Nhóm lính đánh thuê đông đảo đang vây xem xung quanh thấy vậy đều tiếc nuối thở dài, không thể nhìn thấy bọn họ chém giết lẫn nhau thì thấy tiếc thật đấy.
"Chư vị, nếu mọi người cảm thấy hứng thú với đầu của ta thì có thể tới đây chơi vài ván!" Đôi mắt của Trần Phong nhìn lướt xung quanh, cười nhạt nói.
Rất nhiều lính đánh thuê đều trầm mặc, không nói một lời, ánh mắt hắn quan sát xung quanh, sau khi nhìn thấy mọi người không có động tĩnh gì thì bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xoay người rời đi.
Bọn họ biết, nếu không có niềm tin tuyệt đối, chẳng ai dại gì động vào Trần Phong cả. Bởi vì thằng nhóc này cũng không phải dạng hiền lành gì, nếu có thể giết hắn được thì tốt, nếu không giết được mà bị giết ngược lại, vậy thì cái mất còn nhiều hơn cái được.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, huynh muội Hạ Chỉ Lan và Hạ Phi Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi bọn họ còn quyết tâm thà chết, nhưng may mà trận chiến này cuối cùng cũng chấm đứt.
"Thế nào? Còn chịu được không?" Trần Phong liếc mắt nhìn Hạ Phi Vũ, trầm giọng hỏi.
Lúc này đây, sắc mặt của Hạ Phi Vũ tái nhợt không một chút máu, có lẽ hắn không dễ chịu gì.
"Tạm thời thì vân không chết được, nhưng mà mai rùa của mụ phù thủy kia kinh thật đấy!"
Hạ Phi Vũ cắn răng, nhớ tới đợt năng lượng nổ tung lúc nãy, bây giờ hắn vẫn còn thấy sợ, may mà hắn đã dùng linh lực bảo vệ quanh người, nếu không chắc chắn vết thương còn nặng hơn bây giờ.
Ngay sau đó, hắn nhìn về phía Trân Phong với ánh mắt nghi ngờ, kinh ngạc nói: "Ta nói này thằng nhóc kia, cảnh giới của cậu thấp hơn ta nhiều như vậy, nhưng sao sau vụ nổ kia, vết thương của cậu lại nhẹ hơn ta nữa, vô lý quá!"
Hạ Phi Vũ không nhịn được nhổ một ngụm nước bọt, ánh mắt hắn có phần không thể tưởng tượng nổi.
"Công pháp của ta khá đặc thù!" Trần Phong cười cợt.
Cửu Long Diệt Thần Quyết của hắn đã đến tầng thứ nhất của cảnh giới Đoàn Bì với mức độ cao nhất, trong vụ nổ vừa rồi, hắn nhanh chóng lưu chuyển Cửu Long Diệt Thần Quyết, thiết lập một lớp phòng ngự bằng vảy rồng trên da, nhờ đó mới có thể chống đỡ được phần lớn lực sát thương.
Nếu không thì chỉ sợ lúc này hắn còn thê thảm hơn Hạ Phi Vũ nhiều!
"Đừng nói nhiều nữa, chỗ này không thích hợp ở lâu, chúng ta đi trước đã!" Trần Phong nói.
"ược!"
Hạ Phi Vũ và Hạ Chỉ Lan cùng gật đầu, trận chiến vừa rồi lan đi quá rộng, khó mà đảm bảo sẽ không có người tìm tới đây.
Thế là, ba người vội lao ra ngoài rừng rậm Thiên Tâm, phi vút đi, biến mất giữa không trung.
Mà Mai Trường Lâm đã rời đi, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ, không nói một lời nào.
Mấy đệ tử Kiếm Vũ Các đi theo bên cạnh cũng kìm nén tâm tình, ánh mắt đầy căm hận, vừa nãy chỉ thiếu một chút thôi là có thể gi ết chết Trần Phong rồi.
Nếu huynh muội Hạ Chỉ Lan và nhóm lính đánh thuê kia không xuất hiện phá hỏng hết thảy, bây giờ bọn họ đã thành công rồi.
Mười triệu lượng bạc trắng, cộng thêm một bộ công pháp Thiên Giai đấy!
Mức giải thưởng hấp dẫn nhường nào! Chỉ cần có thể giành được giải thưởng đó, thực lực
Kiếm Vũ Các của họ sẽ tăng vọt hơn nhiều, còn sợ không thu hút được thiên tài tới sao?
"Mai tông sư, chẳng lẽ chúng ta cứ buông tha cho thằng nhóc kia vậy sao?" Một đệ tử của Kiếm Vũ Các đột nhiên ngẩng đầu lên, không cam lòng nói.
"Buông tha cho hắn? Làm gì có chuyện đó?" Mai Trường Lâm cười gắn.
Với tốc độ trưởng thành của thằng nhóc này, chắc chắn bà ta sẽ không cho phép hắn bước ra khỏi biên giới Ninh Quốc, nếu như Trần Phong rời khỏi Ninh Quốc thật, không đến nửa năm sau sẽ là đại họa tới!
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Một đệ tử của Kiếm Vũ Các hỏi thêm.
"Tam hoàng tử cũng tới trấn Thiên Tâm này rồi, có lẽ bây giờ đang tìm kiếm tung tích của thằng nhóc này đấy, chúng ta chỉ cần thông báo tin tức cho Tam hoàng tử mà thôi, cho dù chúng ta không ra tay, Tam hoàng tử cũng sẽ không để Trần Phong sống sót rời khỏi biên giới Ninh Quốc này!" Mai Trường Lâm nói.
Vừa nghe thấy vậy, đệ tử nọ thoáng nhíu mày, "Mai tông sư, vậy thì chúng ta cũng không giành được treo thưởng của Hoàng thất rồi!"
Mai Trường Lâm cười nhạt: "Chỉ cần Tam hoàng tử có thể giế t chết được Trần Phong, đương nhiên ngài cũng sẽ ghi nhớ công lao của chúng ta, dù sao cũng là nhờ chúng ta truyền tin cho ngài mà, có thể không giành được toàn bộ phần treo thưởng, nhưng ít nhất cũng sẽ được một nửa số thù lao!"
Các đệ tử Kiếm Vũ Các nhìn nhau một thoáng, bọn họ khẽ gật đầu, hiện tại cũng chỉ đành như vậy.
Mặc dù không giành được toàn bộ, nhưng nếu được một nửa thì cũng khá lắm rồi.
"Chúng ta nhanh lên nào, tuyệt đối không thể để cho thằng nhóc này có cơ hội rời khỏi rừng Thiên Tâm!" Mai Trường Lâm nói.
Nói xong, linh lực xung quanh người bà ta bùng nổ đến cực hạn, hóa thành một luồng sáng bay về phía ngược lại với rừng rậm Thiên Tâm.