Tịch Thiên Dạ tỏ vẻ nghỉ ngờ nhìn lão đầu trước mặt này, Vu Ứng Hải thấy vậy mỉm cười giới thiệu nói: "Hắn chính là phó viện trưởng của Học Viện Trường Thương, phó viện trưởng Ngu Kim Đấu."
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Lúc này Ngu Kim Đấu hết sức xúc động, không hề quan tâm đến việc Tịch Thiên Dạ có thiếu lịch sự không, một Tiên Thiên Thánh Mầm có thể xông qua Thánh sơn, dù là trong lịch sử của Học Viện Trường Thương cũng chưa từng xuất hiện một học viên có thiên phú như thế.
"Vu nguyên lão, nếu như không có chuyện liên quan tới ta, ta liền đi trước, hy vọng có thể nhanh chóng mở ra địa mạch huyết tuyền, ta đi tu luyện sớm một chút." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hẳn đã xông qua Thánh sơ, lúc. này hắn không muốn lưu lại thêm giây phút nào.
"Không thành vấn đề, địa mạch huyết tuyền sẽ lập tức được mở ra, lần này sẽ mở ra sớm, ngươi chỉ việc ngồi im đợi tin vui là được." Ngu Kim Đấu vỗ bộ ngực bảo đảm nói.
Tịch Thiên Dạ đã tu thành Linh cảnh tầng chín, muốn đi tới địa mạch huyết tuyền gấp như vậy nhất định là để đột phá Tông cảnh. Đối với việc này thì đương nhiên là các trưởng bối của Học Viện Trường Thương vô cùng ủng hộ, một khi Tịch Thiên Dạ đột phá đến Tông cảnh, đã có thể danh chính ngôn thuận tiến vào nội môn, đến lúc đó Học Viện Trường Thương có thể bảo hộ và dạy bảo tuyệt thế thánh mầm này tốt hơn.
Tịch Thiên Dạ khom người nói lời cảm ơn, sau đó quay người đi xuống phía chân núi thánh sơn.
Trên đường đi, ánh mắt của mọi người như cố định trên người hắn.
Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người đã biết Tịch Thiên Dạ là một con Tiềm Long vang danh thiên hạ, tiền đồ trong tương lai không thể đoán được.
"Lão bất tử Hổ Tổ kia, không biết hẳn đang suy nghĩ cái quỷ gì nữa, chẳng lẽ hắn nhìn ra được nguyên nhân Tịch Thiên Dạ có thể chiến thẳng ma chủng Tông cấp?”
Ánh mắt Tô Bá Nha hiện vẻ trầm tư, nhìn vào bầu trời tối tăm, yên lặng không nói.
" Phó Tông chủ nói vậy là có ý gì?" Xích hà Thánh tử kinh ngạc nhìn về phía Tô Bá Nha.
Giang Xuyên cũng nhìn về phía sư phụ của mình.
"Các ngươi chưa từng gặp Ma Tai, cho nên cũng không biết ma chủng đáng sợ như thế nào. Dưới tình huống bình thường, cho dù Tịch Thiên Dạ có tu vi Linh cảnh tầng chín, lại tu thành Thôi Xán thánh quang, cũng không có khả năng chiến thắng một đầu ma chủng Tông cảnh."
Tô Bá Nha thản nhiên nói, Tịch Thiên Dạ có thể áp. chế ma chủng Tông cảnh, chắc chắn là có một nguyên nhân khác. Mà vừa rồi Hổ Tổ chấn vỡ màn trời, hiển nhiên hẳn là có liên quan tới việc này.
Chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ có bí mật gì mà chúng ta Giang Xuyên trợn to mắt nói.
Tô Bá Nha lườm đồ đệ mình, thản nhiên nói: "Có bí mật, điều đó là rất bình thường, trên đời này có người nào không có một hai bí mật, ta chỉ đang nghĩ bí mật trên người Tịch Thiên Dạ lớn bao nhiêu."
"thật thần kỳ a."
Quận chúa Thiên Huân vui vẻ vỗ tay, bây giờ nàng cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Không thể không nói, Tịch Thiên Dạ mang cho nàng quá nhiều sự ngạc nhiên, thiếu niên vừa quật cường lại kiêu ngạo kia thật sự không phải là phế vật trong mắt người khác, mà là một con thần long đang ẩn mình trên chín tầng trời.
"Tịch Thiên Dạ, từ hôm nay trở đi, sợ là ta phải đối xử với người khác xưa rồi."
Nguyễn Quân Trác nhẹ nhàng cười một tiếng, trong đôi mắt đẹp đế đã ngưng tụ ra một hào quang sáng chói, đó là một ánh mắt trần đầy chiến ý. Trước kia, nàng chỉ xem Tịch Thiên Dạ là một thiếu niên bình thường, một đồng tử luyện dược thật thà, thiện lương luôn ngồi yên lặng bên cạnh nàng trong lúc nàng luyện đan.
Nhưng sau này, sẽ không giống như trước nữa.
Tịch Thiên Dạ sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của nàng, Tiên Thiên Thánh Mầm thì sao chứ? mặt đất bao la nhưng chỉ có thể có một vương giả, có thể xưng vương hay không, phải tranh đấu mới biết được, nàng cũng sẽ không ngay từ đầu liền nhận thua.
Tuy nhiên nàng thật sự cảm thán vô cùng, đời người, thật là kỳ diệu.
Bên bờ hồ, Cố Vân cầm cây dù, trên mặt toát ra nụ cười chân thành, không một chút tạp chất: "Mặc dù ta có rất nhiều nghi hoặc, nhưng mà ta thật lòng mừng cho. ngươi đây."
Sắc mặt Trân Bân Nhiên xanh mét, một quyền nện trên mặt đất, núi đá thật dày trong nháy mắt nổ tung, đá vụn bắn tung tóe, suýt nữa ngộ thương Mạnh Vũ Huyên ở bên cạnh.
Vốn có một đám người vây quanh hắn, nhưng lúc này, toàn bộ đều có ý tránh né hắn giống như tránh né ôn thần.
"Bân Nhiên, đừng tức giận. Tịch Thiên Dạ có chói mắt hơn đi nữa cũng không liên quan đến chúng ta, cùng lắm thì về sau chúng ta gặp hắn liền tránh là được." Mạnh Vũ Huyên nhỏ giọng khuyên nhủ, nàng nằm mơ đều không ngờ sẽ xuất hiện như thế tình huống như vậy.
"Cút"
Trần Bân Nhiên lạnh lùng trừng Mạnh Vũ Huyên, con mắt đỏ bừng, ánh mắt trần đầy dữ tợn.
Mạnh Vũ Huyên đứng ngơ ngác tại chỗ, trong chốc lát đôi mắt nàng đã đỏ bừng, nàng chưa bao giờ nghĩ, Trần Bân Nhiên sẽ la hét với nàng.
Một bên khác, Sắc mặt hai người Thập Thất hoàng †ử cùng Hướng Nghiễm Hi cũng không dễ nhìn, kể từ hôm nay địa vị của Tịch Thiên Dạ đã thây đổi, đã không phải người mà bọn hắn có thể khinh thường, trước và sau lại trái ngược lớn như vậy, để cho người ta khó lòng tiếp nhận.
Tịch Thiên Dạ cảm nhận được ánh mắt đám người nhìn về phía hắn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, hắn mỉm cười, cũng không thèm để ý.
Thế giới của hắn, người khác làm sao có thể hiểu. Đã tầm mắt khác biệt, tâm tính cũng khác biệt.
"Tiểu huynh đệ, xin dừng bước."
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên, ngăn cản đường đi của Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ ngẩng đầu nghỉ ngờ, nhìn lên trên. Chỉ thấy một Phi thuyền lơ lửng trên không trung, một ông lão mặc áo trắng từ trên phi thuyền nhẹ nhàng rơi xuống.
"Các hạ vì sao lại cản đường ta đi." Tịch Thiên Dạ hơi liếc nhìn chung quanh. Hẳn cảm nhận được trên người ông lão này có một luồng năng lượng kinh người đang không ngừng rung động, đã vượt xa khả năng chống đỡ của hắn..
"Ngươi gọi là Tịch Thiên Dạ đi, biểu hiện biểu hiện của ngươi thật sự khiến ông già này khiếp sợ. Thiên phú của ngươi, cho dù ở toàn bộ đại lục Nam Man này đều đủ để xếp vào trước 100." Tô Bá Nha nhìn Tịch Thiên Dạ từ trên xuống dưới nói.
"Tiên sinh quá khen rồi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không có chút nào quá khen, ngươi quá khiêm nhường. Tuy nhiên, với thiên phú của ngươi, nếu như là tiếp tục lưu lại Học viện Trường Thương thật là quá lãng phí nhân tài, chỉ có tông môn cấp thánh mới có tư cách dạy bảo ngươi, đã hơn trăm năm rồi Học viện Trường Thương không có thánh giả, sớm đã suy bại."
"Thế nào, có hứng thú gia nhập Xích Hà tông ta? nếu như ngươi gia nhập Xích Hà tông, chính là vị Thánh tử thứ hai của Xích Hà tông ta, địa vị cao thượng, lại có khả năng hưởng thụ hết thảy tài nguyên của Xích Hà tông, thậm chí có thể được lão tổ Thánh Cảnh tự mình ra mặt dạy bảo ngươi."
Tô Bá Nha nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu, cũng rất muốn Dạ chiêu mộ Tịch Thiên Dạ gia nhập Xích Hà tông, với thiên phú như vậy tương lai chắc chắn là một vị Thánh giả tuyệt thế a.
Hơn nữa, thân phận của Tịch Thiên Dạ ở Học viện Trường Thương chỉ là một người đến cầu học mà thôi, là học viên bình thường, cũng không có chính thức gia nhập vào Học viện Trường Thương, cho nên hắn hoàn toàn có khả năng trực tiếp gia nhập Xích Hà tông bọn hắn.
"Tô Bá Nha, ngươi thật là lão già mất nết, phải chăng ngươi thật sự muốn khai chiến với Học viện Trường Thương ta."
Từ phương xa ầm ầm truyền đến một âm thanh khiến người kinh sợ, âm thanh nổ vang trên bầu trời, nhất thời gió nổi mây phun, cả đám mây trong vài dặm đều bị đánh tan, cây cối trong núi rừng thì ngã trái ngã phải.
Bảy tám bóng người lướt qua hư không, bắn tới như: tia chớp, chỉ một thoáng liền rơi xuống trước mặt Tịch Thiên Dạ, ngăn Tịch Thiên Dạ ngăn ở phía sau.
Người đến toàn bộ đều là nguyên lão của Học viện Trường Thương, có tới bảy tám người, một người cầm đầu đúng là Phó viện trưởng Ngu Kim Đấu.
Học viện Trường Thương vừa mới xuất hiện Tuyệt Thế Thánh Mầm, rất có thể một lần nữa đưa học viện đứng lên vị trí đỉnh phong, Người của Xích Hà tông lại dám đến đào góc tường, sao có thể nhẫn nhịn.
"Ngu Kim Đấu, chỉ có thánh giả mới có tiếng nói riêng, Học viện Trường Thương các ngươi đã sớm xuống dốc, dựa vào cái gì có thể dạy bảo tuyệt thế thánh mầm như thế." Tô Bá Nha lạnh lùng nói.