Thử thách của Thánh phủ, chuẩn bị kết thúc.
Các đạo sư ở trên sơn cốc lúc nào cũng chú ý tới tình huống chỉnh thể ở phía dưới.
Nhất là tiến độ của ba đại thiên tài.
- Tốc độ chém giết của Nam Cung Ngọc quá là nhanh, vượt xa vị trí thứ hai!
- Đúng vậy, Vân Tú quận chúa và Đường Uy đều bị xa tới mười cái ấn ký.
- Nếu không có gì ngoài ý muốn thì người đứng thứ nhất khóa này chính là Nam Cung Ngọc.
Các đạo sư nhìn chung ra toàn trường, trên cơ bản đã có thể kết luận kết quả lần này.
Như vậy cũng danh xứng với thực.
Căn cứ vaò quan sát của các đạo sư, thực lực tổng hợp của Nam Cung Ngọc quả thực cao hơn Vân Tú quận chúa và Đường Uy phía trên.
Về phần La Thiên.
Từ khi đào tẩu khỏi tay Đường Uy, dường như thương thế của hắn không nhẹ, đã buông tha tranh đoạt vị trí thứ nhất, số lượng ấn ký so với ba đại thiên tài đã khá là cao.
Chuyện tranh đoạt vị trí thứ nhất, nhất định La Thiên không có khả năng.
Bởi vậy, các đạo sư cũng không tiếp tục chú ý tới hướng đi của La Thiên nữa.
- Nói như vậy vẫn còn quá sớm, có lẽ Đường Uy này còn có khả năng lội ngược dòng cũng nên.
Vị nữ đạo sư kia cười nói.
Lời này đã dẫn tới các đạo sư khác chú ý, cả đám không khỏi nhìn về phía Đường Uy.
- Hắn đang đến gần Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng kia!
Sắc mặt mấy tên đạo sư kia có chút cổ quái.
Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng này là một kết quả ngoài ý muốn. Vốn ở trong thử thách của Thánh phủ không nên xuất hiện tồn tại cường đại như thế.
Nhưng mà, trong thử thách này lại có quái tài như La Thiên, khai sáng ra phương pháp nuôi nhốt, điên cuồng càn quét chiến tích.
Bọn hắn bất đắc dĩ lắm mới phải vận dụng quyền hạn từ trận pháp, tạo ra một tên Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng.
- Nếu như trước khi thử thách chấm dứt mà Đường Uy có thể chém giết được Vụ ảnh Võ giả thất trọng cảnh này thì quả thực hắn có thể lội ngược dòng, cướp lấy vị trí thứ nhát.
Lão giả mặc áo bào trắng kia, trầm giọng nói.
- Chỉ có điều, chênh lệch giữa Khai Mạch lục trọng và thất trọng, rất lớn. Đường Uy muốn thành công cũng không dễ dàng.
...
- Tiểu Hầu gia, ở phía trước.
Tề Hồng hạ giọng, chỉ về phía trước, sợ làm kinh động đến tên Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng kia.
Khai mạch cửu trọng, mỗi tam trọng là một ranh giới rõ ràng.
Võ giả Khai Mạch cảnh thất trọng, chân khí ngưng luyện mạnh mẽ, có thể cách không mà công kích, Khai Mạch cảnh ngũ lục trọng phổ thông có thể sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
Rất nhanh.
Một gã Võ sĩ cao tới hai thước mặc áo giáp hiện lên trước mặt bọn họ.
Tay của Võ sĩ cầm một thanh kiếm lớn vừa dày vừa nặng, lẳng lặng đứng lặng tại chỗ, thế nhưng lại có cảm giác áp bách vô hình vọt tới.
- Quả thực là Khai mạch thất trọng.
Lông mày của Đường Uy giật giật.
Bình thường, nếu hắn chống lại Võ giả Khai mạch thất trọng cũng không có chút phần thắng nào cả.
Nhưng Vụ ảnh Võ giả là thứ mà trận pháp ngưng tụ ra, khác với người thường, ở phương diện linh trí sẽ có chỗ thiếu hụt.
Còn nữa, cũng không phải là chỉ có một mình hắn đấu, mà còn có bảy tám tên thủ hạ của hắn nữa.
- Đợi ta tiến lên hấp dẫn nó, các ngươi chịu trách nhiệm công kích.
Đường Uy phân phó.
Nói xong hắn nghênh ngang tới gần Võ sĩ mặc giáp.
- Nộ Vân chưởng!
Sáu cái khí mạch trong cơ thể Đường Uy vận chuyển, quanh thân có một tầng sóng gió nóng bỏng hiện lên, trên hai tay có một tầng sương mù đỏ thẫm, từ bên trong truyền đến tiếng bạo liệt kinh người.
Một chưởng này so với lúc giao phong cùng La Thiên còn mạnh hơn hai phần, gần như bằng công kích của Khai mạch thất trọng.
Võ sĩ mặc giáp tuân theo sự của khống chế của trận pháp, đứng lặng tại chỗ, sẽ không chủ động tấn công bất kỳ kẻ nào.
Nhưng gặp công kích, nó cũng sẽ phản kích.
Sưu sưu sưu!
Võ sĩ mặc giáp tay cầm thanh kiếm lớn hung hãn xuất thủ, một đạo kiếm khí ánh sáng cực lớn cách không bổ về phía Đường Uy.
Phanh phanh!
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, lập tức có một cái hố lớn xuất hiện.
Ở bên trong đám bụi, Đường Uy kêu lên một tiếng buồn bực, thân thể nhanh chóng lui về phía sau vài bước, miễn cưỡng ngăn cản được một kiếm của tên Võ sĩ này.
Nhưng mà, đây mới chỉ là một kiếm mà thôi.
Vù vù Sưu! Sưu! Sưu!...
Tu vi thất trọng của Võ sĩ chính thức được bộc phát, từng đạo kiếm quang cuốn về phía Đường Uy.
Cảnh này làm cho La Thiên đi theo ở đằng sau cũng phải kinh hãi một trận.
Nếu đổi lại hắn mà nói, nhất định sẽ không có cách nào mạnh mẽ kháng cự lại được mà chỉ có thể thông qua thân pháp, nhanh chóng rút lui và chạy trốn mà thôi.
Đinh sưu!
Cơ thể của Đường Uy bị ảnh hưởng của kiếm quang quét trúng, tia lửa bắn tung tóe, để lộ ra một kiện giáp mềm màu xanh biếc ở bên trong.
Bởi vì là nhi tử của Vương Hầu cho nên việc Đường Uy có một cái giáp mềm phòng ngự hạ phẩm cũng không có gì là kỳ quái cả.
Mà chuyện này còn chưa xong.
Đường Uy đột nhiên ăn vào hai viên Linh đan, một viên màu xanh, một viên màu đỏ.
- Hồi Khí đan, Bạo Linh đan thượng phẩm.
Trong mắt Đường Uy hiện lên vẻ điên cuồng, chân khí trên người hắn bỗng nhiên tăng vọt, thực lực kéo lên một đoạn dài.
Hồi Khí đan thượng phẩm có thể gia tăng tốc độ khôi phục chân khí của hắn.
Bạo Linh đan chính là mật đan tăng cường thực lực.
Oanh! Phốc sưu sưu!
Trong khoảnh khắc, chiến lực của Đường Uy tăng lên một tầng thứ khác, có thể đánh tới đánh lui với tên Võ sĩ thất trọng kia.
Đám thủ hạ của hắn ở bên cạnh không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Không hổ là nhi tử của Vương Hầu, của cải tương đối khá, không nói tới việc có bảo giáp hộ thân mà còn lấy ra hai viên Linh đan có giá trị liên thành.
- Các ngươi còn không mau lên?
Đường Uy hét lớn một tiếng làm cho đám thủ hạ giật mình tỉnh lại.
Lúc này, tuy chiến lực của Đường Uy mạnh, thế nhưng hắn lại không có cách nào kéo dài được. Vì vậy tạm thời không có cách nào chính thức chiến thắng được Võ sĩ thất trọng kia.
- Được!
- Mọi người nhanh lên!
Bảy tám thủ hạ của hắn đều có tu vi Khai mạch ngũ trọng trở lên, cả đám nhao nhao từ mặt bên và phía sau đến gần, phát động công kích với Võ sĩ mặc áo giáp.
- Bản hầu sẽ ngăn hắn lại, các ngươi chỉ cần toàn lực tấn công là được.
Đường Uy tới gần, chém giết cận thân với Võ sĩ mặc giáp, gắt gao kiềm chế hắn.
Giờ phút này, khuyết điểm chưa đủ linh trí của Vụ ảnh Võ giả đã lộ ra.
Đường Uy ở gần hắn nhất, sự uy hiếp tới từ công kích cũng là lớn nhất, Vụ ảnh Võ giả chỉ biết tụ lực công kích hắn mà mặc kệ những người khác.
- Tiêu diệt hắn!
Tổn thương do Tề Hồng, Ngũ Xuyên và những người khác tạo thành đối với Võ sĩ mặc giáp có hạn, thế nhưng dưới sự tích lũy không ngừng, cuối cùng cũng dần dần tạo thành thương thế rất nặng.
- Tốt tốt tốt! Đợi thương thế nặng hơn chút nữa, để bản hầu đánh chết hắn.
Đường Uy hăm hở, trên mặt hiện lên ánh sáng màu đỏ.
Chỉ cần tiếp tục kéo thêm mười hơi thở nữa là hắn đã có thể chính diện đánh chết Võ sĩ mặc áo giáp đang có thương thế vô cùng nghiêm trọng này.
- Tiểu Hầu gia, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Một tiếng cười khẽ truyền đến.
Thanh âm kia làm cho Đường Uy cảm thấy có chút quen tai, đám người Tề Hồng, Ngũ Xuyên thì lại rùng mình một cái.
Chỉ thấy, một tên thiếu niên tuấn tú mặc áo bào xanh tươi cười đi tới.
- La Thiên!
Đám người ở đây nghẹn ngào kinh hô.
- Tên dân đen nhà ngươi! Không ngờ lại có dũng khí quay lại!
Sắc mặt của Đường Uy trở nên âm trầm.
- Ta quay lại thì ngươi làm gì được ta?
La Thiên thản nhiên nói.
- Ngươi...
Đường Uy không khỏi giận dữ nói, thế nhưng hắn phải ở phía trước giao đấu với Võ sĩ mặc giáp, nếu không nắm chắc thời gian thì dược hiệu của hai viên Linh Đan trong cơ thể sẽ lập tức biến mất.
- La Thiên, ngươi muốn làm gì?
Đường Uy nghiêm mặt nói.
Hắn rất lo lắng việc La Thiên sẽ đột nhiên bọc đánh từ phía sau, như vậy thì phiền toái lớn.
- A? Ngươi đang sợ hãi sao?
Vẻ mặt La Thiên có chút nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Hiện giờ hắn không trông chờ vào việc đoạt vị trí thứ nhất cho nên chơi Đường Uy một cái cũng không tệ.
- Nếu như ngươi dám động thủ, ngươi có tin bản hầu sẽ làm cho ngươi không có đất đặt chân ở trong Thánh phủ hay không?
Trong thanh âm của Đường Uy để lộ ra hàn ý khiếp người.
La Thiên thờ ơ, thầm nghĩ: Nói hay lắm, giống như ta không động thủ thì ngươi sẽ đối xử tử tế với ta khi ở trong Thánh phủ vậy.
Nếu để cho Đường Uy cướp lấy vị trí thứ nhất thì hắn sẽ gặp phiền toái rất lớn.
- Đối phó với đám bại tướng dưới tay như các ngươi, ta cũng lười xuất thủ.
La Thiên khoát tay áo một cái.
Dứt lời, hắn lui về phía sau một khoảng cách.
Ồ!
Đám người Đường Uy có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng thở dài một hơi.
- Dân đen, coi như ngươi thức thời. Chờ ta đoạt được vị trí thứ nhất, nhất định ta sẽ giẫm chết ngươi ở trong Thánh phủ!
Đường Uy lạnh lẽo nhìn bóng lưng của La Thiên.
Nhưng vào lúc này La Thiên đột nhiên vận chuyển chân khí, la lớn:
- Nam Cung Ngọc!
- Ở đây có Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng, sắp bị Đường Uy đánh chết rồi.
- Nam Cung Ngọc! Nếu như ngươi không đến thì vị trí thứ nhất sẽ là của người ta đó.
...
Thanh âm tích lũy đủ chân khí vang vọng ở trong sơn cốc.
Toàn bộ sơn cốc cũng chỉ có phạm vi hai ba dặm, chỉ cần không phải ở trong góc thì đều có thể nghe thấy được.
- Ngươi… câm miệng cho ta!
Vẻ mặt Đường Uy tái mét, trong cơn giận dữ thiếu chút nữa đã tức điên lên.
Tề Hồng, Ngũ Xuyên và những người khác đứng như trời trồng, trong lòng kinh ngạc, không biết làm thế nào.
Nhiều nhất qua mười hơi thở nữa là Đường Uy có thể đánh chết Võ sĩ mặc giáp, sao La Thiên lại gây ra một hành động như thế chứ?
Đúng vậy, La Thiên không động thủ.
Nhưng hành động này so với hắn động thủ còn không xong hơn gấp mười lần!
Sưu! Sưu!
Rất nhanh, từng thiếu niên thiên tài ở gần đã bị hấp dẫn tới đây.
- Oa! Quả thực có Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng?
- Nếu như đánh chết, có thể có được bao nhiêu ấn ký chứ?
Ánh mắt của những thiếu niên này lập lòe.
Bởi vì nhân số gia tăng cho nên ở gần xuất hiện một lượng lớn Vụ ảnh Võ giả, quấy nhiễu đến kế hoạch đánh chết Vụ ảnh Võ giả của Đường Uy.
- Đáng giận! La Thiên, sau này đừng rơi xuống tay của ta.
Sắc mặt Đường Uy trở nên tối tăm phiền muộn như có thể chảy ra nước, ánh mắt tràn ngập sát ý xẹt qua La Thiên.
Sưu!
Bỗng nhiên một thiếu niên tuấn mỹ, khuôn mặt như ngọc thong dong tới gần khu vực hỗn loạn này.
- Là Nam Cung Ngọc!
- Nam Cung Ngọc cũng tới, có trò hay để nhìn rồi.
Các thiếu niên ở đây nhao nhao tránh ra.
- Quả thực là có Vụ ảnh Võ giả Khai mạch thất trọng, nếu như không để ý thì vị trí thứ nhất đã rơi xuống tay Đường Uy rồi.
Trên mặt Nam Cung Ngọc hiện lên dị sắc, trong lòng có chút may mắn.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía La Thiên đang mở miệng ở gần đó, không khỏi gật đầu.
- Không tệ! Nam Cung Ngọc ta thiếu ngươi một nhân tình.