Hai luồng uy áp va chạm, sấm sét lóe lên giữa vùng sáng, chiếu rọi đại sảnh sáng như ban ngày.
Tất cả những thanh kiếm trong Kiếm Trủng đều bắt đầu run rẩy và phát ra những tiếng leng keng bi tráng như là đang đầu hàng.
Mà ở giữa hai luồng uy áp bản phá, Trần Mộc vẫn cứ đứng vững vàng, thân thể cao lớn thẳng tắp sừng sững không ngã giống như một cây ném lao.
"Chặn được rồi?" Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Dùng thực lực cảnh giới Ngưng Hải đi đối đầu với kiếm áp của kiếm Thiên Tùng Vân?
Làm sao có thể?
Ngay cả chưởng quầy cũng tỏ vẻ không thể tin nổi, năm vị khách hàng từng đi lấy kiếm ai chẳng bị nó đánh bay mấy chục lần mới có thể bắt được nó!
"Rốt cuộc thằng nhãi này là giống loài khác nào vậy?” Khương Âm trợn to mắt, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Bùm bùm!
Lực lượng bùng phát từ sự va chạm giữa long uy và kiếm uy nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.
Trần Mộc không có vì vậy mà dừng lại, vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Chỉ là mỗi khi hắn đi thêm một bước thì kiếm áp từ trên thân kiếm Thiên Tùng Vân đều sẽ mạnh thêm một chút.
Rầm rầm!
Không khí ở đây có vẻ chấn động dữ dội, hung sát ngập trời liên tục toát ra, dường như đang cố gắng hết sức để chặn bước chân của Trần Mộc.
Trần Mộc cảm thấy cơ thể mình dường như đang bị một tảng đá lớn đè nặng, mỗi một bước chân rơi xuống, đều sẽ để lại một vết hằn sâu bằng nửa ngón tay trên mặt đất.
Dù vậy, Trần Mộc vẫn không hề lùi bước!
"Không có bất cứ kiếm áp nào có thể ngăn cản bước chân của ta, kể cả yêu kiếm cũng không được!"
Trong mắt Trần Mộc lộ ra vẻ kiên trì khắc cốt ghi tâm! Bùm bùm!
Mặt đất hơi rung chuyển, Trần Mộc như đang khiêng một ngọn núi đi đường, long uy cực kì cuồng bạo liên tiếp toát ra khỏi cơ thể, giăng co với kiếm áp.
Điều khiến tất cả mọi người ở hiện trường cảm thấy khó. tin chính là, ngay khi bọn họ cứ ngơ ngác nhìn Trần Mộc đi từng bước một vào trong phạm vi trăm mét, thì hắn đột nhiên giơ tay nắm lấy chuôi kiếm.
Thân kiếm liều mạng rung động, dường như cực kì không muốn.
"Còn không phục hả?" Trần Mộc nói băng giọng điệu lạnh băng.
Rống! Từ chỗ sâu trong Linh Hải của Trần Mộc, dường như có một tiếng rồng ngâm khinh thường vang lên, long lực vô cùng cuồng bạo xuyên qua 108 kinh mạch đổ lên trên thân kiếm.
Sát khí và long lực đang va chạm.
Long tộc là chúa tể Yêu giới thời kì Thái Cổ. Còn long lực thì có tiếng là đứng đầu vạn lực.
Dưới sự va chạm của long lực bá đạo, hung thần lệ khí dân dần giảm bớt, giống như bị phong ấn vào trong thân kiếm.
Kiếm Thiên Tùng Vân vốn dĩ còn đang liều mạng chấn động cũng trở nên bình tĩnh.
Trần Mộc cười nhạt rút kiếm ra.
Xoát!
Một luồng sáng màu đỏ sậm như yêu huyết chảy dọc theo. chuôi kiếm, bao trùm toàn bộ thân kiếm. Một luồng sáng sắc bén đến tận cùng, dường như có thể chém đứt sao trời.
Lòe loẹt lóa mắt!
"Không tệ, ta muốn thanh kiếm này!" Trân Mộc quay người nói với chưởng quầy đang đứng nơi xa.
Chưởng quầy run rẩy, loạng choạng ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy chấn động.
“Thành công, thật sự thành công!"
"Không ngờ tên nhóc này lại có thể thuần phục được yêu kiếm!"
Mọi người trong cửa hàng đều có vẻ ngẩn ngơ chấn động.
Một thanh kiếm mà ngay cả cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ chín cũng không thể thuần phục được, lại bị một tên nhóc cảnh giới Ngưng Hải tầng thứ nhất thuần phục?
Đây thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi!
"Cái tên này..."
Khương Âm cũng trợn to mắt, trong mắt đều là vẻ khó tin.
Giờ phút này, ngay cả Trần Hồng Sinh ở trong góc cũng trợn mắt há hốc mồm, rồi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn ngập thù hận. Hắn vậy mà lại thành công!
"Ông chủ, ta muốn thanh kiếm này!"
Đúng lúc này, một giọng nói gắt gỏng truyền đến từ ngoài cửa tiệm.
Dưới sự chú ý của mọi người, hai thiếu niên một nam một nữ bước vào.
Nam mặc cổ phục màu xanh lơ, mặt mày thanh tú, ngũ quan xinh đẹp, có thể nói là rồng trong biển người.
Nữ thì cực kì xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài như mực rũ xuống ngang eo, dáng người lả lướt được phủ dưới chiếc váy dài màu trắng, có vẻ tao nhã mà kiêu ngạo.
"Không ngờ đi tới Viêm Thành, lại trùng hợp gặp được loại kiếm tốt hiếm thấy thế này, thật sự là một thu hoạch lớn. Như Nguyệt sư muội, xem ra vận may của chúng ta không tệ!" Thanh niên cười nói.
Tân Như Nguyệt cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi cảm thán: “Tuy rằng là yêu kiếm, nhưng thanh yêu kiếm này lại tốt hơn vô số thanh danh kiếm khác ở Ninh Quốc. Nên để ta dùng nó, mới không mai một nó!"
Lúc nhìn thấy hai người họ, mọi người trong cửa hàng đều thay đổi vẻ mặt, theo đó là tiếng bàn tán vang lên.
"Là hai đại đệ tử của Kiếm Hoàng đại nhân, Cư Cao Minh và Tân Như Nguyệt?”
"Chẳng phải hai người họ vẫn luôn hoạt động ở bền Hoàng Thành sao? Tại sao bây giờ lại tới đây?"
"Nghe nói Kiếm Hoàng có ý định nhận Trần Thiên Lang của nhà họ Trần làm đệ tử. Chẳng lẽ hai người họ đến đây để dẫn Trần Thiên Lang đi Hoàng Thành bái sư?"
Bọn họ không xa lạ gì hai người vốn là hai nhân vật phong. vân ở Ninh Quốc.
Ninh Quốc có một bảng Thiên Kiêu chuyên ghi lại thiên tài của Ninh Quốc. Mà hai người trước mắt đều là những nhân vật nổi tiếng trên bảng Thiên Kiêu.