ôm tâm thái chơi đùa cùng Cuồng Vũ dong binh đoàn đấu, không nghĩ tới hôm nay vì vậy mà hư hao huyền khí duy nhất của sư tôn để cho hắn, sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ.

Khí tức của Trần Truyền Cửu cùng Trịnh Vân Phong từ trong đường nối truyền ra, Hác Liên Thiếu Hoàng thoáng sầu lo, liền hóa thành một ánh hào quang bỏ chạy. Giờ khắc này hắn bị thương nặng, mạnh mẽ lưu lại chỉ có một con đường chết.

- Còn muốn chạy, lần này xem ngươi chạy đi đâu!

Bóng người Trần Truyền Cửu rất nhanh xuất hiện, đuổi theo Hác Liên Thiếu Hoàng mà đi, hắn vốn là cửu tinh Vũ Tôn, thực lực siêu cường, mấy cái lấp lóe trong lúc đó liền muốn đuổi tới.

Đột nhiên từ yêu nguyên dâng ra lượng lớn Ngũ hành Phệ Linh Thử, tối om om một mảnh, thời gian nháy mắt liền từ trên cỏ chui ra, toàn bộ đập cánh hướng Trần Truyền Cửu vây công mà đi.

- Chuyện này...... xảy ra chuyện gì?

Trần Truyền Cửu cả kinh, Trịnh Vân Phong ở phía sau cũng bắt đầu chịu đến công kích, hai người đều cảm thấy có chút không hiểu ra sao?

Tuy rằng những tồn tại ba cấp này, đối với bọn họ mà nói có thể ung dung giết đi, nhưng quá nhiều cũng có chút ngơ ngác.

- Súc sinh, toàn bộ chết đi!

Trần Truyền Cửu đấm ra một quyền, liền lập tức biến thành tro bụi hơn nửa, nhưng linh thử phô thiên cái địa, tất cả đều không sợ sinh tử lần thứ hai xúm lại.

Hai người vừa kinh vừa sợ đại khai sát giới, rất nhanh đem mấy vạn con Ngũ hành Phệ Linh Thử sát quang, một con không để lại, nhưng cũng triệt để mất đi bóng dáng Hác Liên Thiếu Hoàng.

- Móa! Chuyện gì xảy ra? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Trần Truyền Cửu giận dữ không thôi, nhìn thi thể linh thử đầy đất, giận không kiềm được quát:

- Làm sao tiểu tử kia lại có thể triệu hoán linh thử? Hắn là làm thế nào đến? Tại sao đấu nhiều năm như vậy, ta dĩ nhiên không biết!

Trịnh Vân Phong cũng là sắc mặt âm trầm khó coi, trầm giọng nói:

- Lần này thảm, yêu nguyên to lớn như thế, hắn chạy mất làm sao truy đây!

Trần Truyền Cửu xanh mặt, ở trên không trung cảm thụ một chút, chỉ vào một phương hướng nói:

- Chính là bên này!

Trịnh Vân Phong sững sờ, ngạc nhiên nói:

- Vì sao chắc chắn như vậy?

Trần Truyền Cửu lạnh lùng hừ nói:

- Khu vực này có chút kỳ quái, theo tiểu tử kia lại đây, dọc theo đường đi linh khí càng ngày càng đậm, cũng không biết là đi về nơi nào. Mà hướng kia, chính là linh khí dần dần nồng đậm, hẳn là phương hướng tiểu tử kia muốn đi rồi!

Hai người lập tức hóa thành một ánh hào quang, hướng nơi linh khí dày đặc kia lao đi.

Ngay sau khi hai người biến mất, trên bầu trời trống rỗng đi ra một bóng người, thân mang cẩm y hào hoa phú quý, bên hông cột một ngọc bội, thân hình cao to, dáng vẻ đường đường, nổi bật nhất chính là trên đai lưng người này khảm nạm một viên Bảo Châu to lớn, chỉ lo người ta không biết hắn có tiền vậy.

Hắn một tay kéo cằm, tự lẩm bẩm:

- Hác Liên Thiếu Hoàng bị người đuổi giết, cứu hay là không cứu đây? Cứu không chỗ tốt, không cứu nếu như chết rồi, bị Hoa Thiên Thụ biết mà nói, còn không tìm ta liều mạng mới lạ.

Hắn vỗ đầu một cái, thống khổ nói:

- Ai nha, thật xoắn xuýt!

- Cứu, không cứu, cứu, không cứu, cứu, không cứu,...

Nam tử này dĩ nhiên lấy ra một đóa Tiểu Hoa, bắt đầu ngắt cánh hoa, lấy xuống một cánh cuối cùng, trong miệng hắn thì thầm:

- Cứu...

Nam tử sững sờ nửa ngày, đột nhiên lại nói:

- Không được, lần này không tính, lại tới một lần nữa!

Hắn không biết từ đâu lấy ra một đóa hoa giống nhau như đúc, bắt đầu ngắt cánh nói:

- Lần này cần trước bỏ một cánh mới bắt đầu.

- Cứu, không cứu, cứu, không cứu, cứu, không cứu, cứu, không cứu! Ha ha, quả nhiên là không cứu!

Hắn đắc chí, sau đó bóng người biến mất ở trong không trung, chỉ để lại thanh âm nhàn nhạt, không ngừng nhẹ nhàng vang lên.

- Ông trời cũng không cho ta cứu, ta không thể làm trái ý trời, nghịch thiên là tối kỵ. Vẫn là nhìn người thương hội khác hiện tại làm sao, đặc biệt Thiên Nhất Các, không biết nữ thần của ta Thanh Loan tiên tử có tới đây hay không? Thật hi vọng cùng với nàng phát triển một thoáng. Lần sau Vạn Bảo lâu phải cùng Thiên Nhất Các làm cái liên nghị hội, giải quyết vấn đề những nam thanh niên độc thân lớn tuổi như ta mới được. Bất quá những linh thử kia là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Thử Hoàng xảy ra vấn đề.

...

Ở nơi nào đó trên yêu nguyên, người Yêu tộc toàn bộ ngồi xếp bằng ở trên trống trận phi hành, bốn phía đồng dạng là linh thử tối om om công kích, nhưng không ngừng bị tiếng trống đánh văng ra.

Vũ từ lâu khôi phục thần trí, thân thể Đại Yêu cũng khôi phục lại hình thái nhân loại, chỉ là một cánh tay trống rỗng, hắn lo lắng liếc mắt nhìn Thương đang được Lê chữa trị, ngẩng đầu nhìn linh thử bốn phía, trầm giọng nói:

- Lê, trống trận này của ngươi còn có thể duy trì bao lâu?

Sắc mặt Lê cũng không dễ nhìn, ở trong chữa thương tiêu hao nguyên khí rất lớn, nàng khẽ lắc đầu nói:

- Không sao, ta cũng không phải mạnh mẽ dùng sóng âm đem bọn nó đánh văng ra, chỉ là bắt được tần suất sóng âm làm những linh thử này sợ hãi, không cần tiêu hao bao nhiêu nguyên khí. Ta lo lắng chính là, bằng vào trạng thái hiện nay của chúng ta, căn bản là không có cách thu lấy Vạn Cổ Trường Thanh thụ, bước kế tiếp nên đi như thế nào?

Vũ cùng Dực đều là một mặt âm trầm, lặng lẽ không nói. Mà Thương càng là ở vào trong hôn mê, hắn bị Lý Vân Tiêu đập bay, nếu không phải bản thân là thân thể Yêu tộc, đổi người bình thường, đã sớm đạo tiêu bỏ mình.
Bình Luận (0)
Comment