Ngoại trừ những thành viên Tịch gia đang ở bên ngoài, cơ hồ toàn bộ cường giả ở Tổ Trạch đều xuất hiện.
Đám người cẩn thận quan sát, phát hiện tu sĩ Thiên Cảnh liền có năm sáu mươi người, mà những lão bất tử Thiên Cảnh thất trọng cũng có được mười mấy hai mươi người.
"Thật mạnh!"
"Tịch thị nhất tộc chiếm cứ quận Lô Hề hơn ngàn năm, quả nhiên danh bất hư truyền.”
"Thật là đáng sợ, vẽ sau gặp phải người Tịch gia, tốt nhất nên tránh đi."
Nội tâm các tân khách đến đây chấn động vô cùng, nếu đổi thành gia tộc cùng thế lực phổ thông khác, có một cường giả Thiên Cảnh đã là rất khó, được xem như nội tình gia tộc thâm hậu. Mà Tịch gia, lại có hơn năm sáu mươi người!
Gia chủ tiểu gia tộc cùng Tông chủ tiểu tông môn đều rất kiêng kị, càng thêm hiểu được loại đại tộc như Tịch gia tuyệt đối không thể trêu chọc, nếu không bị hủy diệt lúc nào không hay.
Người chủ mạch Tịch gia thấy nhiều nguyên lão đức cao vọng trọng trong tộc xuất hiện, từng người khí thế đại chấn như thế, vui mừng khôn xiết, vẻ lo lắng rong mắt mất sạch sành sanh. Nhiều cao nhân tiền bối đồng thời hiện thân như vậy, uy thế kinh thiên động địa, chỉ là một tên nhãi Tịch Thiên Dạ thì có thể làm gì? Tiện tay liên đập bẹp dí.
Tịch Chấn Xung khóc ròng ròng, chỉ vào Tịch Thiên Dạ lên án.
"Các vị thái gia gia, Tịch Thiên Dạ là tiểu bối Tịch gia, chẳng những không thừa nhận mình họ Tịch, mà còn giết đồng tộc, hại chết sư bá, trảm thiên kiêu Tịch gia ta, thậm chí đại nghịch bất đạo tự tiện phế bỏ vị trí Gia chủ Tịch gia. Hành vi đấy thật đúng là đi ngược lại luân thường đạo lý, thiên địa không dung thứ.”
Trong mắt Tịch Chấn Xung tràn đây cừu hận, gia phụ bị phế, vô luận cuối cùng thế nào cũng không thể lại đảm nhiệm gia chủ, địa vị một mạch bọn hẳn tất nhiên giảm nhiều trong tộc.
"Tịch Thiên Dạ, những lời của Tịch Chấn Xung có sai không?"
Nhị thái gia Tịch gia nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong sánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, không thể nghĩ ra vì sao gia chủ Tịch gia lại bị một thiếu niên phế bỏ.... Tịch Trạch Khôn mặc dù không bắng hắn, nhưng cũng là Thiên Cảnh thất trọng, trong quận Lư Hề hiếm người có thể đánh lại.
Các nguyên lão Tịch gia khác cũng đều bị chấn kinh, trong mắt tràn đãy nghĩ hoặc, Tịch Trạch Khôn bị phế, Tịch Chấn Đông cùng Tịch Chấn Vinh bị giết, tất cả do một thiếu niên gây nên.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, lãnh đạm nhìn qua đám nguyên lão Tịch gia, mặt không thay đổi nói
"Liên quan gì đến các ngươi?"
"Làm càn!"
Sắc mặt đám nguyên lão giận dữ, bất kỳ một ai trong bọn hân đều là nguyên lão đức cao vọng trọng ở Thịnh gia, bình thường tộc nhân nhìn thấy ai mà không cung cung kính kính, Tịch Thiên Dạ chỉ là tiểu bối Tịch gia lại dám nói chuyện như thế cùng bọn họ.
"Không biết lễ phép, không tuân thủ gia quy, làm loạn tộc môn, theo lý nên diệt.”
Ánh mắt nhị thái gia Tịch gia băng lãnh, nhìn về phía Tịch Thiên Dạ như là nhìn một người chết.
Tịch Thiên Dạ mặc dù thiên phú trác tuyệt, chấn kinh toàn bộ thành Lư Hề, nhưng quá mức kiêu ngạo không cương quyết, không cách nào khống chế.
Năm đó Tịch Chấn Thiên đồng dạng kinh tài tuyệt diễm, uy áp một thời đại, nhưng rất nhiều người Tịch gia lại không thích hắn, bởi vì hắn quá mức cường đại, không bị khống chế, lại xuất thân chỉ thứ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của chủ mạch.
Cuối cùng Tịch Chấn Thiên chết thám ngoài ý muốn bên ngoài, rất nhiều người nhẹ nhàng thở ra.
Bây giờ Tịch Thiên Dạ cũng là như thế, nếu giữ lại hắn, tương lai tất nhiên là nuôi hố gây họa, trở thành họa lớn trong lòng chủ mạch bọn hẳn.
“Theo lý nên diệt!”
Các nguyên lão Tịch gia khác cũng gật gật đầu, một lời liền định đoạt sinh tử của Tịch Thiên Dạ, nghịch tử như thế tuyệt không thể lưu.
Một chút thành viên chỉ thứ Tịch gia thở dài trong lòng, Tịch thị chủ mạch thực sự quá mạnh, không cách chống lại. Mà chi thứ cực kỳ cường đại cũng là nghe theo phân phó của chủ mạch, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Chủ mạch làm việc trước nay gian xảo âm hiểm, chỉ có một ít chỉ thứ nhỏ yếu, không có giá trị gì mới bị chủ mạch ức hiếp áp bách, những chỉ thứ cường đại chưa hề bị bọn hắn ức hiếp qua.
Nhưng người lo lắng cho Tịch Thiên Dạ căn bản không dám nói lời nào, bởi vì bọn hẳn quá mức nhỏ yếu, một chút quyền nói chuyện trong tộc đều không có.
Hiển nhiên, những người cầm quyền Tịch gia chân chính không hi vọng Tịch Thiên Dạ trưởng thành, chuẩn bị triệt để bóp chết hắn.
Trần bá biểu lộ cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, có chút run rấy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Hà tú nương ôm thật chặt Tịch Tiểu Hinh, thân thể run rẩy không ngừng.
Tịch Tiểu Hinh thấy nhiều nguyên lão vây quanh thiếu gia như vậy, trong mắt tràn đầy lo lẳng, hận không thể xông lên, trợ giúp thiếu gia nhà mình đối phó người xấu.
“Chúc tam nương, ngươi chớ làm loạn, nếu trêu chọc Tịch gia thì Chúc gia cũng bảo hộ không được ngươi."
Sắc mặt trung niên bên cạnh Chúc tam nương ngưng trọng nói, toàn bộ chư vị nguyên lão Tịch thị nhất tộc đều xuất hiện, đại biểu cho suy nghĩ toàn bộ.
Tịch thị nhất tộc, kết cục đã không cách nào cải biến. Dù là một trong ngũ đại danh môn vọng tộc như Chúc gia, cũng không thể nhúng tay vào việc nhà Tịch gia
“Tịch Thiên Dạ, loạn tặc nghịch tử, còn không mau quỳ xuống thúc thủ chịu trói."
Tịch Chấn Xung lạnh lùng nói.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, nhìn qua bộ đáng tự cho là đúng của đám người Tịch gia, nhịn không được cười nói.
"Buồn cuời! Chẳng lẽ muốn ta lặp lại? Ta không phải là người Tịch gia các ngươi, đừng chụp mũ lung tung! Đồng tộc cùng các ngươi? Ta không gánh nổi vinh dự ấy. Mặt khác, mục đích ta đến đây hôm nay rất đơn giản, chính là phán quyết Tịch gia các ngươi, mặc kệ có phục hay không! Đều phải phục."
Nói xong, Tịch Thiên Dạ bước ra, một cỗ khí tức kinh thiên động địa, doạ người tới cực điểm từ trên người hẳn bỗng nhiên bộc phát ra, như là làn khói xông thẳng lên trời, trong chốc lát thiên địa thất sắc, nhật nguyệt tất đèn, sắc trời quận Lô Hề trở nên âm u, bầu trời u ám, lôi điện cưồn cuộn, đình tai nhức óc, như là thương thiên tức giận.
Một vòng kim quang chói mắt đến cực điểm từ trên người Tịch Thiên Dạ khuếch tán ra, phẳng phất là một mặt trời nhỏ.
Toàn bộ sáu mươi vị nguyên lão Thiên Cảnh cơ hồ bị cỗ uy áp kinh khủng đánh bay ra ngoài cùng lúc, tựa như con kiến hôi, bị thổi một cái liền người ngã ngựa đổ.
Tịch Thiên Dạ tản ra kim quang toàn thân, dáng vẻ trang nghiêm, như thần tựa thánh. Hẳn từng bước đạp không mà đi, tay áo bồng bềnh, như là chúa tể thiên địa, thần minh đại địa, phương viên mười dặm hóa thành kim sắc, phảng phất như một mảnh kim sắc thần quốc.
"Một bầy kiến hôi cũng dám ồn ào, không biết sống chết, toàn bộ quỳ xuống cho ta.”
Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nói, dậm chân một cái, đại địa rung động, tựa như thần linh tức giận, kim sắc thần quốc phát quang mang rực rỡ mười dặm, lực lượng Hậu Thổ vô tận giáng xuống từ trên trời, nện vào người đám nguyên lão Tịnh gia kia.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên năm sáu mươi cái hố tô xuất hiện trên mặt đất, hóa ra tất cả nguyên lão đều đang nằm trong những cái hố ấy, bị lực lượng Hậu Thổ vô tận ép nằm rạp trên xuống, không thể đứng dậy được.
Yên tĩnh!
Tĩnh lặng như chết.
Đám người nhìn qua bóng lưng ngạo nghễ như là thần minh kia, không thốt nên lời.
Cái gì mà nội tình đại tộc, cái gì mà danh môn vọng tộc truyền thừa ngàn năm.
Giờ này khắc này, tựa như một chuyện cười truyền thừa ngàn năm.