Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 327

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, Tịch Thiên Dạ có thể khôi phục bao nhiêu đây?

Nhưng mà, đến khi mọi người chú ý tới biến hóa rên thân thể của Tịch Thiên Dạ thì cả đám phải chấn động vô cùng, bởi vì tất cả mọi người đã nghĩ sai rồi.

Tịch Thiên Dạ không những đang khôi phục mà còn khôi phục với tốc độ khủng khiếp.

Thánh nhân cũng không thể có tốc độ khôi phục nhanh như vậy a?

"Ồn ào!"

Tịch Thiên Dạ lãnh đạm liếc nhìn Xích Hà thánh nhân, sau đó vung ra một kiếm, kiếm quang nhanh chóng xuyên thủng hư không, chỉ lóe lên một cái đã chém bay đầu Xích Hà thánh nhân, thánh huyết phun trào. Kinh khủng nhất là, sinh cơ trong cơ thể Xích Hà thánh nhân đang điên cưỡng giảm xuống, rất nhanh đã cạn kiệt.

Một vị Thánh Nhân cứ ngã xuống như vậy, đến linh hồn cũng hóa thành hư vô.

Tất cả mọi người đều tay chân lạnh buốt, âm như hến. Đây quả thật là giết thánh nhân như giết gà!

Coi Thánh Nhân như cỏ rác a!

Từ trước đến nay bọn hẳn luôn cao cao tại thượng, đã bao giờ mặc cho người tàn sát như thế.

"Tịch Thiên Dạ, trả lời ngay, nếu không đừng trách ta không khách khí”

Con ngươi Huyết long Thác thánh nhân khép lại, biểu tình trên mặt băng lãnh tới cực điểm, hẳn rốt cục cũng ý thức được, Tịch Thiên Dạ đang thừa cơ âm thầm chữa trị thương thế, căn bản không muốn thỏa hiệp.

Mấy người Nữ Thánh Thiên Thiến cũng căng cứng thân thể, khẩn trương nhìn Tịch Thiên Dạ, không ngờ hẳn lại giảo hoạt như vậy, hơn nữa còn tỉnh thông bí thuật nhanh chóng khôi phục thương thế.

Mọi người trong thành Lô Hề cũng im lặng chờ đợi câu trả lời của Tịch Thiên Dạ,


Không thể nghỉ ngờ, gia nhập Huyết Long tông là biện pháp ổn thỏa nhất lúc này để hắn giữ được tính mạng. Nhưng hiển nhiên, sau khi gia nhập Huyết Long tông cũng đồng nghĩa với việc hẳn mất đi tự do.

Nhưng mà nếu không gia nhập Huyết Long tông...

Đối mặt với những thế lực khổng lồ như thế, Tịch Thiên Dạ nhỏ bé không đáng kể, căn bản không chịu nổi sự trả thù của bọn họ.

Tất cả mọi người trong thành Lô Hề cũng trầm mặc không nói. Bọn họ cảm thấy bi ai cùng bất đắc dĩ, tuy cùng sinh tồn dưới gầm trời này nhưng bọn họ lại yếu ớt vô cùng. Nếu như Lan Lăng quốc là một thánh quốc cường thịnh thì Tịch Thiên Dạ cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy, nhưng mà bọn hắn không phải...

Hướng Thiên Huân cùng Chúc Tam Nương cũng tổ vẻ bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịch Thiên Dạ thay bọn họ gánh chịu tất cả.

Nhưng mà hẳn có thể sao?

Đúng a! Cho dù Tịch Thiên Dạ có thể vượt qua kiếp nạn này, thậm chí có thể chiến thẳng trăm vị Thánh Nhân, thế nhưng tương lai thì sao?

"Cô nương ngốc, ta đã nói rồi, cùng sinh hoạt gầm bầu trời này, có đôi lúc căn phải khom lưng cúi người

Quận vương Hướng Văn Ích khẽ thở dài.

Cố Vân cùng Cố Khinh Yên cùng nhìn thân ảnh cô độc trên bầu trời, trong lòng chua xót, các nàng biết rõ Tịch Thiên Dạ nhất đỉnh sẽ không bao giờ thỏa hiệp, mà các nàng cũng không hy vọng Tịch Thiên Dạ làm thế. Nhưng nếu không đáp ứng, vậy phải làm sao đây?

Hoa Nhất Nhiên cùng Trương Thanh Vinh nằm chặt vũ khí trong tay, sống lưng luôn thắng tắp cũng bị uốn cong, tựa hồ có một sức mạnh vô hình đè ép lên người bọn hắn.

Cho dù chủ nhân cường đại, cường đại đến không thể tưởng tượng được. Nhưng liệu hẳn hẳn có thể chống lại tất cả những thế lực trên toàn bộ đại lục sao?

Dù là bọn họ cũng không thể không khom lưng cúi người.

Bởi vì những thế lực kia quá mạnh, nội tình quá sâu, chỉ cần ngẫm một chút thôi cũng không rét mà run.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi đã không có đường lui rồi, ngươi quyết định thế nào?"

Huyết long thánh nhân nhìn từ trên cao xuống Tịch Thiên Dạ, thanh âm uy nghiêm tới cực điểm.

Nếu đánh nhau, bọn hắn đánh không lại Tịch Thiên Dạ, dù cùng lên vây diệt hắn cũng không được. Nhưng hắn không tin, bọn hẳn có đại thế chống lưng, có oai phong của thượng tông phía sau, hẳn không tin không hạ gục được Tịch Thiên Dạ.

"Quyết định thế nào sao?"

Tịch Thiên Dạ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững vô tình, cười lạnh nói: "Bản đế đã nói qua muốn giết sạch các ngươi để máu rửa đại địa, các ngươi nghĩ ta đang nói đùa sao?"

Âm thanh hắn vừa rơ xuống thì một đạo kiếm. quang đã phóng lên trời xanh, Tịch Thiên Dạ đạp mạnh một cái, ngang nhiên bay thẳng tới hơn mười vị Thánh Nhân trước mặt.

"Muốn chết!"

“Đáng giận!"

"Ngu xuẩn mất khôn."

“Tịch Thiên Dạ, ngươi đây là đang tự tìm đường chết."


Chúng Thánh đều kinh sợ vô cùng, bị dọa đến lông tóc dựng ngược, cả người căng thẳng tới cực điểm.

Tịch Thiên Dạ giống như ma quỷ trong mắt bọn hẳn vậy, một cỗ khí tức tử vong đập vào mặt, thân thể không bị khống chế mà run rẩy không ngừng.

Bọn hẳn không ngờ Tịch Thiên Dạ lại bất chấp tất cả, liều lĩnh như vậy.

Chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?

Hắn không lo lằng sau khi đi ra ngoài sẽ không còn chốn dung thân nào sao?

Hi vọng của chúng thánh đã triệt để vỡ vụn, kiếm quang kinh khủng quét ngang thiên địa, mỗi một cái hô hấp qua đi lại có một vị Thánh Nhân ngã xuống, thánh huyết như mưa, nhuộm đỏ đại địa.

Hơn mười vị Thánh Nhân điên cuồng công kích Tịch Thiên Dạ, thi triển hết tất cả thủ đoạn mình có.

Nhưng chỉ là tốn công vô ích!

Tịch Thiên Dạ bất tử, hẳn giống như một chiến thần bất tử, mãi mãi chiến đấu không biết mệt mỏi, mãi mãi không bao giờ chết.

Mười vị Thánh Nhân!

Hai mươi vị Thánh Nhân!

Ba mươi vị Thánh Nhân!

Chúng Thánh không ngừng có người vẫn lạc, mỗi một kiếm đi qua sẽ tước đoạt một sinh mạng, bọn họ dường như một đàn cừu chờ đợi bị giết lấy thịt vậy.

Năng lực phản kháng của chúng thánh càng ngày càng yếu, càng ngày càng vô lực.

Lúc mới bắt đầu, lực lượng hội tụ của bách thánh còn có thể thương tổn Tịch Thiên Dạ.

Nhưng càng về sau, chỉ còn lại có sáu mươi, năm mươi... bốn mươi...

Bọn hắn phát hiện mình đã không thể tổn thương Tịch Thiên Dạ, chứ đừng nói là giết hắn


Rốt cục cũng có Thánh Nhân nhịn không được mà thét lên, hoảng hốt trốn ra ngoài thành giống như là chó nhà có tang, không dám quay đầu lại

Tan đàn xẻ nghệ, tất cả thánh nhân cũng lập tức giải tán, điên cuồng chạy trốn.

Bầu trời đột nhiên trở nên thoáng đãng.

Cả người Tịch Thiên Dạ nhuộm đây máu tưới, có lẽ là của hắn, cũng có lẽ là của mấy chục vị Thánh Nhân, hẳn dường như thần chết đến từ địa ngục.

"Chạy?"

Tịch Thiên Dạ nhìn mấy vị Thánh Nhân đang hốt hoảng chạy trốn, trong mất lóe lên một tia cười lạnh.

Oanh!

Chỉ thấy hắn giậm chân một cái, toàn bộ thiên địa không ngừng run động,

Sau một khắc, vật đổi sao dời, dường như có một thể thế giới hư ảo bao phủ toàn bộ hư không trong bán kinh vạn dặm.

Lấy thành Lô Hề làm trung tâm, phạm vi nghìn dặm đều bị một thế giới thần bí bao phủ.

Những Thánh Nhân đang chạy trốn kia tự nhiên không thể bay ra khỏi phạm vị vạn dặm trong nháy mắt được, tất cả đều bị nhốt lại

Rất nhanh bọn hẳn liền phát hiện một điều quỷ dị, cho dù bọn hắn bay thẳng một mạch về phía trước cũng không thoát khỏi không gian hư ảo này, phẳng phất như bị rơi vào một mê cung khổng lồ.

Tịch Thiên Dạ chậm dãi bước trên hư không, không chút nóng vội, máu tưới theo Quân Vương Kiếm chảy xuống, vạch một vệt máu dài trên hư không. Hắn bước ra mấy bước đã đến trước mặt một vị Thánh Nhân, rồi thản nhiên cho hẳn một kiếm.

Toàn bộ thế giới hư ảo trở thành một lò sát sinh không một ai có thể trốn thoát, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết

Bình Luận (0)
Comment