Cố Khinh Yên cùng Chanh Quang đều không ngờ rằng các nàng thật sự có thế chạy thoát.
"Nghĩ ngơi một chút đi" Cố Vân có chút đau lòng nói
Tịch Thiên Dạ không đế ý đến Cố Vân, vẫn toàn lực chạy trốn, thần sắc vẫn ngưng trọng như trước.
Mấy người Cố Vân thấy cảnh này hơi sững sờ, nội tâm bỗng nhiên thắt chất lại, qua nét mặt của Tịch Thiên Dạ các nàng có thể cảm nhận được điều gì đó không thích hợp.
Chúng nữ đều là những người thông tuệ, rất nhanh liền nghĩ đến khả năng mà bọn họ không nhanh chóng chạy rốn.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Các nàng đã cách Thạch Nghĩ thành hơn năm sáu ngàn cây số, còn ai có thế đuối kịp bọn họ chứ?
Chắc là đang có người nào đó âm thầm đuổi theo bọn hắn?
“Đột nhiên, Tịch Thiên Dạ bỗng nhiên ngừng lại, không có tiếp tục phi hành về phía trước nữa.
"Tịch Thiên Dạ..." Cố Vân nhịn không được nói, đôi mắt tràn đây vẻ nghi vấn.
Cố Khinh Yên cùng Chang Quang nhìn về phía Tịch “Thiên Dạ, chẳng lẽ thật sự có vấn đề gì?
"Chạy không được"
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, ánh mắt nhìn về sâu trong hư không, nói nhỏ.
Chúng nữ nghe thấy vậy càng nghĩ hoặc hơn, không phải mọi người đã chạy ra tồi sao? Theo bản năng, các nàng quay đầu tìm kiếm bốn phía, chung quanh đều hoang dã, không có bất kỳ một ai, căn bản không có bất luận cái gì khả nghỉ.
“Thạch Nghĩ tộc." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Cố Vân nghe thấy vậy liền căng thẳng, nàng biết rất rõ rằng có một số cổ tộc được truyền thừa từ thời thượng cố nắm giữ rất nhiều thần thông đáng sợ không thể tưởng tượng được.
Phúc Hải thánh quốc có lẽ rất khó đuối kịp bọn hẳn nhưng Thạch Nghĩ tộc lại có thể.
Chỉ là những dị tộc trong Thiên Lan thần thổ rất ít khi tham dự vào cuộc chiến đấu của nhân tộc, ngay cả khi bọn họ đánh nhau trong Thạch Nghĩ thành mà Thạch Nghĩ tộc cũng không hề có bất kỳ dấu hiệu nào muốn can thiệp nào cả tại sao bây giờ lại xuất hiện để chặn đầu họ?
Ngay tại thời điểm chúng nữ còn kinh nghĩ thì thiên địa bông nhiên lắc lư một hồi, toàn bộ thế giới đều phải dậy sóng, trên mặt đất xuất hiện từng khe sâu không thấy đáy, phảng phất như mạng nhện giăng đãy khắp nơi, ngắn thì vài trăm dặm, dài thì đến mấy ngàn dặm, cảnh tượng cực kỳ hãi hùng.
Mấy người Cố Khinh Yên biến sắc, cảnh tượng kinh người như thế các nàng chưa từng thấy qua, quả thực trông như tận thế vậy.
Rất nhanh, một màn rung động lòng người xuất hiện trong tầm mắt mấy người
Ở phía xa chân trời, từng tòa pho tượng khổng lồ chậm rãi dâng lên từ sâu trong lòng đất, những pho tượng này xé rách mặt đất, không thể ước lượng được nó to đến cỡ nào, chỉ có một ngón tay của nó còn to hơn cả ngọn núi hùng tráng.
Trong phạm vi vạn dặm, từng tòa từng tòa nhô ra, tổng công có sáu pho tượng xuất hiện trong bốn phía, phong tỏa toàn bộ mọi hướng.
“Thạch Nghĩ tượng”
Cố Khinh Yên vô cùng kinh hãi nói, những pho tượng kia không phải của nhân tộc, toàn bộ chúng đều mang hình dáng của Thạch Nghĩ tộc, tướng mạo cùng hình thù vô cùng kỳ quái nhưng có một điều chung là trong số những pho tượng này, cái nào cũng có khí tức kinh khủng đến cực điểm, phảng phất như thần chỉ đang sừng sững giữa thiên địa vậy, dò người đứng cách xa mấy vạn dặm đều có thể cảm nhận được mà run sợ.
Sáu pho tượng kia vô cùng cổ lão, phảng phất đến từ thời thiên địa sơ khai, bất kỳ một tòa nào đều cao hơn vạn dặm, phảng phất như cự nhân chống trời thời tiền sử vậy.
“Qủa nhiên là thế”
Tịch Thiên Dạ than nhẹ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Hắn đã sớm cảm nhận được trong đại địa ấn giấu một khí tức hoang cổ thần bí.
Cỗ khí tức đó thức tỉnh không lâu sau khi hắn rời khỏi Thạch Nghĩ thành.
Chỉ là hắn cũng không ngờ rằng thứ lực lượng thần bí khiến hắn kiêng kị lại là sáu pho tượng.
Bất quá sáu pho tượng kia rất bất phàm, nhân vật được điêu khắc chắc chắn không đơn giản.
Khi sáu tòa pho tượng khổng lồ tiệt để chui ra từ trong. lòng đất, địa vực phương viên vạn dặm xung quanh như hóa thành một không gian bị phong bế, dù chạy lên trời xuống đất cũng không có đường ra, ngay sau đó, một cỗ áp lực kinh người từ hư không phủ xuống mấy người Tịch Thiên Dạ.
Phốc phốc!
Bả vai Tịch Thiên Dạ trầm xuống, áp lực cực đại kia trấn áp hắn, làm mỗi bước di chuyển đều cực kỳ khó khăn.
Tịch Thiên Dạ còn bị như vậy thì mấy người Cố Vân cùng Cổ Khinh Yên càng không thể chịu đựng nổ, lượng kia mạnh mẽ đè sấp xuống mặt đất, ngón tay cũng không thể động đậy dù chỉ một chút
Kinh biến như thế làm khuôn mặt mấy người Cố Vân trắng bệch vô cùng, trong mắt xuất hiện một tỉa khủng khoảng.
Tịch Thiên Dạ nghiêm mặt, mặc dù hắn bị chèn ép. không đi được nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn đứng vững, phẳng phất như bàn thạch vậy.
Sưu sưu!
Trên trời xuất hiện mấy bóng người nhàn nhạt, bay ra từ phương hướng Thạch Nghĩ thành đến, chớp mắt một cái là đi qua mấy chục cây số, phảng phất như đang thuấn di trên bầu trời vậy, chỉ một lát đã đến trước mặt mấy người Tịch Thiên Dạ.
"Không hố là người trẻ tuổi có thế so với thượng cổ thần tử, quả nhiên không khiến ta thất vọng."
Một đạo thanh âm vang lên nhàn nhạt trong thiên địa, khi thanh âm kia buông xuống thì một thân ảnh cũng xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ.
Kẻ này nửa người nửa kiến, trên người tản ra một khí tức mệnh mông khôn cùng, chính là Thạch Nghĩ Hoàng,
Sau khi Thạch Nghĩ Hoàng xuất hiện, thân ảnh mấy người Tà Uyên Hậu cùng Mộ lão nhân cũng lần lượt hiện ra trước mặt Tịch Thiên Dạ.
Ánh mắt Tà Uyên Hậu nhìn sang Tịch Thiên Dạ vô củng phức tạp, một người trẻ tuổi mà có thế bức hẳn đến. tình trạng như thế quả thực không thể tưởng tượng được.
Nếu không phải đang ở trong địa bàn của Thạch Nghĩ. tộc thì sợ rằng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịch Thiên Dạ tẩu thoát.
“Thạch Nghĩ tộc? Vì sao muốn đối địch với ta?" Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nói
"Người trẻ tuổi, trên thế giới này không có nhiều câu hỏi vì sao như vậy, ngươi đã khiến cho bản hoàng cảm thấy hứng thú, chỉ vậy thôi" Thạch Nghĩ Hoàng thản nhiên nói.
Những bí mật trên người Tịch Thiên Dạ, Phúc Hải thánh quốc muốn đạt được thì làm sao bọn hẳn không muốn đây?
Thiếu niên này xuất hiện ở thời điểm hiện tại như một giống loài khác vậy, bởi vì đại lục này căn bản không có khả năng đản sinh ra thiên tài cấp bậc thượng cổ thần tử nữa, việc bất bình thường tất nhiên sẽ có tà, trên người hẳn khắng định đang ẩn giấu một bí mật cực kỳ to lớn.
Tịch Thiên Da cũng không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt hân lãnh khốc đến cực hạn, một tia nhuệ khí dần đăng lên từ con mắt hắn, phẳng phất một con thái cổ cự hung đang thức tính.
Hắn chính Tiên Đế khoáng cổ tuyệt kim, sao lại bị ép đến mức sơn cùng thủy tận ở cái Thiên Lan di ích này chứ, đừng nói là một tiếu không gian này, cho dù là trong toàn bộ Thái Hoang thế giới cũng chưa hắn có sức mạnh nào có thể uy hiếp được hẳn.
Chỉ là lực lượng của hẳn không thế tủy tiện thi triển ra, những thứ đó đều thuộc về quy tắc cấm kỵ, siêu việt thiên địa, với tu vi hiện tại mà thi triển ra tất sẽ phải bỏ ra một cái giá không hề nhỏ. Thiên địa vạn vật đầu có nhân quả, Tiên Đế mà không còn tu vĩ cũng không thể thích làm gì thì làm.
Cho nên dưới tỉnh huống bình thường, hẳn chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ phổ thông mà thôi, không đến mức vạn bất đắc dĩ, đến đường cùng không còn sự lựa chọn nào khác hân mới miễn cưỡng thi triển ra lực lượng không thuộc thế giới này.
Mà tình huống trước mắt đã đạt đến cảnh giới không còn đường đi rồi.
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, trong lòng có chút buồn cười.
Hắn nhìn như không kiêng nể, cấm kị gì nhưng kỳ thật rất nhiều chuyện hẳn đều phải bảy mưu trước tồi mới hành động, có nắm chắc tồi mới làm
Hắn cuồng, đều là trong phạm vi năng lực hẳn làm được.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới việc thức tỉnh chưa đến một năm trong thể giới này đã bị đẩy vào tuyệt cảnh rồi.