- Thử thách đã bắt đầu?
Đám mây cổ quái bao phủ toàn bộ sơn cốc, bốn phía là một mảnh trắng xoá, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trong chốc lát, toàn bộ sơn cốc trở nên tĩnh lặng, mấy trăm tên thiếu niên câm như hến, bầu không khí rất là nặng nề.
Ở Thương Vân quốc, thử thách của Thánh phủ khó khăn ra sao, đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Đại đa số thiếu niên ở đây đều có tu vi Khai Mạch tứ trọng, đặt ở thành thị của mình cũng được xem như thiên tài chói mắt nhất, được vô số người truy cầu.
Nhưng mà, ở trong thử thách của Thánh phủ.
Những thiếu niên Khai mạch tứ trọng này đều có chút khẩn trương bất an, lòng bàn tay đổ ra mồ hôi.
Đám thiên tài cực hạn của Quận thành như Tề Hồng, Ngũ Xuyên, Trần Hạo Phi, Mục Vũ Yến, cho dù có tu vi Khai mạch ngũ trọng trở lên thì vẻ mặt cũng rất là ngưng trọng.
Coi như là Khai mạch ngũ trọng, chỉ có thể nói là tỷ lệ thông qua thử thách cao một chút, thế nhưng chỉ cần có chút sơ sẩy thì rất có khả năng sẽ bị loại bỏ.
Phóng mắt ra toàn trường, chỉ có ba đại thiên tài mới có thể giữ vững được vẻ lãnh đạm và trấn định.
- Rất tốt! Cơ hội để bản Hầu gia thể hiện thực lực đã đến.
Tiểu Hầu gia tùy tiện nói, bộ dáng không kiêng nể gì cả.
- Đã bắt đầu rồi sao?
Nam Cung Ngọc đột nhiên ngồi dậy, mái tóc dài tung bay, hai con ngươi đột nhiên mở ra, giống như là ngôi sao.
Vân Tú quận chúa mặc một thân cung trang lộng lẫy, dáng vẻ ưu nhã mà thong dong, toàn thân toả ra quý khí vô hình của hoàng gia, khiến cho người ta cảm nhận được áp lực khó hiểu.
- Trục Nhật Thánh phủ, thử thách nhập môn bắt đầu!
Một đạo thanh âm mạnh mẽ, vang vọng ở trong sơn cốc sương mù lượn lờ.
- Sơn cốc nơi các ngươi đang đứng đã bị Tứ phương huyễn vân trận bao phủ, trận này có thể ngưng tụ ra Võ giả, thực lực và bản lĩnh đều không giống nhau.
- Lần thử thách này dùng số lượng Vân ảnh Võ giả bị đánh chết mà sắp xếp, chúng ta sẽ lấy một trăm người đứng đầu trong lần khảo hạch này.
- Hơn nữa, người đứng đầu thử thách lần này sẽ nhận được ban thưởng đặc thù!
Đạo thanh âm mạnh mẽ kia tuyên bố quy tắc.
Cả sơn cốc như muốn nổ tung.
- Nội dung thử thách là đánh chết Vân ảnh Võ giả sao?
- Vân ảnh Võ giả? Sao chưa nhìn thấy vậy?
Thiên tài đến từ các quận, có người khẩn trương đề phòng, cũng có người xoa xoa tay, muốn mau chóng đánh chết Vân ảnh Võ giả, từ đó tranh thủ thứ hạng tốt.
Ở đây có bốn năm trăm học viên mà chỉ lấy một trăm người đứng đầu, cạnh tranh rất là kịch liệt!
- Vị trí thứ nhất có ban thưởng đặc thù sao?
Đường Uy có chút hứng thú.
Dùng thân thế và tu vi của hắn, muốn thông qua thử thách nhập môn không hề khó, ban thưởng phổ thông cũng không lọt vào mắt hắn được.
Nhưng vị trí thứ nhất có biểu tượng của thiên tư và thực lực!
Người đứng thứ nhất thử thách khoá trước đều được Thánh phủ bồi dưỡng trọng điểm.
- Tiểu Hầu gia, lần thử thách này kính xin chiếu cố nhiều hơn!
Tề Hồng đi tới, cúi đầu mỉm cười.
- Dễ nói dễ nói.
Đường Uy gật đầu cười nói, đối với việc Tề Hồng chủ động đầu nhập vào trướng, hắn cảm thấy vừa lòng.
Mặc dù Tề Hồng đã gãy một cánh tay, nhưng thực lực không thể khinh thường được.
- Tên dân đen kia dám chém đứt cánh tay của ngươi, bản Hầu gia sẽ báo thù cho ngươi.
Đường Uy lạnh lẽo nhìn La Thiên đang đứng ở cách đó không xa.
Lúc trước La Thiên làm Ngũ Xuyên mất mặt, lại cự tuyệt lời mời chào của hắn ở trước mặt mọi người, chuyện này đã làm cho Đường Uy không thoải mái.
Trong thử thách của Thánh phủ, vừa vặn có thể giáo huấn tên dân đen này một chút.
Đồng thời, báo thù cho tiểu đệ lại có lợi cho chuyện hắn mời chào người khác, đây quả thực là chuyện nhất cử lưỡng tiện.
- Ban thưởng cho vị trí đứng đầu sẽ là cái gì chứ?
Trong lòng La Thiên có chút hiếu kỳ.
Với tư cách là một trong ba đại Thánh phủ, ban thưởng mà họ đưa ra nhất định sẽ không tầm thường.
Nhưng mà, thử thách của Thánh phủ không giống với khảo hạch ở Võ phủ, người tụ tập ở chỗ này là thiên tài trong mười Quận thành, sức cạnh tranh quá lớn.
La Thiên không hề hy vọng xa vời về việc mình có thể đạt được vị trí đứng đầu.
Hắn dò xét bốn phía, muốn nhìn một chút xem Vân ảnh Võ giả có hình dáng như thế nào.
- Ồ! Mọi người đi đâu rồi?
La Thiên đột nhiên phát hiện ra, từng người một xung quanh hắn biến mất không thấy gì nữa.
Đám người Trần Hạo Phi, Mục Vũ Yến bên cạnh hắn cũng mất tích một cách lạ lùng.
Sưu sưu!
Trong sương mù phía trước hiện ra một bóng lưng to lớn.
- Thiên nhi, trở về với cha thôi!
Giọng nói này âm trầm có lực, lại rất là thân thiết và quen thuộc.
- Phụ thân!
Nhìn bóng lưng kia đi xa, La Thiên không khỏi có ý nghĩ muốn giữ lại.
Trước kia, lúc phụ thân còn ở nhà, người uy chấn Thanh Xương thành, rất nhiều thế gia đều tranh nhau nịnh bợ.
- Không đúng!
La Thiên nhướng mày, hắn đã phát giác ra được cái gì đó.
Bỗng nhiên, trong sương mù kia lại xuất hiện vài đạo thân ảnh khác nữa.
- Tuyết Dao?
La Thiên đã nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, chính là Ninh Tuyết Dao trước đây không lâu đã bỏ hắn mà đi.
Giờ phút này, Ninh Tuyết Dao bị trói chặt, đang bị mấy tên mặc áo đen khiêng đi.
- Cứu ta, Tiểu Thiên, cứu ta!
Ninh Tuyết Dao bị trói chặt khóc như mưa, không ngừng cầu cứu.
Sưu sưu ô!
Một nữ tử xinh đẹp mà lạnh lùng hiển hiện, chính là Liễu Tử Yên.
- La Thiên, ta sẽ làm cho tất cả người có quan hệ với ngươi đều vì ngươi mà chết!
Khóe miệng Liễu Tử Yên nhếch lên, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.
Phụ thân mà hắn kính trọng ngưỡng mộ, Ninh Tuyết Dao mà hắn ái mộ, Liễu Tử Yên âm tàn, giờ phút này tất cả đều lần lượt hiện thân.
Sưu sưu!
Nhìn qua những hình ảnh này, sắc mặt La Thiên liên tục biến ảo, cuối cùng mới thở dài một hơi.
- Đáng tiếc, chung quy không phải là thật, chỗ sơ hở trùng trùng điệp điệp.
Tạo hóa quyết của La Thiên tự động vận hành, ánh mắt trong trẻo dần dần trở nên lạnh lẽo.
Trong con mắt của hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt giống như là sương mù tiêu tan khi ánh nắng lên vậy.
Từng cảnh vừa rồi đều là ảo giác!
Sau khi La Thiên tỉnh táo, hắn nhìn khắp bốn phía, ở gần hắn có rất nhiều thiếu niên đứng thẳng bất động ở tại chỗ, từng người một đều rơi vào trong ảo cảnh.
Trần Hạo Phi đứng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt chợt vui chợt buồn, khi thì nghiến răng nghiến lợi, khi thì kích tình bành trướng.
Cách đó không xa, Nam Cung Ngọc cũng rơi vào trong ảo cảnh.
- Không hổ là thử thách của Thánh phủ, độ khó cực cao.
- Lúc tuyên bố quy tắc cũng đã bố trí, tất cả mọi người đều cho rằng kế tiếp là đánh giét Vân ảnh Võ giả, ai cũng không ngờ tới lại có ảo giác đột kích.
La Thiên không khỏi cảm khái nói.
- A, cứu mạng! Tại sao lại có thể có Vân ảnh Võ giả Khai Mạch cảnh cửu trọng ở đây cơ chứ?
Một gã thiếu niên bỗng nhiên ngồi xuống mặt đất, sợ tới mức đái ra quần.
Rất rõ ràng, Vân ảnh Võ giả Khai mạch cửu trọng là nội dung bên trong ảo cảnh của hắn.
Sưu sưu! Bịch!
Sương mù bốn phía ngưng tụ lại, nhấc thiếu niên đái ra quần này lên, ném ra bên ngoài sơn cốc, đào thải ra khỏi thử thách.
Bịch! Bịch!
Trong thời gian một hai hơi thở thời gian, lần lượt có từng thiếu niên một bị dọa ở trong ảo cảnh, sau đó lại bị sương mù cuốn đi, ném ra bên ngoài sơn cốc.
- Có nên giúp đỡ Trần huynh hay không?
La Thiên nhìn thoáng qua Trần Hạo Phi, người sau đã rơi vào bên trong ảo cảnh, trên mặt hiện lên vẻ giãy giụa.
Hắn nghĩ lại, lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu.
Thử thách của Thánh phủ thế nào, hắn không rõ quy tắc, nếu như mình tùy tiện xuất thủ, không chừng sẽ là hại hắn.
La Thiên một thân một mình đi về phía chỗ sâu của sương mù.
La Thiên vừa rời đi.
Nam Cung Ngọc đột phá ảo cảnh, mở to mắt ra, liếc nhìn bốn phía, trong mắt để lộ ra vẻ kiêu ngạo nhàn nhạt.
Xem ra, mình là người thứ nhất đi ra khỏi thử thách ảo cảnh này!
Sưu sưu!
Nam Cung Ngọc phi thân rời khỏi nơi này, tìm kiếm Vân ảnh Võ giả.
Ngay sau đó.
Đường Uy cùng với Vân Tú quận chúa gần như là đồng thời từ trong ảo cảnh giãy giụa thoát ra ngoài.
- Vân Tú, ý chí Võ đạo của ngươi rất vững chắc, nhanh như vậy đã thoát khỏi ảo cảnh.
Đường Uy mỉm cười nghênh đón.
- Hắn còn nhanh hơn chúng ta nhiều!
Vân Tú quận chúa nhìn về phía một bên khác.
Chỗ đó, thân ảnh thon dài tuấn mỹ của Nam Cung Ngọc đã dần dần dung nhập vào chỗ sâu trong sương mù.
- Nam Cung Ngọc, bảy đại thế gia Võ đạo quả nhiên không đơn giản!
Sắc mặt của Đường Uy hơi trầm xuống.
Xem ra, lần tranh đoạt vị trí thứ nhất này, Nam Cung Ngọc chính là kình địch của hắn.
- Ồ! Tên dân đen kia đi đâu rồi?
Đường Uy nhìn bốn phía, La Thiên lúc trước ở gần hắn lại không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cùng lúc đó, ở khu vực biên giới sơn cốc.
Một gã thiếu niên da vàng tướng mạo phổ thông, hai mắt khép hờ, miệng nhỏ tới mức không thấy môi đâu cả.
- Chậc chậc, Trục Nhật Thánh phủ này lại bố trí thử thách như vậy, ta phải làm giả một chút, để tránh cho người ta chú ý...
...
Trên sơn cốc có hơn mười đạo sư mặc áo bào trắng của Thánh phủ, ở phần lưng đều có thêu đồ án mặt trời.
- Ha ha ha ha, đám nhóc con này đều cho rằng thử thách chính là đánh chết Vân ảnh Võ giả! Quá non, quá non a!
Một tên trung niên cơ thể béo tròn cười ha hả nói.
Lần thử thách này của Thánh phủ, vị trí thứ nhất có ban thưởng đặc thù, mà độ khó cũng được đề cao cho tương xứng với phần thưởng.
- Những tiểu tử này có thể thông qua sàng lọc và tuyển chọn vòng Võ phủ để tham gia thử thách của Thánh phủ, thiên phú và tu vi sẽ không chênh lệch quá nhiều. Thế nhưng con đường võ đạo cần ý chí vững chắc, thứ này cũng rất là quan trọng với tu vi.
Một lão giả mặc áo bào trắng lạnh nhạt nói.
Nếu mà La Thiên ở đây thì hắn có thể nhận ra, lão giả mặc áo bào trắng này chính là cường giả Linh Hải cảnh tới Lăng Vân quận tiếp dẫn mình.
- Ồ, thiếu niên này là ai? Sao nhanh như vậy đã rời khỏi thử thách ảo trận vậy?
Một nữ đạo sư kinh dị kêu lên một tiếng, ánh mắt rơi xuống trên người một thiếu niên mặc áo bào xanh tướng mạo tuấn tú.
Thiếu niên mặc áo bào xanh kia chính là La Thiên.
- Tốc độ thoát khỏi ảo cảnh của hắn so với Nam Cung Ngọc còn nhanh hơn bốn năm hơi thở, kẻ này có ý chí rất vững chắc!
- Kỳ quái! Thiếu niên này chỉ có tu vi Khai Mạch tứ trọng mà thôi.
Mấy vị đạo sư đều tấm tắc kêu kỳ lạ.
- Là tiểu tử kia?
Ánh mắt của lão giả mặc áo bào trắng kia lập lòe.
La Thiên đến Lăng Vân Phong vào một khắc cuối cùng đã để lại cho hắn ấn tượng tương đối sâu.
Không nghĩ tới, thiếu niên bình dân Khai Mạch tứ trọng này lại trở thành tồn tại chói mắt nhất trong thử thách thứ nhất này!