Vạn Cổ Đệ Nhất Con Rể

Chương 45

- Ngươi không hỏi xem làm chuyện gì?

Đại Yêu Yêu hỏi Hứa Vô Chu.

- Không cần hỏi! Bởi vì ta thắng chắc!

Hứa Vô Chu nói.

- Nhưng nếu ta thắng thì ta được cái gì?

Đại Yêu Yêu nở nụ cười, xem như là kiếm si Trần Kinh Hồng, người từ bát trọng đột phá cửu trọng nhanh nhất, thế nhưng cũng phải bỏ ra mười tám ngày mới có thể làm cho khí huyết tuần hoàn, Hứa Vô Chu nhất định phải thua!

- Ngươi muốn cái gì cũng được, bởi vì ngươi chắc chắn thua.

Đại Yêu Yêu nhìn Hứa Vô Chu nói.

- Muốn cái gì cũng được?

Ánh mắt Hứa Vô Chu đảo qua thân thể mềm mại có lồi có lõm của nàng, tà mị không gì tả được.

Đại Yêu Yêu nở nụ cười xinh đẹp, trên khuôn mặt thanh thuần tuyệt mỹ lại hiện ra nét phong tình vạn chủng, giống như cười mà không phải cười nhìn Hứa Vô Chu nói:

- Muốn cái gì cũng được.

Ngữ khí mềm mại phối hợp với ý vị sâu xa, giờ phút này Hứa Vô Chu cảm thấy máu trong người dâng lên.

- Ngươi tìm ta làm gì?

Hứa Vô Chu còn muốn cùng Đại Yêu Yêu nói thêm một chút, nhưng hắn sợ thân thể thiếu niên của mình chịu không được.

- Vốn là có việc, nhưng có vụ cá cược này liền không cần nữa.

Đại Yêu Yêu vốn muốn mượn lực lượng của Hứa Vô Chu và Tần gia, nhưng bây giờ không cần thiết nữa, chờ sau khi Hứa Vô Chu đổ ước thua, thì mọi chuyện đều dễ nói.

- Ai nha, có chút buồn ngủ. Ta trở về ngủ đây, ngươi cần ngoan ngoãn tu hành nha, phải thật cố gắng sau đó thua ta, thì ta mới có thể càng vui vẻ hơn.

Trong lúc nói chuyện, Đại Yêu Yêu từ nóc nhà nhảy xuống, ánh trăng chiếu sáng cơ thể yểu điệu của nàng, eo thon trắng mịn nhẹ nhàng chuyển động lộ ra phong tình vô hạn, kiều diễm động lòng người.

Hứa Vô Chu ngồi ở trên mái hiên, nhìn thân ảnh Đại Yêu Yêu đi xa, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.

Thua ngươi?

Tám mạch hình thành tuần hoàn đối với người khác có lẽ rất khó, đối với hắn mặc dù không dễ dàng, nhưng cũng không tính là khó.

Âm Dương Y Quyết đã ổn định Âm Dương, Ngũ Hành hài hoà làm hạch tâm, cân bằng khí huyết trong cơ thể mà không để lộ ra ngoài hắn đều có biện pháp giải quyết.

Tuy Đại Yêu Yêu biết y thuật của hắn không yếu, nhưng suy tính về hắn vẫn có chút sai lầm.

Nhìn minh nguyệt trên trời, Hứa Vô Chu nằm xuống ở trên nóc nhà, cũng không thèm để ý ngói đá cứng rắn. Mặc dù hắn ưa thích ngủ trên giường mềm, nhưng cũng không phải người chưa ăn qua cực khổ, nhà ga hầm trú ẩn đã từng ngủ qua, hoàn cảnh nào cũng như nhau mà thôi.

....

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Sơn đi tới Võ Đường, hắn ở trong lúc thi đấu bị thương không nhẹ, những ngày này hắn đang dưỡng thương.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày hắn mới tới Võ Đường, hắn vốn cho rằng hắn bị thương nặng như vậy trong thi đấu thì dượng sẽ tha thứ.

Nhưng nhìn thấy kho vũ khí vẫn rỗng tuếch, khuôn mặt của Lâm Thanh Sơn sụp đổ: Bá phụ vẫn không có tha thứ cho ta, chẳng lẽ hoài nghi ta ở trong thi đấu cố tình thua sao? Thế nhưng mà ta vì Tần gia đã dốc hết toàn lực rồi.

- Lâm huynh, ngươi rốt cuộc đã đến, ta rất nhớ ngươi a.

Hứa Vô Chu ở Võ Đường nhìn thấy Lâm Thanh Sơn, liền kích động muốn đi lên ôm hắn, kho vũ khí lại sắp được bổ sung, người tốt nha.

Thấy Hứa Vô Chu giang hai tay ra đi về phía hắn, Lâm Thanh Sơn hoảng sợ lui ra phía sau mấy bước hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Hắn đã biết chuyện Hứa Vô Chu cường đại nên sợ bị trả thù.

- Lâm huynh! Ta thật rất nhớ ngươi, không có ngươi Võ Đường rất u ám tẻ nhạt.

Hứa Vô Chu nghĩ đến những ngày này kho vũ khí đều rỗng tuếch, khiến hắn khó chịu, thật lòng rất nhớ Lâm Thanh Sơn.

- Ngươi đi đi! Ngươi đừng tới gần ta!

Thấy Hứa Vô Chu tiếp tục đi tới, Lâm Thanh Sơn bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, hắn nghe nói tối hôm qua gia hỏa này đã đánh Tần Vân Kiệt, hôm nay khẳng định hắn muốn đánh ta.

- Lâm huynh, ngươi đây là...

Hứa Vô Chu vừa định biểu đạt tấm lòng cảm kích của mình với Lâm Thanh Sơn, thì thấy Tần Lập đi tới.

Lâm Thanh Sơn nhìn thấy Tần Lập, hắn kích động quát to lên:

- Bá phụ cứu ta! Ta biết ta sai rồi, ta sẽ không tiếp tục bán tin tức Tần gia nữa, cầu xin ngài tha thứ cho ta.

Tần Lập vốn tới nơi này tìm Hứa Vô Chu, nhưng nghe câu này sắc mặt hắn liền xanh lại, phẫn nộ trừng Lâm Thanh Sơn:

- Ngươi đã bán tin tức của Tần gia?

Lâm Thanh Sơn mặt mũi khó hiểu: Có ý gì? Chuyện kho vũ khí không phải là bá phụ cảnh cáo ta sao?

- Chờ chút nữa lại thu thập ngươi!

Tần Lập hừ một tiếng, nhìn về phía Hứa Vô Chu hắn liền nhíu mày. Vừa rồi Lâm Thanh Sơn lớn tiếng cầu cứu, hẳn là do Hứa Vô Chu đang trả đũa?

Ai! Hắn chỉ có một chút lòng dạ giống Hứa đại ca. Chỉ được thực lực mạnh mẽ, nhưng tính cách quả nhiên là không tốt.

- Hứa Vô Chu, ngươi đi theo ta!

Tần Lập mặt mũi âm trầm nói với Hứa Vô Chu.

Hứa Vô Chu không biết Tần Lập tìm hắn có chuyện gì, hắn đi sau lưng Tần Lập thầm nghĩ, một vạn lượng của mình còn đang ở trong tay Tần Lập, phải làm sao mới lấy về được đây.

Chẳng lẽ trước tiên cần phải giả vờ làm Bảo Bảo ngoan một đoạn thời gian mới được. Ân, đây cũng là một biện pháp tốt, trước tiên lừa gạt bạc tới tay lại nói.

Bạc không chỉ đại biểu cho thực lực, còn có thể hưởng thụ sinh hoạt. Tuy nói ở Võ Đường hắn cũng có thể ngủ được, nhưng là người ai không muốn mỗi ngày đều hưởng thụ.

Chờ sau khi lấy được biệt viện của Thạch gia, hắn cũng phải tốn bạc để trang trí lại một chút, làm cho thế giới quê mùa này mở mang kiến thức, thẩm mỹ hiện đại hoá là thoải mái dễ chịu đến thế nào.

- Ngươi đến cùng có thực lực gì?

Đây là câu đầu tiên Tần Lập hỏi Hứa Vô Chu.

- Hậu Thiên bát trọng!

Hứa Vô Chu không có che giấu trả lời.

- Ngươi quả nhiên che giấu thực lực, đám người Thịnh lại đoán sai.

Tần Lập nói thầm.

- ...

Hứa Vô Chu rất muốn nói khi đó hắn thật là Hậu Thiên thất trọng, thế nhưng suy nghĩ một chút vẫn không nói.

- Ngươi ngược lại thông minh, cố ý ẩn tàng một phần thực lực để hù dọa Tạ Quảng Bình, làm cho bọn hắn sợ ném chuột vỡ bình. Điều này cũng giúp cho ngươi rời đi chỉ bằng một cái đổ ước giả.

Trên mặt Tần Lập nhu hòa hơn một chút, chuyện ngày hôm qua hắn có nghe nói, mặc dù cảm thấy Hứa Vô Chu xúc động, nhưng mà Tần Lập vẫn thưởng thức thái độ của Hứa Vô Chu khi ra mặt cho nữ nhi hắn.

- Đổ ước là ta nghiêm túc!

Hứa Vô Chu nói.

- Mấy ngày sau ta sẽ cùng hắn chiến một trận.

- Chiến cái gì mà chiến? Ngươi chỉ là Hậu Thiên bát trọng, có thể là đối thủ của Hậu Thiên cửu trọng sao? Được rồi, những ngày này ngươi cứ ở trong Tần gia đừng đi ra, miễn cho xảy ra bất trắc.

Tần Lập khiển trách quát mắng.

- Làm người phải giữ chữ tín, sự tình cam kết như vậy rồi thì nhất định phải đi làm, cái này liên quan đến thanh danh.

Hứa Vô Chu nghĩ thầm, không chiến thì làm sao lấy được tòa nhà của Thạch gia.
Bình Luận (0)
Comment