Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 173

Tiêu Thời Vũ trợn tròn to hai mắt, không dám tin trước mắt mình lại là những thi thể trên mặt đất, những thi thể này đều thuộc về Kiếm Vũ Các của bọn hắn!

Hoắc Huyền Vũ đã chết!

Thẩm Thương đã chết!

Trần Thiên Lang đã chết!

Ngay cả những hậu bối sở hữu những tài năng vô song, thông minh, chỉ mới bắt đầu bộc lộ năng lực từ khi còn trẻ

cũng đã hy sinh thân mình trong trận chiến khốc liệt kial

Chỉ có Tân Như Nguyệt, ngoại trừ nàng ta ra, còn có 110 thi thể, toàn bọn đang ở đây.

Tần Như Nguyệt có một đôi mắt đẹp, vốn nó phải được dùng để nhìn những thứ tươi đẹp nhưng dường như giờ đây ẩn sâu bên trong nó lại chứa đầy sự uất hận nhìn về phía Trần Mộc và thuộc hạ của hắn.


Sau đó, Tân Như Nguyệt tường thuật lại những chuyện đã xảy ra.

Trong khi đó, sắc mặt của Lâm Triều Ca cũng rõ ràng có phần xúc động, khóe miệng ông giật giật.

Đây thật sự là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

Trong số đệ tử được Kiếm Vũ Các phái đi, chỉ có Tân Như Nguyệt còn sống trở về!

Tất cả những người còn lại đều chết mà không còn nguyên vẹn thi thể!

"Liễu Thanh Hân, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Lâm Triều Ca vội vàng hỏi. Liễu Thanh Hân khẽ cau mày, "Tiền bối, chúng ta về trước đi, quay trở về ta sẽ nói chuyện sau với ông!"

Lâm Triều Ca nhìn chằm chằm vào nàng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của nàng ấy, ông ta cũng dường như đã nhận ra điều gì đó, lập tức dứt khoát nói: "Đi thôi!"

Lâm Triều Ca dẫn theo Trần Mộc cùng những người khác và chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng đột nhiên, một luồng linh lực kinh thiên tập trung thành trụ sáng, lao thẳng lên tận mây xanh.

Trụ cột linh lực này dường như ẩn chứa một luồng kiếm ý dâng trào có thể xé toang trái đất này.

Mặt đất trên vùng đồng bằng này đang rạn nứt ra một cách điên cuồng, các vết nứt lan rộng như mạng nhện.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cột sáng linh lực, nhưng họ chỉ nhìn thấy hốc mắt Tiêu Thời Vũ đỏ rực lên, cơn tức giận không thể kiềm chế được đã hình thành một loại ác linh nào đó, quanh quẩn bao trùm xung quanh hắn ta.

Hắn chậm rãi ngước mắt lên, nhếch mép cười nhẹ nhìn Trần Mộc: "Tiểu tử thối, ta thật sự đánh giá thấp ngươi rồi đấy!"

Trần Mộc cau mày nói: "Cái gì cơ, Tiêu tiền bối, có chuyện gì về ta sao?"


"Đương nhiên là có rồi!"

Tiêu Thời Vũ nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi, trên trán nổi lên gân xanh như sừng rồng, tựa hồ đang cực kỳ tức giận.

"Còn ta thì không có, ta đi trước đây!" Trần Mộc xua tay, xoay người rời đi trước.

"Ngươi cho rằng ngươi còn có thể đi được sao?"

Tiêu Thời Vũ chậm rãi đi tới, linh lực hùng vĩ dâng trào như nước lũ.

Sức mạnh tâm linh và sát ý đó giống như một con thú hung dữ đến từ Cửu Địa Ngục, thật đáng gờm.

Đột nhiên, Tiêu Thời Vũ hai mắt nheo lại, một linh lực cực kỳ mạnh mẽ lan rộng ra như thủy triều trên biển, đáp xuống đỉnh đầu Trần Mộc, tựa hồ muốn nghiền nát hoàn toàn thân thể của hắn.

Trần Mộc chưa kịp ra tay, Lâm Triều Ca đã vung tay áo cùng áo bào trước mặt, cùng một áp lực cực kỳ mạnh mẽ quét ra.

Bùng nổ.


Khi hai luồng áp lực tiếp xúc với nhau, mặt đất lập tức sập đổ, nhiều thanh niên đứng gần đó lập tức bị hất văng ra xa.

Chỉ có Hạ Chỉ Lan, Ôn Chi Huyền, Trần Mộc mới có thể chống đỡ được hậu quả, sắc mặt đều có chút tái nhợt.

"Tiểu Thời Vũ, ngươi đang làm gì vậy!" Lâm Triều Ca sắc mặt dần chuyển biến u ám.

Trần Mộc ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa Ngô Khôn.

Với tư cách là người phụ trách Hội nghị Linh Long này, Ngô Khôn cũng ở trên bình nguyên, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của Tiêu Thời Vũ, sắc mặt không chút dao động, chỉ nhẹ nhàng quay người lại, tựa hồ không có ý định can thiệp vào vấn đề này.

Vẻ mặt của Liễu Thanh Hân và những người khác tối sâm lại.

Hoàng thất vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ trước cuộc chiến giữa Kiếm Vũ Các và Đan Lâu, hai bên càng khốc liệt căng go chiến đấu thì càng có lợi cho hoàng gia.

Lần trước tại tiệc trà kiếm đạo, sở dĩ tam hoàng tử xuất hiện chỉ là vì không muốn bọn họ chiến đấu trong hoàng thành, rốt cuộc đã nổ ra những trận chiến giữa những cường giả đã đạt tới Thần Tàng cảnh và phía trên có phạm vi rất rộng, đủ sức tiêu diệt toàn bộ người dân trong hoàng thành, một phần tư diện tích bị san bằng.

Bình Luận (0)
Comment