Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 292

Hoàng Nham quốc ngay tại phụ cận Tây Lăng quốc, thường xuyên xảy ra tranh chấp với Lan Lăng quốc, cho nên rất nhiều thế lực bản thổ của quận Lô Hề đều có hiểu biết về truyền thuyết của Hoàng Nham quốc.

Thương Thánh chính là vị Thánh Nhân duy nhất của Hoàng Nham quốc, được xưng là quỷ dị khó lường, tới vô ảnh đi vô tung.

Trăm năm trước, thời điểm Thánh Nhân Hoàng tộc của Lan Lăng quốc còn chưa ngã xuống, thì đã từng giao thủ một lần với Thương thánh, chẳng những không chiếm được tiện nghỉ, ngược lại còn bị thương không nhẹ, chật vật bỏ chạy.

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, Thương thánh lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn hướng đồ đao về phía Tịch Thiên Dạ.

Đôi mắt Tịch Thiên Dạ băng lãnh, vẻ mặt vẫn luôn duy trì đạm mạc như lúc ban đầu, chỉ lạnh nhạt nhìn Thương thánh. Phẳng phất trước mắt hẳn không phải Thánh Nhân, mà chỉ là phàm phu tục tử.

“Thật không ngờ Lan Lăng quốc suy yếu như thế mà vẫn có thể xuất hiện thiên tài tuyệt thế như vậy."

Thương thánh đánh lén không thành, nhưng cũng, không vội, nhìn về phía Tịch Thiên Dạ đầy cảm thán mà nói.

"Ngươi chạy đến đây chỉ để nói với ta mấy lời này?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên hỏi.

Thương thánh không ngờ Tịch Thiên Dạ lại lãnh đạm như vậy, không có mảy may e ngại hẳn. Hắn chưa từng thấy người trẻ tuổi nào bình tĩnh như vậy, kẻ này quả nhiên bất phàm.

” Dĩ nhiên không phải bản thánh đến đây để cùng ngươi nói nhảm. Mệnh của ngươi, bản thánh muốn Chỉ trách ngươi quá loá mắt, càng trách ngươi mang ngọc có tội, đừng trách ta ÿ lớn hiếp nhỏ."

'Sát khí ngưng tụ trong mắt Thương thánh, nhất định phải diệt trừ Tịch Thiên Dạ, nếu không để hẳn triệt để trưởng thành, thì Hoàng Nham quốc nằm ngay cạnh Lan Lăng quốc chắc chân không sống yên lành được.

U quang lóe lên, Thương thánh liền biến mất tại, tìm khắp bầu trời cũng không thấy chút dấu vết nào của hản, dường như hắn chưa từng tồn tại vậy.


Thuật ẩn nấp của Thương thánh có thể nói là có một không hai trong thiên hạ, một khi hẳn ẩn nấp, đừng nói là tu sĩ phổ thông, cho dù là Thánh Nhân cũng chưa chắc có thể kịp thời phát hiện.

Vốn dĩ đám người của sáu đại thế lực đều đã tuyệt vọng, trong mắt tràn đầy tro tàn, chờ đợi giây phút tử vong.

Lại không nghĩ tới tại thời điểm bọn hẳn tuyệt vọng nhất, thì đột nhiên giết ra một vị Thánh Nhân, tuyên bố muốn đưa Tịch Thiên Dạ vào chỗ chết.

Còn có chuyện gì vui hơn chuyện này, đơn giản liền là thiên hàng phúc vận, tuyệt xử phùng sinh.

Chỉ cần Tịch Thiên Dạ chết đi thì bọn hẳn liền không còn gì phải e ngại. Không có Tịch Thiên Dạ thì Uyển Thù lâu cùng Tịch gia trong mắt bọn hẳn chỉ là con sâu cái kiến. Kẻ cười đến cuối cùng vẫn như cũ là bọn hắn, mặc dù hết thảy Chuẩn Thánh lão tổ đều đã chết, nhưng ít ra bọn hắn không bị diệt môn, chậm rãi phát triển tích lũy, một ngày nào đó sẽ lại khôi phục nguyên khí.

“Thánh Quân đại nhân, mau gi ết chết hắn."

Hai mắt Hướng Nghiễm Hi xích hồng, dốc cạn cả đáy rít gào rống to.

Hướng Nghị Tuần, Tân Tư Bội cả hai cũng là vô cùng điên cuồng, nhìn chằm chẵm vào Tịch Thiên Dạ, nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ rằng Tịch Thiên Dạ đã chết trăm ngàn lần.

Hà Tú Nương, Hướng Thiên Huân, Chúc Tam Nương, Tịch tổ... Những người quan tâm đ ến Tịch Thiên Dạ thì đều vẻ mặt kịch biến, trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng hoảng hốt.

Có Thánh Nhân xuất thế ra tay với Tịch Thiên Dạ đến cùng là vì sao a!

Toàn thành im lặng, Thánh Nhân tự mình ra tay, Tịch Thiên Dạ còn cơ hội sống không?

Đáp án tự nhiên rõ ràng, tất cả mọi người đều cảm thấy Tịch Thiên Dạ không có cơ hội, Thánh Nhân là Quân Chủ thiên địa, dưới Thánh Nhân đều là sâu kiến, Tịch Thiên Dạ không hề có khả năng sống sót


Thiên kiêu nhiều long đong a!

Rất nhiều người đều thở dài trong lòng, tuyệt thế thiên kiêu quá mức làm người khác chú ý, muốn thuận thế phát triển, chắc chẳn là khó khăn trùng trùng, thật quá khó khăn.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng một khắc sau Thương thánh sẽ g iết chết Tịch Thiên Dạ thì đột nhiên một đạo huyết quang từ trên trời giáng xuống, nện vào hư không.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, năng lượng kinh khủng bao phủ thiên địa.

Thân ảnh Thương thánh giấu trong áo bào đen chật vật rơi ra ngoài

"Ai!"

Thương thánh lui lại mười trượng, vẻ mặt kinh biến, bỗng nhiên nhìn lên trời. Hắn không ngờ rằng, thuật ẩn nấp mà mình am hiểu nhất lại bị người hiếu rõ, trực tiếp chấn hẳn ra từ trạng thái ẩn nấp.

Tên tuổi của Thương thánh cũng đã tồn tại trên đại lục mấy trăm năm, thật không ngờ lại hèn hạ vô sỉ như thế, thế mà lại đến Lan Lăng quốc đánh lén một người trẻ tuổi, ngay cả một điểm mặt cũng không cần."

Một quầng sáng sáng lên phía trên đám mây, chỉ thấy tăng mây dày đặc kia tự động tách ra hai phía, một thân ảnh tuyệt thế chậm rãi đi ra khỏi tầng mây, phẳng phất như thần nữ hạ phàm, thần thánh, mỹ lệ tới cực điểm.

"Cố Khinh Yên!"

"Cố viện trưởng!"


Rất nhiều người chỉ liếc mắt một cái là nhận ra, thân ảnh tuyệt thế kia chính là Cố Khinh Yên viện trưởng học viện Trường Thương.

Không ngờ nàng cũng ở đây.

Tất cả mọi người đều tưởng rằng Cố Khinh Yên đã rời khỏi thành, đi sâu vào trong di tích Thiên Lan tìm kiếm cơ duyên.

Thực ra gần như đại bộ phận tu sĩ vực ngoại đều đã ra ngoài thành, lúc này chỉ có một số nhỏ lưu lại trong thành.

Trước đó, tất cả mọi người đều thấy Cố Khinh Yên cao điệu ra khỏi thành, thật không ngờ nàng. nhiên trở về.

Chuẩn thánh nguyên lão của sáu đại thế lực nhìn thấy Cố Khinh Yên xuất hiện, từng cái tay chân băng. lãnh, như rơi vào hầm băng.

Giờ phút này, bọn hản làm sao còn không đoán được, Cố Khinh Yên không hề rời đi, chỉ giả vờ ra khỏi thành mà thôi.

Về phần tại sao như thế.

Một vài lão gia hỏa, đã không dám tiếp tục suy nghĩ....

Cố Khinh Yên xuất hiện, khiến rất nhiều người nhẹ nhàng thở ra, có viện trưởng học viện Trường Thương đại danh đỉnh đỉnh ở đây, Tịch Thiên Dạ sẽ không có. nguy hiểm tính mạng.

"Quá tốt

Hướng Thiên Huân hung hãng vung năm đấm, rốt cục khối đá lớn trong lòng cũng hạ xuống

Có viện trưởng Cố Khinh Yên ở đây, dù Thánh Nhân có đích thân tới cũng khó có thể giết Tịch Thiên Dạ.

"Cố thiên tôn, ngươi muốn ngăn ta giết Tịch Thiên Dạ?" Thương thánh nhìn Cố Khinh Yên, băng lãnh nói.


"Thương thánh, ở bên ngoài có lẽ ta không làm gì được ngươi, không cách nào so sánh với ngươi, nhưng ở trong di tích Thiên Lan, ngươi lại không phải là đối thủ của ta. Hi vọng ngươi tự mình hiểu lấy, chủ động rút đi"

Ánh mắt Cố Khinh Yên thanh lãnh, Chiến Mâu Huyết Kỳ trong tay nàng tản ra hung quang nồng đậm. mùi máu tanh, khiến cho người khác nhìn thôi cũng phát lạnh.

“Cố Khinh Yên, tốt nhất là ngươi chớ xen vào việc của người khác, có đôi khi chỉ lo thân mình chưa hẳn đã không tốt, Tịch Thiên Dạ phải chết, ngươi bảo hộ hẳn không nổi."

Thương thánh nắm một thanh thánh đao u ám, biểu lộ lạnh tới cực điểm, dù Cố Khinh Yên xuất hiện thì hắn vẫn không có ý rút đi.

Trong di tích Thiên Lan, Thánh Nhân không thể thi triển lực lượng Thiên Địa Pháp Tắc, chỉ có thể chiến đấu bằng thánh thể, thánh lực, thánh niệm.

Chính vì vậy mà lực chiến đấu của phổ thông hạ vị Thánh Nhân lại không bằng Thiên Tôn.

Dù sao thì nếu không sử dụng pháp tắc mà chỉ bằng lực lượng bản thân thì Thiên Tôn có thể miễn cưỡng chống lại Thánh Nhân.

Mà lực lượng cường đại nhất của Thánh Nhân, chính là pháp tắc thiên địa thánh đạo.

Nhưng dù là như vậy, Thương thánh lại không thèm quan tâm, căn bản không để Cố Khinh Yên vào. mắt.

Cố Khinh Yên biểu lộ băng lãnh, không nói một lời, chỉ là kiên định ngăn trước mặt Tịch Thiên Dạ, hiển nhiên không hề có ý nhượng bộ,

"Cố thiên tôn, ngươi cần gì phải làm vậy. Với tu vi của ngươi, hắn là có thể cảm ứng được hơi thở của mấy người chúng ta."

Đột nhiên một tiếng than nhẹ vang lên trong hư vô, một thân ảnh tản ra kim quang từng bước một đi ra từ trong nội thành Man Hoang cổ lão kia, hào quang chiếu rọi thiên địa, mỗi bước đều vượt qua mười dặm, trong chốc lát liền đi tới.

Đã vậy còn không chỉ có một người đứng ra.

Là hai, ba, bốn người....

Bình Luận (0)
Comment