Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 170

Lôi ảnh ngập trời, bởi vì tốc độ quá nhanh mà từng đạo lôi ảnh tầng tầng lớp lớp, giao thoa lung hoảng, như: thật như ảo, nhìn thấy mấy Tịch Thiên Dạ một lúc, căn bản không thể ra tay.

"Diệp Tôn giả, công kích những học viên phổ thông kia"

Trần Nguyên Thủy đột nhiên vô cùng âm hiểm nói, Tịch Thiên Dạ có thể chạy nhưng những học viên phổ thông kia thì không thể tránh được công kích. Nếu như Tịch Thiên Dạ không ngăn cản vậy thì chỉ có thể trơ mắt nhìn những học viên kia bị sát hại tàn nhẫn.

Diệp Tôn giả nghe thấy vậy thì hiểu ra, thầm tách mình ngu xuẩn, không nói hai lời tung ra một chưởng đao bổ về phía những học viên phổ thông của Trường Thương Học Viện. Lực lượng Tôn giả quét qua, điên cuồng tàn phá cây cối trong vòng trăm trưng, tạo thành một khu đất trống. Nguyên bản những học viên phổ thông kia trốn trong rừng để có thể tùy thời đào tẩu nhưng dưới lực lượng của Tôn giả thì bọn hắn có thể chạy đi bao xa?

Trong nháy mắt chưởng đao đáng sợ kia đã đến trước mặt họ, đao qua u ám dài mấy chục mét dường

như lưỡi hái của tử thần chém về phía bọn hắn.

"Hèn hạ"

Nguyễn Quân Trác giận dữ mắng, lắc mình chuẩn bị ngăn cản đao quang trước mặt, lực lượng của Tôn giả chỉ có bằng vào thánh đạo nội giáp của nàng mới miễn cưỡng ngăn cản được, những học viên phổ thông khác thoáng đụng phải sẽ bị hóa thành tro bụi.

Nhưng mà, một đạo thân ảnh kim quang chói mắt còn nhanh hơn nàng, nháy mắt đã xuất hiện trước cái đao quang kia, ngạnh kháng cùng với đao khí kinh khủng dài mấy chục mét.

Ầm ầm!


Thiên địa to lớn như bị bão cấp 17 tàn phá, gần nửa rừng cây đều bị nhổ tận gốc.

Lực lượng kịch liệt trong thiên địa quét ra, năng lượng va chạm hình thành lưỡi đao trong không trung, cắt đứt rất nhiều cây cối, núi đá, dòng sông, Nhưng vị trí của những học viên của Trường Thương Học Viện kia lại không chịu ảnh hưởng bởi vì một đạo thân ảnh kim quang to lớn cản lại tất cả phong bạo.

"Tịch Thiên Dạ học trưởng!"

"Tịch Thiên Dạ..."

Tất cả học viên đều nhìn về phía thân ảnh trong kim quang kia, trong lòng rung động, cuộc đời họ chưa hề có thời điểm khắc sâu như thế, đó chính là vị Tịch học trưởng trong truyền thuyết của học viện kia sao!

Tịch Thiên Dạ toàn thân tản ra kim quang, giống như một mặt trời nhỏ, quang mang vạn trượng, chân hắn giẫm trên mặt đất tựa hồ đã mọc rễ vậy, phảng phất như một tòa thần sơn vĩnh viễn đứng lặng ở đó, mặc cho gió táp mưa xa, thời gian tuế nguyệt thì hắn vẫn vĩnh hằng bất diệt.

Trên mặt đất, một vòng kim quang khuếch tán, thổ địa phương viên ngàn trượng trực tiếp hóa thành kim sắc, tựa như Hoàng Kim Thần Thổ trong Thần Quốc trên trời. Đại địa mẫu khí không ngừng chui ra từ trong lòng đất, bay lên, sau đó cuồn cuộn như sông, không ngừng hội tụ đến thân ảnh kim quang kia, sau lưng của hắn ngưng tụ thành một vòng quang mang thần thánh, phảng phất như thần linh của đại địa hiển hóa ra.

Đôi mắt đẹp của Nguyễn Quân Trác ngưng kết, mang theo chấn động không gì sánh nổi nhìn qua bóng người kim qua như thần như thánh, khiến nàng sinh ra một cảm giác muốn quỳ bái.

"Ngươi đến cùng là thứ quỷ gì?”

Diệp Tôn giả biểu lộ ngưng trọng, rung động không hiểu, khí tức thần thánh kia khiến tim hắn đập nhanh.

Hắn chỉ là một tu sĩ Tông cảnh?

Tịch Thiên Dạ đứng trên đại địa, như hòa vào một thể, tản mát ra khí tức cổ lão vĩnh hằng vô biên. Từ khi tu luyện thành Hậu Thổ Linh Thể thì đây là lần đầu tiên hắn đem tuyệt thế linh thể này thi triển ra, từng tầng từng tầng đại địa mẫu khí nặng nề hội tụ lên người hắn, làm hắn tản ra khí tức giống như một tòa núi cao không thể rung chuyển.

"Diệp Tôn giả, hắn chỉ là một tu sĩ Tông cảnh mà thôi, đừng bị hän dù dọa. Hẳn là hắn đã thi triển ra tuyệt thế bí bảo hoặc là bí thuật nghịch thiên mới được như: thế. Nhưng đấy không phải lực lượng của bản thân thì tất nhiên không duy trì được bao lâu, nếu ngươi công kích thì quá nửa hắn không gánh được."

Sắc mặt Trần Nguyên Thủy ngưng trọng, trong lòng đã cảm thấy không ổn, nếu như tiếp tục như vậy thì hắn sợ lại xảy ra biến cố gì.

Tịch Thiên Dạ này quá mức yêu dị, từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn thấu. Giờ khắc này, hắn rốt cục cũng có một ít kiêng ky.

"Cố làm ra vẻ huyền bí."


Diệp Tôn giả nghe vậy, trong lòng trấn định, rút ra một thanh trường đao từ phía sau, phía trên có huyết quang chớp động, khí tức cường thịnh, tản ra từng đạo khí tức tà ác, hiển nhiên số người chết dưới cây đao nào không ít.

Hiển nhiên, Diệp Tôn giả cũng nghiêm nghị lấy ra binh khí của mình để toàn lực ứng phó.

Một Tôn Giả trịnh trọng rút đao với một tu sĩ Tông cảnh, một màn như vậy nói ra sẽ bị người ta xem là chuyện cười nhưng thời khắc này đó lại là sự thật.

"Huyết La Bát Tôn Trảm!"

Diệp Tôn giả bổ ra một đao, trong chốc lát tám đạo. hư ảnh cổ Tôn giả vĩ ngạn xuất hiện sau lưng hắn, dung nhập vào tám đạo đao khí mà hắn bổ ra, quang mang đại chấn. Tám đạo quang mang kia như có linh hồn, linh động mà bay vọt ra, bổ về phía Tịch Thiên Dạ.

Huyết La Bát Tôn Trảm chính là tuyệt kỹ thành danh của Huyết La Tông, nghe nói nếu tu luyện tới cảnh giới tối cao thì có thể một đao trảm Đại Tôn, uy lực vô tận.

Diệp Tôn giả mặc dù không có tu luyện Huyết La Bát Tôn Trảm đến cảnh giới cao nhất, cũng chỉ mới tới nhập môn nhưng một đao này bổ ra thì tu sĩ Tôn giả tam trọng. thiên phải toàn lực ứng phó mới có thể ngăn cản.

Sát cơ vô biên tràn ngập trong rừng rậm, tám đạo. đao quang bay đến, chém đứt thiên địa, khí thế trung thiên, phản phất như thần sơn ngăn trước nó cũng bị chém đứt.

"Tịch học trưởng cẩn thận..."

Các học viên của Trường Thương Học Viên kinh hô, một kích toàn lực của Tôn giả cảnh đáng sợ đến cực điểm, Tịch Thiên Dạ học trưởng có thể đỡ nổi sao?

Sắc mặt Nguyễn Quân Trác cũng trắng bệch, lắc mình mấy cái đã đến phía Tịch Thiên Dạ, chuẩn bị ngăn một kích chí mạng cho hắn.

Mặc dù khí tức bây giờ của Tịch Thiên Dạ vô cùng bất phàm, có cảm giác thần thánh không thể xâm phạm, làm nội tâm người ta không nhịn được mà kính sợ. Nhưng vậy vẫn không có người nào cho rằng hắn có thể đối kháng với Tôn giả, dù sao tu sĩ Tông cảnh không có khả năng khiêu chiến Tôn giả, đấy là chân lý không thể thay đôi từ vạn cổ. Cả hai chênh lệch quá lớn, khác biệt như trời với đất.


Nhưng Nguyễn Quân Trác vừa mới bước ra mấy. bước đã bị đánh gấy, thân thể dừng lại tại chỗ, trong mắt tràn đầy rung động nhìn một màn trước mắt.

Chỉ thấy dáng vẻ Tịch Thiên Dạ trang nghiêm, tay phải bắt Hư Không Liên Hoa Ấn của phật gia, cong ngón †ay búng ra, một vòng gợn sóng khuếch tán trong không. gian. Cơ hồ cùng một thời gian, trên đỉnh đẩu Diệp Tôn giả xuất hiện một cành cây xanh biếc, cành kia màu xanh biếc nhưng lại tản mát ra từng vòng u quang quỷ dị làm cho người ta cảm giác vô cùng khó hiếu.

Đả Thần Tiên!

Ba

Cành xanh biếc kia quất một roi vào đầu Diệp Tôn giả, nhìn như nhu hòa tùy ý, phảng phất không có bất kỳ lực lượng gì, như gió xuân đập vào mặt.

Bên ngoài nhìn thì một cái phất như vậy cho dù đối với phàm nhân bình thường cũng chỉ là một sự tình râu

ria huống chỉ là Tôn giả tuyệt thế.

Nhưng mà một màn trước mặt lại làm cho người ta nghẹn họng trân trối.

Cành cây phất qua khiến Diệp Tôn giả như chịu phải tập kích vô cùng đáng sợ, biểu lộ cứng đờ, thân thể kịch liệt rung rẩy, không khống chế được mà rơi xuống như. một khối ngoan thạch rơi tự do từ trên không trung xuống.

Bình Luận (0)
Comment